Em Là Ánh Sáng Của Anh - Mèo Tam Thể

Chương 5



Đã hai tuần trôi qua kể từ khi Tiêu Viễn An và Cố Vương Khiêm kết hôn với nhau. Nhưng càng lúc Tiêu Viễn An càng thấy Cố Vương Khiêm thật sự la lùng, nhà cậu gần đây lại có thêm người ở đương nhiên người ở đó chính là Cố Vương Khiêm. Ngày nào cũng tỏ ra lạnh lùng xa cách cậu nhưng vẫn về nhà mỗi ngày, Tiêu Viễn An thật sự rất hoang mang, không phải là Cố Vương Khiêm có nhà riêng sao, sao lại ở nhà cậu chứ.

Cố Vương Khiêm cảm thấy bản thân mình dạo gần đây có chút thay đổi, kể từ khi được Tiêu Viễn An nấu cơm cho ăn thì hầu như ngày nào anh cũng về nhà cậu. Cố Vương Khiêm phải thừa nhận rằng cơm cậu nấu thật sự ăn rất ngon, những món ăn đó so ra với nhà hàng thì có lẽ còn ngon hơn.

"Cố Vương Khiêm, bản hợp đồng này có vài vấn đề nhỏ." Người ngồi ở ghế sô pha vừa cầm bản hợp đồng xem vừa nói là Quý Vương. Người này được xem như là ân nhân giúp đỡ Cố Vương Khiêm trong lúc khó khăn nhất. Quý Vương híp đôi mắt màu xanh thẫm của mình nhìn Cố Vương Khiêm đang ngẩn người trên ghế.

"Cố tổng, bản hợp đồng có vấn đề." Quý Vương gọi Cố Vương Khiêm lần nữa, Cố Vương Khiêm hoàn toàn ngây người.

"Này, cậu có nghe tôi nói gì không đó." Quý Vương thật sự nhìn không nổi đứng dậy đi đến trước mặt Cố Vương Khiêm.

"Hả?" lần này Cố Vương Khiêm mới hoàn hồn lại.

"Có chuyện gì mà suy nghĩ đến ngẩn người thế kia."

"Không có gì." Cố Vương Khiêm mệt mỏi lấy tay che mặt mình lại. "Chỉ là đang suy nghĩ một vài thứ."

"Một vài thứ mà ngơ cả người, hay đang nghĩ đến người vợ mới cưới." Quý Vương là người kề cận bên Cố Vương Khiêm lâu nhất, đương nhiên cũng phải biết tin anh đã kết hôn.

"..."

Thấy Cố Vương Khiêm im lặng, Quý Vương biết mình đoán đúng rồi.

"Sao nào, Tiêu Viễn An làm cậu không hài lòng à." Nhìn khuôn mặt trầm ngâm kia khiến Quý Vương chỉ muốn trêu chọc.

"Cậu muốn chết hả." Cố Vương Khiêm trừng mắt nhìn Quý Vương đang làm loạn, giật lấy bản hợp đồng từ tay Quý Vương xem.

"Ha ha ha, thật sự là có chuyện gì với cậu vậy, mấy ngày nay toàn thấy cậu ngồi thất thần không lo làm việc gì hết." Quý Vương nhẹ nhàng ngồi lên bàn làm việc của Cố Vương Khiêm, bởi vì thân hình của anh có chút nhỏ hơn Cố Vương khiêm nên ngồi trên bàn cũng không ảnh hưởng đến Cố Vương Khiêm đnag đọc tài liệu.

"Không có chuyện gì cả, chẳng qua Tiêu Viễn An mấy ngày nay làm tôi thấy rất khác biệt."

"Ồ, khác biệt ở chỗ nào." Quý Vương vui vẻ đung đưa chân, tay thì nghịch mấy thứ linh tinh để trên bàn. Cố Vương Khiêm thấy Quý Vương nghịch cũng không nói gì, tùy ý để cho cậu ta phá vậy.

Cố Vương Khiêm im lặng, anh không muốn nói về chủ đề Tiêu Viễn An quá nhiều, nó khiến anh cảm thấy khó chịu trong lòng. Sáng nay khi ngủ dậy xuống lầu thì anh đã nhìn thấy cậu trai trẻ năng động kia đang ở trong bếp làm bữa sáng, cậu mặc một chiếc áo phông trắng cùng quần đùi khiến anh không thể không nhìn nhiều hơn. Tiêu Viễn An rất trắng, trắng đến phát sáng, còn có chút thịt, nhìn thật dễ thương, đôi chân dài trắng ngần kia đang phơi bày trước mắt anh như một chú thỏ trắng không hiểu chuyện cứ vậy mà lộ từng điểm yếu ra cho sói xám trông thấy.

Cố Vương Khiêm không hiểu sao lại nhớ tới hình ảnh ấy, cảm thấy bản thân mình bị điên rồi. Đang lúc làm việc mà có thể nghĩ đến những thứ như vậy. Quý Vương ở một bên nhìn Cố Vương Khiêm tự giày vò chính mình thì buồn cười, cái con người này rõ ràng quan tâm người ta nhưng lại không thích thể hiện ra bên ngoài.

