Em Là Ánh Sao Của Đời Anh

Chương 48: Tà không thắng chính 13



Editor: Hổ cái | Beta-er: Kỳ Giản Niệm

Hình Tín Hàm không muốn làm Tô Nam lo lắng, cô nhếch môi, cố gắng để giọng nói của mình thoải mái hơn, mỉm cười nói với anh: “Em không sao thật mà.”

“Chẳng qua vừa nãy đóng cảnh khóc, lại diễn trong mưa, độ khó khá cao, phải quay đi quay lại mấy lần rồi, em cảm thấy hơi lo lắng nên không ổn định được cảm xúc thôi.”

Tô Nam thở dài, hỏi: “Có thật không đấy?”

Hình Tín Hàm không muốn nhiều lời, chỉ đáp “Vâng”. Còn chưa kịp nói thêm gì thì Kỳ Kỳ đã chạy đến chỗ cô, thở hổn hển nói: “Chị Hàm, phải quay tiếp rồi, đạo diễn kêu em qua gọi chị.”

Cô gật đầu với Kỳ Kỳ, “Được.”

Sau đó lại nói với Tô Nam: “Em phải quay tiếp đây, ngày mai gặp sau nhé.”

Anh vẫn không yên tâm lắm, nhưng không thể nói gì, cuối cùng đành đáp lại để cô cúp máy.

Cô đưa máy sưởi mini trong tay và khăn tắm quàng trên người cho Kỳ Kỳ, sau đó bị thợ trang điểm kéo đi dặm lại phấn, rồi ra sân.

Sau khi quay thêm hai, ba lần cô vẫn chưa điều chỉnh được cảm xúc của mình, Hình Tín Hàm bất đắc dĩ kêu dừng, nói với đạo diễn Lý Tuấn: “Đạo diễn, hôm nay có thể dừng ở đây được không? Để cho tôi sắp xếp lại cảm xúc của mình đã!”

Đạo diễn cũng nhìn ra cảm xúc của cô không tốt, hơn nữa trời đã tối rồi, quay tiếp cũng không đạt kết quả, vì vậy ông gật đầu, cầm loa lên nói với tất cả mọi người trong đoàn phim: “Hôm nay dừng ở đây thôi, ngày mai sẽ quay tiếp.”

Tâm trạng của Hình Tín Hàm rất tệ, cô áy náy nói với tất cả mọi người: “Tôi xin lỗi… Thật sự rất xin lỗi vì đã làm mất thời gian của mọi người rồi, xin lỗi…”

Ở đoàn làm phim, cô vẫn luôn được mọi người yêu mến, cho nên cũng không có ai trách cứ hay than phiền vì cảnh quay phải NG nhiều lần cả, ngược lại, có rất nhiều người khích lệ cô cố lên, không để cô chịu áp lực quá lớn, dù sao thì mục tiêu của tất cả mọi người đều là hoàn thành tốt công việc, tạo ra một bộ phim hoàn mỹ nhất.

Từ trước đến giờ, lúc quay phim, cô vào vai rất nhanh, căn bản không cần lo lắng, nhưng lần này cô đã quay hai, ba ngày rồi mà vẫn chưa diễn đạt cảnh này, điều đó thực sự nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Trước khi chuẩn bị rời đi, đạo diễn đã gọi Hình Tín Hàm lại, hỏi cô: “Tin Hàm, mấy ngày hôm nay cảm xúc của cô đều không ổn, không giống cô chút nào, cô có chuyện gì à? Cô rối rắm băn khoăn chuyện gì cứ nói đi, tôi có thể cho cô lời khuyên.”

Hình Tín Hàm vẫn chưa lên tiếng thì diễn viên Hàn Chính Phong đóng vai ba cô trong phim cũng đi tới, kéo chiếc ghế bên cạnh sang ngồi xuống. Cô nhìn ông, nói xin lỗi: “Em xin lỗi thầy Hàn, vì em mà làm liên lụy thầy và mọi người.”

Hàn Chính Phong xua xua tay, an ủi cô: “Có gì phải xin lỗi chứ? Trong diễn xuất không thể tránh được những tình huống này, nếu xảy ra vấn đề gì thì chúng ta cứ nghĩ cách giải quyết là được.” Ông tiếp tục vỗ vai cô, “Không sao đâu.”

Cô nhếch môi cười, hít một hơi thật sâu, nói: “Thật ra thì ba tôi là một cảnh sát, ông ấy đã hy sinh mười mấy năm trước rồi. Tôi…” Giọng cô có chút nghẹn ngào, nhưng cố nén lại, vẫn cố gắng giữ bình tĩnh nói tiếp: “Mỗi khi quay cảnh này, tôi sẽ nhớ đến ông ấy, nghĩ đến tất cả chuyện trước đây ông ấy từng trải qua, tôi sẽ không khống chế được cảm xúc của mình. Tôi không biết diễn như thế nào để thể hiện rõ cảm xúc của nhân vật.”

