Em Là Bảo Bối: Daddy Cưng Chiều Vợ Trẻ

Chương 35: Gặp lại cố nhân



Trương Ngạn còn chưa tỉnh ngủ, mắt nhắm mắt mở ngồi vào bán ăn, Lam Linh nhìn anh lộ ra vẻ mặt kiểu “người đàn ông này có chỗ nào giống tổng tài cao cao tại thượng chứ?”

- Lát nữa em đi ra ngoài một lát

- Em đi đâu anh đưa em đi?

Lam Linh ăn một miếng sủi cảo rõ to phồng má nhìn anh, lắc đầu

- Không cần, em đi mua chút đồ vẽ ở cửa hàng nhỏ ngày bé thường đến, rồi về ngay trước bữa trưa lái xe đưa em đi là được rồi

Anh nhìn cô bằng ánh mắt giống như chú mèo bị chủ bỏ lại long lanh đến đáng thương, Lam Linh không thèm nhìn vào ánh mắt đó của anh tiếp tục cúi xuống ăn, tên này với tên lạnh lùng trước kia giốn như không phải là một vô đang nghĩ rằng nếu cấp dưới nhìn thấy anh như thế này họ có được trận cười đến rung rốn không, lão đại ngày nào cũng làm mặt nhăn như đít khỉ mang không khí nặng nề đè lên người cấp dưới ở nhà lại như một đưa trẻ thế này. Trương Ngạn thấy vợ không thèm để ý đến mình mặt đen như đít nồi lẩm bẩm

- Đúng là người vô tâm, con người không có trái tim

Lam Linh ăn xong uống bằng hết cốc nước, đứng dậy lấy túi rời đi tiện tay xoa đầu anh:

- Lát nữa em về, bye nhé! Ở nhà ngoan đừng cắn bậy là được

- Này! Em nói anh là chó đấy à?

Lam Linh cười lớn, bước nhanh lên xe sợ rằng đôi chân dài của anh sải vài bước sẽ đuổi được cô:

- Em không nói, anh tự nói đấy nhé!

Trương Ngạn nhìn theo bóng lưng vợ mình híp mắt, vợ anh rõ ràng là đang ỷ vào bản thân được anh cưng chiều mà ngồi lên đầu lên cổ anh. Trước kia là không lời anh sau đó là bắt chồng làm theo lời mình, sai vặt hết việc này đến việc khác giờ lại còn nói anh là chó? Lạ thật, ra ngoài là Trương tổng, về nhà là Thiếu gia nhà họ Trương người thừa kế duy nhất của Trương gia mà lại mang kiếp thê nô như vậy, đương đường bước sang tuổi 34 cô vợ lại mới sinh nhật tuổi 19 được vài tháng ra đời trước tận hơn 14 năm vậy mà phải chịu đựng cảnh này, càng nghĩ càng thấy bản thân chắc chắn khởi nghĩa, đúng khởi nghĩa!

Lam Linh đứng trước cửa một cửa hàng nhỏ xinh xắn, ngoài cửa được treo một chiếc chuông cô mở cửa ra chiếc chuông lập tức rung lên. Cô nhìn xung quanh cửa hàng một lượt, từ khi mất trí nhớ chưa trở lại đây, cũng đã vài tháng tuy không dài nhưng cũng không phải ngắn, cửa hàng này chính là hồi ức, ky niệm tốt đẹp của cô về bà ngoại và mẹ, bà ngoại cũng đã qua đời nhưng vẫn còn ít nhiều kỷ niệm, khoảnh khắc đọng lại, còn mẹ tuy chưa gặp một lần nhưng chủ quán này chính là bạn thân của mẹ. Lam Linh còn nhớ trước kia đến đây, chủ quán đã kể cho cô nghe không ít chuyện về mẹ, nói rằng hồi nhỏ hai người là bạn thân, nhà cạnh nhau ở cùng ngoại ô, năm cả hai người 18 tuổi vùng ngoại ô bị quy hoạch thành khu đô thị, nhà cô chủ cửa hàng khá giả hơn nên còn coa thể bám trụ, còn mẹ phải nghỉ học đến làm giúp việc cho một gia đình giàu có, sau đó bị con trai gia đình nọ chính là Lục lão gia bây giờ lừa gạt, cưỡng bức rồi sinh ra cô, bà ngoại năm đó vừa mất đi ông ngoại không lâu lại nghe tin đó tâm thần liền rối loạn, lúc tỉnh lúc mê được đưa tới viện dưỡng lão...Lam Linh nghĩ lại, đôi mắt bị một tầng suóng mù che phủ nhà cô chính là ba đời phụ nữ đều khổ hạnh vất vả, cô chính là người hạnh phúc nhất khi cuối cùng cũng thoát khỏi bất hạnh đó, thoát khỏi Lục gia đường đường chính chính đứng trên vai họ, nhìn Lục lão gia khi xưa như con soi già lúc nào cungc gầm gừ luôn nhăm nhe đánh đập cô, bây giờ lại một hai luồn cúi, khép nép khiến Lam Linh cảm thấy hả dạ rất nhiều.