"Hắt xì." Tiêu Viễn An đang ngồi học có chút khó chịu mà hắt hơi. Không biết ai lại đang nhắc đến cậu. Tiêu Viễn An có chút thẫn thờ, dạo gần đây Cố Vương Khiêm hình như để ý đến cậu nhiều hơn, cậu vui lắm nhưng mà cậu vẫn còn rất sợ Cố Vương Khiêm. Cậu nhớ rất rõ một việc đó là ở kiếp trước Cố Vương Khiêm có người trong lòng, anh có thích một người, cậu không biết người đó là ai nhưng cậu cảm nhận được rằng đó là người mà Cố Vương Khiêm sẽ chấp nhận.

Tiêu Viễn An không biết khi nào người đó mới xuất hiện, cậu có chút mong chờ người đó xuất hiện sớm cũng có chút mong cho người đó đừng xuất hiện để cậu có thể sống cùng Cố Vương Khiêm lâu thêm chút nữa cũng được.

Sau khi tan học, Tiêu Viễn An theo thói quen ghé qua tiệm cà phê của Vương Vũ Phong, nhìn thấy Vương Vũ Phong bận rộn cậu cũng chạy lại phụ giúp một tay. Kiếp trước đã không sống đàng hoàng toàn để người khác phải lo lắng, kiếp này cậu phải sống một cách hoàn chỉnh hơn, tốt hơn vậy mới khiến người khác yên tâm.

"An An đến rồi sao." Mặc dù bận nhưng Vương Vũ Phong vẫn nhìn qua Tiêu Viễn An cười chào hỏi. Nụ cười rực rỡ của Vương Vũ Phong khiến các cô gái ngồi gần đó thích thú nhìn đến đỏ mặt, có vài cô gái nhìn ánh mắt của Vương Vũ Phong nhìn cậu rồi cười tủm tỉm. Tiêu Viễn An cũng nhìn Vương Vũ Phong, công nhận Vương Vũ Phong thật sự đẹp trai không kém cạnh gì các diễn viên.

Tiêu Viễn An bỏ cặp sách qua một bên, mang chiếc tạp dề màu nâu vào cùng phụ Vương Vũ Phong làm việc. Thân hình của cậu cũng không tính là quá nhỏ bé nhưng khi đứng cạnh Vương Vũ Phong thì cậu như nhỏ đi hẳn.

"Á, mấy cậu nhìn thấy không, anh đẹp trai nhỏ nhỏ kia nhìn rất hợp với anh Vũ Phong đó."

"Đúng đúng, sau này đây sẽ là chỗ tui đi uống cà phê thường xuyên."

Các cô gái chụm lại thì thầm to nhỏ, vừa nói vừa cười vui vẻ, Tiêu Viễn An cảm thấy ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào mình và Vương Vũ Phong làm cậu có chút mất tự nhiên mà đỏ mặt.

"Ngày nào mà An An ở đây thì khách ở quán sẽ không đi mất thôi." Vương Vũ Phong lại trêu chọc Tiêu Viễn An khiến cậu ngại đỏ đến tận cổ.

"Anh đừng trêu em, nhiều người đang nhìn chúng ta lắm đó."

Vương Vũ Phong bất ngờ ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu quay lại mặt đối mặt với hắn, Tiêu Viễn An giật mình nhìn vào đôi mắt cười của Vương Vũ Phong, cậu ngại ngùng muốn quay mặt đi hướng khác nhưng lại bị Vương Vũ Phong giữ lại khuôn mặt khiến cậu không thể né tránh.

"Aaaa, là một đôi sao. Dễ thương quá đi, mau chụp lại."

"Tui ship hai người này."

Các cô gái thấy một màn như vậy thì trở nên xôn xao hơn, có người còn dùng điện thoại chụp lại.

"Em dễ thương như vậy, ai cũng nhìn em là điều đương nhiên." Vương Vũ Phong như không chú ý đến ánh mắt của người xung quanh, ánh mắt của hắn luôn ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của Tiêu Viễn An, Tiêu Viễn An quả thực rất dễ thương làm Vương Vũ Phong không thể khống chế được ánh mắt lẫn hành động của mình.

Tiêu Viễn An trở về nhà, cậu vẫn không cảm thấy hết ngượng, sao anh Vũ Phong lại làm hành động đó chứ khiến cậu ngại muốn chết. Nhìn căn nhà không một bóng người Tiêu Viễn An bất giác thấy cô đơn, mọi ngày khi cậu trở về đều có thể thấy Cố Vương Khiêm ngồi ở phòng khách làm việc, hình như hôm nay anh phải làm việc nhiều lắm nên vẫn chưa thấy về.

Tiêu Viễn An không nghĩ ngợi nhiều, dù sao người ta cũng không muốn gần mình, mình quan tâm cũng chỉ khiến cho người đó chán ghét hơn mà thôi. Tiêu Viễn An nhanh chóng đi tắm rửa rồi vào bếp làm một chút đồ ăn, Cố Vương Khiêm chắc tối nay sẽ không về nên cậu sẽ nấu ít món hơn ngày thường. Tiêu Viễn An nấu ăn rất chuyên nghiệp, mọi nguyên liệu đều được làm sạch sẽ và chế biến một cách ngon miệng và đẹp mắt, nhìn thành quả làm ra của mình Tiêu Viễn An có chút kiêu ngạo, cậu đã sống được hai kiếp rồi, mấy thứ này là quá đơn giản đối với cậu.