Rõ ràng cả Hàn Chính Phong và đạo diễn Lý Tuấn đều không ngờ ba cô lại là một cảnh sát, hai người hơi kinh ngạc và sửng sốt một lúc, nhất thời không biết nói gì, nhưng lại có một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau cô: “Vậy thì cô đừng diễn.”

Hình Tín Hàm nhìn về phía sau, Trần Dã cất bước đi tới, dừng lại bên cạnh cô, cúi đầu nhìn cô nói: “Cô đừng diễn, Tin Hàm, bây giờ cô đang bị giam cầm trong nhân vật Khúc Nhĩ, cho nên cô mới không biết thể hiện cảm xúc nào mới đúng, nếu đã vậy, hay là cô cứ đặt nhân vật Khúc Nhĩ sang một bên đi.”

Hàn Chính Phong thuận tay kéo một cái ghế tới cho Trần Dã, Trần Dã khẽ gật đầu: “Cảm ơn thầy Hàn.”

Sau đó ngồi xuống.

Lý Tuấn và Hàn Chính Phong cũng hiểu ý Trần Dã, liên túc gật đầu, Lý Tuấn nói với cô: “Tín Hàm, khi máy quay phim quay tới cô, cô đừng nghĩ đến Khúc Nhĩ sẽ biểu hiện cảm xúc như nào, chỉ cần làm theo bản năng của cô thôi, hãy để cảm xúc của cô mách bảo cô phải làm thế nào.”

“Hôm nay cứ về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta sẽ quay lại lần nữa, đừng để bị nhân vật hạn chế. Diễn xuất khiến mọi người rung động là thế nào? Đó là phải bộc lộ cảm xúc thật nhất.” Hàn Chính Phong đưa cho cô một tờ khăn giấy, dịu dàng nói: “Con gái tôi cũng tầm tuổi cô, nếu như ba cô thấy cô xuất sắc như vậy, chắc chắn ông ấy sẽ rất vui vẻ, tự hào vì có một cô con gái xuất sắc như cô.”

“Tất nhiên, ba cô cũng rất vĩ đại.”

Cô quay về căn nhà bí mật của mình và Tô Nam, vừa mới đẩy cửa nhà ra thì Hạt Đậu bay tới, đậu trên vai cô và kêu lên: “Chào mừng em về nhà!”

Từ sau khi anh đi, cô đã mang Hạt Đậu tới đây, bởi vì không mang nó ra ngoài, nên cô mở lồng chim ra cho nó bay khắp nơi trong nhà, may là nó cũng khá ngoan, sẽ không làm căn nhà trở nên lộn xộn.

Tâm trạng của cô không tốt, không muốn ăn cơm, tắm rửa xong, cô ngồi trên tấm thảm trong phòng ngủ, nhìn kịch bản suy nghĩ hồi lâu, nhớ lại cuộc nói chuyện sau khi kết thúc công việc vừa nãy.

Đừng để nhân vật giam cầm mình lại, hãy đặt nhân vật sang một bên.

Diễn xuất khiến mọi người rung động là thế nào? Đó là phải bộc lộ cảm xúc thật nhất.

Cô nhắm mắt lại, đặt mình vào nhân vật, nếu như chuyện này thực sự xảy ra, tận mắt chứng kiến ba chết trước mặt mình, cô sẽ làm gì.

Khiếp sợ, sợ hãi, tức giận.

Cô sẽ chạy đến chỗ ba đang nằm trong vũng máu.

Nhưng… là một cảnh sát cô không thể hành động theo cảm tính được, nhiệm vụ luôn luôn là điều quan trọng nhất.

Nếu chạy về phía ba cô thì đồng nghĩa với việc hành động lần này sẽ bị bại lộ và thất bại, không chỉ có tính mạng của cô bị đe dọa mà còn ảnh hưởng đến những đồng nghiệp khác đang cùng thực hiện nhiệm vụ.

Không được, cô không thể đi qua đó.

Cô nhíu mày, cắn môi, vô cùng mâu thuẫn và khó chịu khi chỉ có thể trơ mắt nhìn người thân chết ngay trước mặt mình, cô muốn chạy đến đó nhưng vì để hoàn thành nhiệm vụ một cách thuận lợi và không làm liên lụy đến đồng nghiệp khác, cô chỉ có thể giả vờ không biết ông ấy, cũng không thể đến gần ông ấy.

Cảm xúc này khiến trái tim cô bị bóp nghẹn lại, đau đớn không chịu nổi, nhưng cô lại không thể nói ra lời nào.

Dường như sắp nghẹt thở.

Là cảm giác này, là tâm trạng này!

