Em Là Bảo Bối: Daddy Cưng Chiều Vợ Trẻ

Chương 22: Khổ nhục kế



Nhìn thằng con trai cưng trước mặt đã làm ra những chuyện gì, Trương phu nhân giận dữ nhưng vẫn giữ bình tĩnh hỏi anh bằng giọng vô cùng nhẹ nhàng

- Trương Ngạn con thừa trưởng thành để suy nghĩ nghiêm túc về những việc này, còn thừa chín chắn để nhận ra sự ảnh hưởng và tầm quan trọng của nó. Ngoài 33 tuổi rồi, những việc hôm nay con làm ra thật khiến ba mẹ thất vọng. Cũng may hôm nay bà nội ra ngoài, chúng ta hùa nhau giấu bà nội nếu hôm bà ở nhà con nghĩ xem bà sẽ như thế nào?

Trương Ngạn rơi vào một khoảng không trầm tư im lặng một hồi lâu, lão gia và phu nhân cũng không vì thế mà vội vàng họ cũng như anh im lặng chờ đợi suy nghĩ của con trai. Bỗng Trương Ngạn lên tiếng, ánh mắt nhìn thẳng ba mẹ mình

- Con đã không nhớ từ bao giờ chưa được nghe những lời giáo huấn này từ ba mẹ, trước giờ là con luôn cho bản thân mình hoàn toàn đúng nhưng hôm nay con thật sự sai rồi. Ba mẹ để con đón Lam Linh về, sau này con nhất định sẽ không để cô ấy buồn một lần nào nữa!

Lão gia nhẹ nhàng để chén trà trên tay xuống bàn, hai bàn tay đan vào nhau ngón tay phải đều đặn ngõ nhịp nhịp lên mu bàn tay trái, ông quay sang híp mắt nhìn anh, giọng nói rất bình tĩnh nhưng lại mang trong đó sự trách móc, giận dữ. Nha𝑛h ⅿà khô𝑛g có q𝒖ả𝑛g cáo, chờ gì 𝙩ìⅿ 𝑛ga𝔂 ++ 𝑇𝑟𝑼ⅿ𝑇 𝑟𝒖𝔂𝒆𝑛.VN ++

- Những thằng tồi lúc nào cũng nói hay cả. Mày nghĩ xem, con bé buồn vì chuyện gì đau lòng vì chuyện gì? Mày nghĩ thời gian qua nó không biết sự thật à? Mày nghĩ nó giận dỗi mày vì cái gì? Vợ chồng sống với nhau đôi khi sự thật không quan trọng bằng sự thành thật, hiểu không?

Trương Ngạn sửng sốt trừng mắt, vậy là cô ấy đã biết hết mọi chuyện rồi? Anh nhắm mắt tự trách bản thân ngu dốt, thì ra là như vậy! Cuối cùng anh cũng có thể hiểu, Trương Ngạn cười đứng dậy định một mực đi lên lầu, nhưng lại bị phu nhân giữ lại, anh đành ngồi xuống

- Ngay lúc này, ở đây! Con cho chúng ta một câu trả lời. Giữ vợ con con với con hồ ly đó con chỉ được chọn một. Thành thật với lòng mình mộtt chút, quyết định hôm nay của con là quyết định cả đời

Đáp lại câu hỏi của bà, anh chỉ vẽ lên một một nụ cười:

- Lòng con vốn có câu trả lời từ lâu rồi, tất nhiên và gia đình của con. Mọi thứ liên quan đến Thẩm Nguyệt con đều cho người vứt đi rồi

Phu nhân nhướn mày nhìn anh:

- Vậy thì tốt, con bé ở trên phòng. Tiện đem theo sữa và bánh ngọt cho nó

Trương Ngạn vui vẻ, cuối cùng cũng có thể gặp vợ rồi, anh nhớ cô biết mấy, mới bao lâu không gặp chứ? Mà đã như cả tháng trời. Cô vợ nhỏ này của anh, thường ngày ngoan ngoãn đáng yêu đến thế, khi giận dỗi liền trở nên đáng sợ như vậy, haizzz sau này nhất định phải cưng chiều đến tận trời! Anh bên khay đồ ăn trên tay, nhẹ nhàng mở cửa truyền vào mắt anh một thân ảnh nhỏ nhắn, nằm chui vào chăn như chú mèo con lười miếng mùa đông, Lam Linh vừa nghe thấy tiếng mở cửa biết ngay là anh vào, chỉ có anh mới không gõ cửa mà cứ vào như vậy. Thật ra lòng cô lúc này cũng không còn giận hờn với anh, nhưng cô lại không muốn cứ thế mà làm hoà nếu như vậy sau này anh nhất định sẽ lại lặp lại sai lầm, liên tục có lỗi giấu diếm cô hết chuyện này đến chuyện khác. Trương Ngạn âm thầm quan sát, thấy cô một mực chui trong chăn không có ý định ra liền đưa tay lôi chăn ra kéo cô ngồi dậy.

Đứng lên lấy ly sữa còn nóng trên bàn đưa cho cô

- Anh mang sữa cho em, hơn nữa đừng ở trong chăn lâu như vậy sẽ khó thở. Có ghét anh thì cũng phải thở rồi ghét tiếp chứ!