Chủ cửa hàng vừa nhìn thấy cô liền vui vẻ, đứa nhỏ này tuy khá lâu không tới đây nhưng bà vừa nhìn liền nhận ra đứa nhỏ này càng lớn càng giống mẹ, xinh đẹp thuần khiết haizz cũng chỉ vì vẻ ngoài xinh đẹp đó mà Tiểu Mỹ năm xưa mới phải chịu vẫn mệnh xót xa đó, “Hồng nhân bạch mệnh” quả không sai

- Tiểu Linh Linh, lâu rồi không tới, muốn mua gì nào?

- Dì Giang! Cháu gặp một tai nạn nhỏ phải nghỉ ngơi vài tháng, không thể đến bây giờ dì sao rồi?

- Tai nạn? Có sao không? Nào để dì xem

Dì Giang vừa nghe tới tai nạn đã cuốn quýt xoay xoay người cô qua lại quan sát trên dưới, Lam Linh cười cười vỗ vỗ vào tay dì

- Cháu không sao, đã ổn cả rồi!

Dì Giang hiếu khách kéo Lam Linh ngồi xuống ghế, pha một chén trà nóng hổi đặt vào tay cô, chén trà khiến hai bàn tay lạnh cóng của cô lập tức ấm lên, hương thơm thoang thoảng len lỏi vào mũi khiến cô dễ chịu vô cùng

- Uống đi, trưa kia cả mẹ con và dì đều thích uống loại trà này từ khi còn nhỏ, nhưng coa điều bây giờ muốn mua cũng không dễ dàng như xưa nữa!

Lam Linh gật gù tán thành, loại trà tuy không phải là trà cao cấp gì nhưng mùi vị và cảm giác mang lại rất đặc biệt, thân quen và thoải mái vô cùng, Lam Linh nhìn chăm chăm vào chén trà trong tay liệu có phải không hay đó là cảm giác của riêng cô?

- Dì Giang lần sau giúp con mua nhiều một chút, trà này rất ngon con muốn mang về nhà uống, mang cho ba chồng một ít

Dì Giang nghe tới ba chồng như nhớ ra chuyện gì đó, kéo ghế lại ngồi gần với cô, nắm lấy bàn tay Lam Linh thăm hỏi

- Lần trước không có thời gian hàn huyên, bây giờ rảnh rỗi con nói xem, Trương gia giàu có như vậy họ có đối xử tốt với con không? Dì sợ là...

Lam Linh bắt được suy nghĩ nỗi lo trong lòng dì giang liền vội vàng xua tay

- Không không, Trương gia đối xử với con rất tốt, bà nội ba mẹ đều thương con, vì họ không có con gái nên đều coi con như con gái nhỏ vậy, không vấn đề gì. Trương Ngạn cũng rất tốt, lớn hơn con nhiều tuổi nên luôn cưng chiều, nhường nhịn con như trẻ nhỏ vậy!

Dì Giang như gỡ được mối lo trong lòng, thở ra nhẹ nhõm, vậy là tốt rồi, tưởng rằng không môn đăng hộ đối sẽ rất khó sống, may mắn rồi gia đình họ cũng tốt như vậy thế thì không cần lo lắng rồi. Hai người đang vui vẻ trò chuyện bỗng chuông cửa vang lên, một chàng trai tóc cắt húi cua gọn gàng, đôi mắt một mí đi vào. Dì Giang đứng lên đón lấy túi lớn từ tay anh ta

- Tiểu Hạo hôm nay cũng tới à, nhiều trà quá, Tiểu Linh Linh vậy hôm nay con tiện có trà mang về rồi, không cần đợi nữa!

Lam Linh đứng dậy phụ dì Giang một tay, đỡ lấy thứ đồ lỉnh kỉnh, cô liếc mắt nhìn người đàn ông cao lớn có chút hung dữ trước mặt, liền bị anh ta bắt gặp Lam Linh ngượng ngùng chớp chớp mắt, gật đầu chào hỏi người đàn ông cũng rất lịch sự gật đầu lại với cô. Dì Giang nhìn không khí ngượng ngùng liền hiểu ra

- Hai đứa xem ra đã quên mặt nhau rồi, cũng phải lâu quá rồi mà, bây giờ đều lớn như thế này không nhận ra cũng phải. Linh Linh trước kia mỗi lần chú Lam Luân đưa con tới đều là anh Tiểu Hạo dẫn con đi chơi, làm diều cho con, mua kẹo đường cho con...Tiểu Hạo đây là em Tiểu Linh hồi nhỏ sống chết bám lấy con không thèm buông đó, đứa nhỏ mà chơi trốn tìm rồi ngủ quên luôn đó nhớ không?

Lam Linh à một tiếng ngờ ngợ lại chuyện cũ, hôm nay gặp lại nhiều người như vậy, cảm giác như quay về lúc nhỏ, vui vẻ đưa tay ra chào hỏi anh, Tiểu Hạo cũng cười cười bắt lấy tay cô, Lam Linh nhìn bàn tay to lớn đó, lập tức bị chiếc nhẫn hình chim đại bàng thu hút, đại bàng....