Em Là Hạnh Phúc Ngọt Ngào Của Anh

Chương 12: Cô Ấy Là Vợ Tôi



Lucus nghe giọng liền nhận ra Nghiêm Nhất Phàm đang tức giận, anh gọi không đúng lúc sao, Lucus mồ hôi thấm ước cả áo, im lặng một khắc lại nói tiếp

" Tổng Giám đốc, đối tác đến công ty trước 1 tiếng, bây giờ đã đến rồi, bảo là có chuyện gấp cần gặp anh để trao đổi "

" Cứ để họ chờ, cậu ở đó giải quyết trước đi, tôi sẽ đến ngay " Cuộc gọi kéo dài chưa đầy 1 phút đã kết thúc

Nhìn sang cô gái ngồi bên cạnh, Yến Thư vẫn chưa hết hoảng hốt, gương mặt đỏ ửng do lúc nãy hít thở không thông nhìn anh chằm chằm, không nói gì xoay người muốn mở cửa xe ra ngoài, Nghiêm Nhất Phàm đoán trước ý định của cô, không có chút khó khăn liền chốt cửa lại, dồn cô vào sát cửa xe, thấp giọng lạnh lẽo

" Em học ở đâu cái thói bướng bỉnh như vậy?, không trả lời có phải lại muốn tôi hôn em đúng không? "

Lâm Yến Thư, như tỉnh táo lại lập tức lắc đầu, cứ sợ làm cho anh nổi giận lại làm chuyện đáng ghét đó với cô

" Câm rồi sao? nói chuyện! sau này có còn dám làm trái ý tôi nữa không " Nghiêm Nhất Phàm gằn lên từng chữ

" Không dám nữa " Lâm Yến Thư lúc này yếu đuối đáng thương, cứ như đứa trẻ phạm lỗi, sợ bị trách phạt, thấy cô đáng yêu như vậy anh cũng không nở trách cô nữa, nhếch môi hôn lên má cô một cái, rồi chiếc xe lại lao như tên bay trên đường

" Chúng ta đi đâu? " Yến Thư dè dặt hỏi

" Cục dân chính "

" Gấp gáp như vậy, chỉ sợ không tốt lắm "

" Có gì không tốt, đêm dài lắm mộng kết hôn xong tôi sẽ yên tâm làm việc, sẽ tránh được một số sự thúc ép phiền phức từ gia tộc "

Lâm Yến Thư, đến giờ vẫn có chút nghi hoặc

Đến cục dân chính chỉ sau một vài thủ tục Lâm Yến Thư đã trở thành người có chồng, cầm tờ giấy đăng kí kết hôn trong tay cô không khỏi hoang mang, chưa kịp nhìn kỹ tờ giấy trên tay cô đã bị người đàn ông giật lấy, cô nhíu mày giọng nói không vui

" Đưa lại đây, cái này chẳng phải mỗi người giữ một tờ sao? Anh lấy của tôi làm gì"

" Em giữ thì có tác dụng gì chứ, nếu mất thì chỉ gây ra phiền phức thôi, tôi giữ cho em"

Nghiêm Nhất Phàm kết hôn xong, tâm trạng cũng tốt lên hẳn

Nghe anh nói Yến Thư cảm thấy người đàn ông này nhất định điên rồi, anh cần gì phải làm vậy chứ, một năm sau cũng ly hôn, mất thì mất có gì phải sợ chứ, sợ cô làm mất giấy kết hôn thì không thể ly hôn sao?

Yến Thư còn chưa kịp nói gì thì eo của cô đã bị một bàn tay to nắm lấy. Một nụ hôn mạnh mẽ phủ lên đôi môi cô, nụ hôn chớp nhoáng làm Yến Thư có chút bất ngờ, tại sao lúc trước chưa bao giờ cô nhận ra, anh lại là người thiếu nghiêm chỉnh như vậy, người đàn ông như thoã mãn với việc làm của mình, nở nụ cười nhạt

"Chiều nay tôi còn có việc, nhanh đi thôi tôi đưa em về nhà của chúng ta "

Nhà của chúng ta? Yến Thư thầm nghĩ, cô bây giờ cũng có nhà sao, nhà của Nghiêm Nhất Phàm là nơi có thể để cô tùy tiện ra vào? Thật không dám trong mong gì tới nơi gọi là nhà đó

" Tôi không chuyển đến đó đâu, tất cả đồ đạc của tôi đều không có ở đây "

" Em bị tôi hôn đến ngốc luôn rồi sao? nếu em không muốn mua mới, thì bây giờ cũng có thể đi thu xếp"

Lâm Yến Thư "..."

Yến Thư thu xếp tất cả, hành lí của cô chỉ vỏn vẹn có một chiếc vali.