Lam Linh nãy giờ vẫn luôn trung thành một phía, một mực không thèm nhìn lấy một cọng tóc của anh. Trương Ngạn đưa cốc sữa tới gần cô hơn, tươi cười chờ đợi cô nhận lấy, Lam Linh khó chịu một động tác gạt tay khiến ly sữa nóng đổ cả vào tay anh, chiếc ly trống không bị một lực hất rơi lên sàn “choang” một cái. Anh bị cảm giác nóng rát ở bàn tay làm nhím mày, Lam Linh hoảng hốt đau lòng, cô khiến anh bị bỏng rồi! Nhưng lý trí không cho phép cô quan tâm lo lắng cho anh lúc này, cô vẫn giữ vẻ mặt lạnh lẽo như vậy không thèm nhìn anh, Trương Ngạn ngày càng cảm thấy cô đáng sợ, vợ nhỏ của anh khi giận dữ thì vô tình đến vậy. Anh đưa bàn tay nóng rát còn thơm mùi sữa lên sờ vào má cô, Lam Linh không nói gì hung hăng đẩy anh ra, Trương Ngạn nhào xuống đất miệng “ừm” lên một tiếng, cô quay sang nhìn anh, chỉ thấy anh một bàn tay chống xuống đất đầy máu. Cô hoảng hốt bước xuống giường, đỡ anh ngồi lên giường, nhẹ nhàng nâng bàn tay vẫn còn ghim trên đó vài mảnh thuỷ tinh, nước mắt lũ lượt chảy xuống rất nhanh đã ướt nhẹp cả khuôn mặt nhỏ nhắn. Cẩn thận lấy khăn giấy lau đi máu trên tay anh, bàn tay bỏng rát đỏ ửng còn thêm máu khiến Lam Linh càng đau lòng, cảm giác có lỗi cứ dâng lên khắp cơ thể cô, nước mắt càng rơi xuống nhiều hơn, nức nở thành tiếng

- Em xin lỗi, không nên cứng đầu như vậy làm ăn bị thương rồi. Anh sao vậy chứ? Bình thường cao lớn khoẻ mạnh như vậy bây giờ đẩy một cái lại có thể nhào xuống đất

Trương Ngạn nhìn cô vợ nhỏ nỉ non thì nhướn mày mỉm cười đắc ý, đúng vậy nhỏ bé như cô làm sao đủ sức đẩy anh ngã nhào xuống đất? Không phải vì vợ anh quá cứng đầu nên anh đành hy sinh bản thân, dùng khổ nhục kế mới có thể dỗ dành cô à? Anh mỉm cười cúi đầu hôn lên môi cô

- Là vì anh không có chút đề phòng nào với em cả! Để anh tự lấy mảnh vỡ ra, cẩn thận chảy máu. Mau ăn bánh đi!

Lam Linh nhìn anh nũng nịu, rồi nhào đến ôm lấy eo anh dùng đầu cọ cọ vào bụng anh như chú mèo nhỏ làm nũng với chủ, anh cũng cưng chiều xoa đầu cô

- Sao nào?

- Đau không?

- Có chứ! Nhưng một chút thương nhỏ này không đau bằng việc mới sáng sớm em bỏ đi không nói lời nào, cả một ngày trời mất tích không quan tâm đến anh!

Lam Linh ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt trách móc có chút oan ức

- Đều tại anh!

Trương Ngạn gật đầu đồng ý, dịu dàng cười vuốt tóc cô:

- Đúng rồi! Tại anh, sau này ngàn vạn lần anh không nói dối vợ nữa. Bất kể chuyện gì đều chia sẻ với em đầu tiên, được không?

Lam Linh không nói, chỉ gật đầu. Trương Ngạn cưng chiều nhìn cô vợ nhỏ đang gắt gao ôm lấy eo mình

- Muốn uống sữa không? Anh lấy ly khác cho em

- Không muốn, buổi sang dậy sớm chỉ muốn đi ngủ!

Trương Ngạn di chuyển tìm từ thế, ôm lấy cô vào lòng vuốt những lọn tóc dây dưa lộn xộn trên mặt cô.

- Đi ngủ! Chúng ta cùng nhau ngủ. Tỉnh dậy đi khám thai được không?

Lam Linh ngạc nhiên nhìn anh:

- Tới ngày hẹn khám rồi sao? Em không nhớ gì cả!

Trương Ngạn vỗ vỗ vào đầu cô, mỉm cười:

- Em mang bầu quên cũng không trách được. Sau này chỉ cần ngoan ngoãn chăm sóc bản thân thật tốt, mọi thứ anh đều nhớ giúp em!

Anh cưng chiều hôm lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhành, ấm áp cảm giác hạnh phúc lấp đầy trong tim cả hai. Hai thân hình một lớn một nhỏ ôm lấy nhau chìm vào giấc ngủ, ngoài trời những bông tuyết đầu mùa vừa rơi xuống, hôm nay xem ra là một ngày hạnh phúc, Trương Ngạn mỉm cười ôm cô chặt hơn nữa, hy sinh bản thân một chút xem ra rất xứng đáng!