Em Gái Nhà Tôi Siêu Cấp Ngọt

Chương 73: Là của em



Edit: Sơ Thuần

Beta: Sơ Bạch

***************

Đúng vào lúc này, có thứ gì đột nhiên xuyên qua cát mà ra, cũng bắn về phía Y Y.

Tốc độ của đồ vật kia quá nhanh.

Cho dù là Mục Vân Tu hay là Chu Đồ, cũng chưa thấy rõ rốt cuộc là thứ gì, theo bản năng cho rằng là sinh vật sa mạc có tính công kích nào đó.

"Y Y, mau tránh ra!"

Nhưng mà vẫn muộn, đồ vật kia không qua nháy mắt liền đến trước mặt Y Y.

Bọn họ cho rằng đồ vật kia sẽ công kích, lại kinh ngạc phát hiện ra, đồ vật kia dừng lại, còn dừng ở giữa không trung, khoảng cách tới Y Y vừa vặn bằng khoảng cách của chiều dài cánh tay.

Nhìn kỹ, sẽ phát hiện cũng không phải sinh vật sa mạc gì, mà là một mặt gương tròn xinh xắn lung linh, gương tròn giống như bạc mà không phải bạc, phân tích không ra là vật liệu gì, thân gương tinh xảo cổ xưa như có ánh sáng lung linh thoảng qua, tập trung nhìn kĩ lại giống như không có cái gì cả.

Nhưng mà, đối diện một mặt gương thần kỳ có thể lơ lửng trên không như vậy, không ai sẽ cảm thấy ánh sáng lung linh kia là ảo giác!

Chu Đồ nhịn không được kinh hô ra tiếng.

"Chẳng lẽ đây là cái gọi là thần tích hiện, thần khí ra?"

Ảo ảnh là thần tích, mặt gương này không cần cái gì chống đỡ đã có thể trôi nổi giữa không trung, thần kỳ như vậy không phải thần khí thì là cái gì, trong tiểu thuyết đều viết như vậy!

Trong hiện thực thế mà lại thật sự có chuyện thần kỳ như vậy!

Trong lòng Mục Vân Tu cũng mười phần kinh ngạc, ngạc nhiên vì đồ vật xuất hiện lại là một mặt gương, bất ngờ trước sự khác thường của cái gương, nhưng mà nhiều hơn vẫn là lo lắng.

Ảo giác vừa rồi nhất định có quan hệ với mặt gương này, cái loại năng lực quỷ dị này nghĩ lại đã cảm thấy sợ hãi, trong nháy mắt kia hắn giống như thật sự biến thành Phật một lòng từ bi, nếu bắt hắn tại chỗ cắt thịt cho đại bằng ăn, hắn cũng nguyện ý.

Thần khí?

Hắn làm sao lại cảm thấy giống tà khí mê hoặc người hơn!

"Y Y, đừng chạm vào nó." Mục Vân Tu nhìn thấy tiểu gia hỏa giơ tay, vội vàng ngăn lại.

Nhưng mà, Y Y như cũ giơ tay cầm vào tay cầm của gương xưa xinh xắn trước mặt.

Mục Vân Tu phát hiện tiểu gia hỏa từ lúc nãy liền càng ngày càng không nghe lời.

"Y Y, em không ngoan nha, rốt cuộc xảy ra chuyện gì......" Hắn vừa định phê bình trứng thối nhỏ không nghe lời này vài câu, lại đột nhiên câm nín.

Tiểu gia hỏa cho tới nay chưa bao giờ chảy qua một giọt nước mắt, thế nhưng mà lại khóc.

Không giống với tiểu tứ gào khóc khóc thét, nước mắt nước mũi giàn giụa, nước mắt của cô chảy im hơi lặng tiếng, không có phát ra một chút thanh âm nào, cũng không có bất kỳ biểu tình khó chịu gì, nhưng là ai nhìn vào cũng biết cô đang đau lòng.

"Làm sao vậy, sao lại khóc? Nhị ca cũng không mắng em mà." Mục Vân Tu luống cuống tay chân lau nước mắt cho tiểu gia hỏa.

Mục nhị thiếu cả đời này, trước nay chưa làm qua chuyện khiến cho người ta chảy nước mắt, cho dù là em trai hay là bạn gái nhiều lần đảm nhiệm, cũng chưa hưởng thụ qua cái đãi ngộ này.

Bởi vì là lần đầu tiên, thoạt nhìn có chút cứng đờ vụng về.

Động tác lúc đó không cẩn thận tăng lực đạo một chút, hắn lại phát hiện tiểu gia hỏa cũng không có phản ứng gì, chỉ chuyên chú mà nhìn mặt gương bị vết nứt nhỏ vụn che kín, môi gắt gao mà mím chặt, sắc mặt dần dần tái nhợt.

Mục Vân Tu cảm thấy trạng thái của tiểu gia hỏa không đúng, ánh mắt không có thiện ý nhìn về phía cái gương nhỏ bị tiểu gia hỏa nắm trong tay.

Trực giác là thứ này chọc.

Đồ vật tà môn như vậy, nhất định có vấn đề!

Mục Vân Tu muốn đoạt lấy gương, sau đó ném nó đi, lại không nghĩ tới Y Y từ nãy đến bây giờ mới thôi, ngoại trừ nhìn chằm chằm cái gương rơi lệ vẫn luôn không có phản ứng nào khác, dễ như trở bàn tay mà tránh thoát khỏi cái vươn tay của hắn.

Đối diện với ánh mắt khó hiểu của tiểu gia hỏa, Mục Vân Tu đã bất đắc dĩ lại vui mừng, vui mừng vì trong mắt tiểu gia hỏa chỉ có khó hiểu mà không có cảnh giác, này chính là nói tiểu gia hỏa né tránh hắn chỉ là hành vi theo bản năng, cũng không phải phòng bị không tín nhiệm.

"Y Y, thứ đồ này không thích hợp, ném đi được không? Em nghe lời, nhị ca mua cho em đồ ăn ngon, muốn cái gì thì mua, được không?"

Y Y lắc đầu.

"Nhị ca, nó là của em, đồ vật rất quan trọng, không thể ném đi."

Ngữ khí trầm tĩnh làm mỗi chữ đều nhiễm lên sự trịnh trọng.

Và ngay cả chính Y Y còn không biết nguyên nhân trân trọng.