Xe chạy một chút, thì dừng lại trong sân của một ngôi biệt phủ to lớn, bước xuống xe Yến Thư quan sát sự sa hoa chối mắt trước mặt, nơi này thật sự có thể gọi là nhà ở bình thường sao? nhìn vào chẳng khác gì một toà lâu đài nguy nga của vua chúa thời xưa, nhưng chỉ khác là toà lâu đài này lại mang kiến trúc hiện đại, sang trọng. Trước cửa và trong sân đều có vệ sĩ canh gác, từ xa nhận ra xe của Nghiêm Nhất Phàm cũng nhanh chống chạy đến mở cửa

Nghiêm Nhất Phàm dắt tay cô bước vào trong, ngôi nhà này từ rất lâu đã trở thành nơi chứa tài liệu của Nghiêm Nhất Phàm, anh chỉ trở về khi cần tài liệu, vì thế việc mang theo phụ nữ về nhà lại là chuyện chưa bao giờ xảy ra, dì Lưu quản gia thấy Yến Thư thì có chút bất ngờ, nhưng vẫn khẩn trương chạy ra nghênh đón

" Cậu chủ...chào mừng trở về nhà "

" Đây là quản gia Lưu, sau này em có việc gì cứ dặn dò bà ấy là được"

Quản gia Lưu đã làm việc cho nhà họ Nghiêm được gần cả đời người luôn rồi, nhà chính là nơi ở của ba mẹ Nghiêm Nhất Phàm, từ khi 18 tuổi anh đã chuyển ra ngoài sống một mình ở căn biệt phủ này, dì Lưu cũng được đưa qua đây, để dọn dẹp, chăm sóc ngày ba bữa cho anh

" À...cháu chào dì, cháu là Lâm Yến Thư, sau này dì cứ gọi cháu là Yến Thư được rồi "

Cô có chút ngượng ngùng nhưng vẫn lễ phép chào hỏi

Thấy cô xinh đẹp lại có vẻ ngoan ngoãn, lễ phép như vậy dì Lưu rất có thiện cảm với Yến Thư, bà cười trìu mến

" Được Được là khách của cậu chủ, dì nhất định sẽ tiếp đãi cháu thật chu đáo "

Lâm Yến Thư cười ngại ngùng, không có ý định muốn giải thích, chỉ thấy Nghiêm Nhất Phàm, nghiêm nghị nhắc nhở

" Không phải khách, cô ấy là vợ tôi "

Lâm Yến Thư "..."

" Vợ?...vậy bà chủ ( mẹ Nghiêm Nhất Phàm) đã biết chuyện này chưa " dì Lưu vô cùng ngạc nhiên, mạnh dạng hỏi một câu

Trong đầu bà đặt rất nhiều nghi vấn, cậu chủ có vợ? chẳng phải là luôn cho rằng việc có bạn gái là phiền phức sao? dù là cả gia tộc thúc ép, cũng có thể bỏ ngoài tai, ba mẹ của cậu cũng vì tức giận mà đã bỏ ra nước ngoài du lịch, đi liền mấy năm không về ý định là không thèm nhìn mặt đứa con trai này nữa. Bây giờ đột nhiên, không nói gì lại có vợ luôn rồi? chắc chắn cậu chủ rất yêu thương cô gái này

" Dì cứ làm tốt chuyện của mình là được rồi " Nghiêm Nhất Phàm không nhanh không chậm nói

Dì Lưu cố gắng giữ bình tĩnh, kìm nén sự vui vẻ, chuyện này sau khi trở về nhất định phải báo lại với bà chủ, chắc chắc bà vẫn chưa nhận được tin tốt này, không làm cho không khí trở nên ngại ngùng bà cười nói

" Cô chủ, chào mừng về nhà "

Nghiêm Nhất Phàm rất vừa ý với cách gọi này của dì Lưu, duy chỉ có Lâm Yến Thư là ngượng ngùng đỏ mặt

" Không cần gọi... "

Nghiêm Nhất Phàm không muốn nghe cô nói nữa liền lên giọng

" Đừng nói nữa! em theo dì Lưu lên phòng sắp xếp hành lí đi, tôi đến công ty một chút "

" Nhưng mà..."

Yến Thư chưa nói hết câu đã thấy anh bỏ đi ra ngoài, để lại cô với dì quản gia, thật sự không biết nên nói gì mới được, thấy cậu chủ ngay cả với vợ vẫn giữ nguyên thái độ lạnh lùng như vậy, bà liền tỏ ra khuyên nhủ

" Cô chủ đừng để ý, từ nhỏ tính tình cậu chủ đã như vậy, tuy ít nói nhưng là người tốt "

" Dì Lưu, dì đừng gọi cháu là cô chủ nghe xa cách như vậy, sau này cứ gọi là Thư Thư có được không "

Yến Thư là cô gái lễ phép, tốt tính nhất mà bà từng gặp, lúc trước có nhân viên nữ từ công ty đến lấy tài liệu cho Nghiêm Nhất Phàm, được bước vào nhà thôi, đã khiến cho bọn trở nên kiêu ngạo, xem thường người khác, vẫn là tiểu Thư Thư trước mặt, khiến bà thấy ấm áp nhất, thật muốn ngay lập tức báo cho bà chủ tin vui này

" Được được! đi đường chắc cháu cũng mệt rồi, mau đưa hành lí cho dì, dì sẽ giúp cháu đem lên phòng " quản gia vui vẻ cười nói

" Không cần đâu mà, hành lí không nặng, dì cứ dẫn đường cho cháu là được "

Hai người tuy mới quen nhau, nhưng không khí nói chuyện rất hoà hợp, điều này cũng khiến một phần áp lực đè nặng trong lòng Yến Thư được tháo bỏ.