Cuối cùng cô đã tìm được hướng đi đúng rồi.

Cô đột nhiên mở mắt ra, hít một hơi thật sâu, như trút được gánh nặng vậy.

Sau khi tìm được cảm giác chính xác nhất cho cảnh quay này, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Đúng lúc này, Hình Tín Hàm nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, cô nhíu mày, tưởng Hạt Đậu nghịch ngợm gì đó, cô kêu nó, “Hạt Đậu!”

Hạt Đậu đã đứng trên bàn trang điểm, nghe cô gọi, nó lập tức vỗ cánh bay đến.

Cô ngạc nhiên: “Không phải mày đang nghịch à?”

Hạt Đậu vô tội nhìn cô.

Cô đang tự hỏi âm thanh vừa rồi là gì, định đứng dậy ra ngoài xem thì nghe thấy tiếng gõ cửa phòng ngủ, giọng nói của Tô Nam vang lên, “Hàm Hàm?”

Cô lâp tức đứng lên chạy ra mở cửa, Tô Nam đang đứng trước mặt cô, anh mặc một cái áo choàng dài, áo sơ mi bên trong hơi nhăn nhúm.

Khi thấy cô, anh nâng mặt cô lên, cẩn thận lau nước mắt cho cô, hỏi: “Em làm sao thế?”

“Sao lại khóc?”

Lúc này Hình Tín Hàm mới nhận ra trong lúc nhắm mắt lại sắp xếp cảm xúc cô đã khóc, cô vội vàng lau nước mắt, lắc đầu với anh.

Anh kéo cô vào lòng, áo khoác của anh mang theo hơi lạnh của cơn gió bên ngoài, nhưng lồng ngực lại ấm áp, khiến cô cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ anh.

Cô cọ cọ trong lòng anh, như con mèo nhỏ đã tìm thấy chỗ dựa, một lúc sau, cô hỏi anh: “Không phải anh nói ngày mai mới về à?”

Anh cười: “Anh nhớ bạn gái quá, không chờ nổi đến ngày mai.”

Cô phồng má, nói: “Anh gạt em.”

“Có phải vì… vì cuộc điện thoại chiều nay…”

“Ừm” Anh thở dài, đưa tay xoa đầu cô, ôm chặt cô gái trong lòng hơn, thản nhiên thừa nhận, “Anh không yên tâm về em, sợ em khóc một mình, mà anh lại không thể ở bên cạnh em, cho em bờ vai để dựa vào.”

Chóp mũi cô cay cay, chất lỏng trong mắt lại sắp trào ra, cô nắm chặt quần áo anh, khẽ hừ nhẹ, “Em không có yếu ớt như vậy đâu.”

Tô Nam bật cười: “Ừm, em là thế, trong lòng khó chịu nhưng không muốn nói cho ai biết, chỉ trốn đi khóc, không để ai nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của em.”

Bị anh nói trúng tim đen, cô ngẩng mặt lên trợn mắt nhìn anh. Anh nhếch môi, cúi xuống hôn lên môi cô, “Anh rất nhớ em.”

Cô mím môi, quàng tay lên cô anh, kiễng chân tới gần anh, nhẹ giọng nói: “Anh hôn em thêm cái nữa đi.”

“Em sắp quên cảm giác được anh hôn chào buổi sáng và chúc ngủ ngon là như thế nào rồi.”

Anh cười thành tiếng, vòng tay qua eo cô, cười nhạo cô: “Em bị ngốc à?”

Cô ấm ức nói: “Em thấy hết mấy tờ ghi chú anh để lại rồi, hơn nữa đều dựa theo đó mà làm, ngày nào cũng ăn cơm đúng giờ, trước khi đi ngủ sẽ uống một ly sữa bò, sáng nào cũng nói chào buổi buổi sáng với anh, đến tối lại nói chúc ngủ ngon, với lại, em chăm sóc bản thân rất tốt, không để mình bị bệnh…”

Cô còn chưa dứt lời đã bị anh chặn miệng lại, tất cả những từ phía sau đều chìm trong nụ hôn của anh.

Hình Tín Hàm chớp chớp mắt rồi khẽ nhắm lại, cô ngước mặt lên, chủ động đáp lại nụ hôn của anh, nửa tháng qua, tất cả nỗi nhớ nhung ngày đêm suốt nửa tháng qua đều tan ra bởi nụ hôn này.

Hai người đang ôm hôn nhiệt tình thì Hạt Đậu đột nhiên bay tới, thấy Tô Nam, nó lập tức đáp xuống vai anh, hưng phấn ghé vào tai anh kêu, “Tô Nam.”

Lúc đó, Tô Nam cảm thấy tai mình sắp bị tiếng kêu chói tai của con vẹt thối này làm cho điếc mất.

- -----oOo------