Em Là Hạnh Phúc Ngọt Ngào Của Anh

Chương 31: Chúng Ta Về Nhà Thôi



Nhìn thấy đôi mắt Yến Thư bỗng trở nên đỏ hoe giống như sắp khóc. Bàn tay Mạc Lâm kéo Yến Thư ngồi xuống bên cạnh, một ngón tay của anh giơ lên lau đi vệt nước mắt động trên trên gò má cô, giọng nói dịu dàng quen thuộc lại vang lên

" Đồ ngốc em khóc cái gì chứ, anh cũng không chết được"

Lâm Yến Thư không biết bản thân mình rốt cuộc là làm sao nữa, nước mắt không nhịn được cứ thế chảy ra, dù cô có nhắm chặt mắt cũng không ngăn lại được. Cô tự hỏi tại sao mọi chuyện lại đột nhiên trở nên như vậy chứ, không phải khi chưa gặp cô Mạc Lâm vẫn còn rất tốt sao.

Cô vừa nói lại vừa không kìm được mà muốn rơi nước mắt, giọng nói phát ra đầy âm mũi

" Anh cần gì phải làm tới như vậy chứ, vì em thì lại càng không đáng, dù sao thì cũng là do em liên lụy anh, tất cả đều là lỗi của em, anh cứ trách em đi "

" Nói em ngốc quả là không sai, làm sao có thể trách em được chứ, đều là do anh tự nguyện "

" Vậy sau này phải làm sao? "

Mạc Lâm nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt của cô lên, một lần nữa dịu dàng lau đi hết vệt nước mắt, lại liếc nhìn về phía cửa, xác nhận không có ai, thì nhỏ giọng an ủi

" Anh sẽ giúp em rời khỏi Nghiêm Nhất Phàm. Chỉ cần em đồng ý, anh nhất định có cách giúp em thoát ra ngoài "

Cái này thì anh không hề nói dối, Mạc Lâm là vệ sĩ đắc lực của Nghiêm Nhất Phàm nhiều năm, nên việc tạo thế lực riêng bên ngoài là điều không quá khó khăn. Chỉ cần đợi Yến Thư đồng ý, anh sẽ đi trước sắp xếp mọi thứ, sau đó đem cô cùng nhau bỏ trốn. Một kế hoạch hoàn chỉnh đã được vạch sẵn trong đầu anh.

Nhưng sau đó một khắc Mạc Lâm lại thấy mặt Yến Thư không hề hào hứng như mình đã tưởng tượng, Yến Thư có chút thất thần, bàn tay đang nắm tay anh cũng chậm rãi buông ra, không biết phải nói gì…

Nhận ra bàn tay của cô bất chợt rút lại, Mạc Lâm hơi hơi ngước mắt lên, nhìn cô với ánh mắt khó hiểu. Yến Thư cúi đầu xuống che giấu sự khó xử. Mạc Lâm lần nữa nắm lấy tay Yến Thư, nói giọng khẳng định

" Không muốn đi sao? Đừng sợ, anh đã có sắp xếp cả rồi "

Làm sao lại có thể không muốn đi được chứ, ngay cả trong mơ cô cũng muốn thoát khỏi cái địa ngục đó. Nhưng nói sao đây? Yến Thư cảm thấy sự che chở mà Mạc Lâm mang lại cho cô ấm áp chẳng khác gì tình cảm của một người anh trai. Nên bây giờ chẳng lẽ lại nói với anh rằng cô không muốn liên lụy tới anh nữa, nói như vậy chắc chắn anh sẽ không đồng ý. Yến Thư hít một hơi, tự mình lau khô nước mắt

" Mạc Lâm, em biết anh là đang quan tâm tới em, nhưng mà làm sao có thể rời đi như vậy chứ. Tốt xấu gì anh ta cũng là chồng em, em không muốn bỏ đi như vậy"

Lời nói nghiêm túc trái với lương tâm của Yến Thư đã thành công tác động tới sự bình tĩnh của Mạc Lâm, một cảm giác bức bối trào lên, ánh mắt nghi hoặc, anh nhíu mày

" Em thật sự coi anh ta là chồng sao? Có người chồng nào lại đối xử với vợ mình như vậy chứ "

Yến Thư nói một câu thì im lặng, lại ấp úng không nói nên lời, càng khiến Mạc Lâm không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lấy hết can đảm, Yến Thư kìm nén nước mắt, lạnh lùng nói một câu khiến Mạc Lâm hoàn toàn bỏ cuộc

" Anh không cần lo cho em, em có thể tự lo cho mình được, quan trọng là bây giờ anh phải dưỡng thương cho tốt, sau đó đừng quan tâm tới em nữa, em mong anh có thể vui vẻ sống cuộc đời bình yên của riêng anh "

Còn tiếp tục quan tâm tới em chỉ khiến cho anh mang thêm phiền phức mà thôi. Em không nỡ nhìn anh vì em mà bị Nghiêm Nhất Phàm truy cùng giết tận. Nội tâm nói lời thật lòng lại được Yến Thư hoàn toàn giữ lại

" Em rốt cuộc đang nói cái gì vậy? Anh còn không hiểu con người Nghiêm Nhất Phàm sao, anh ta sẽ không thể thật lòng yêu ai đâu, bây giờ đã đối với em như vậy, đến khi chán rồi, em nghĩ em còn có thể sống để bước ra ngoài sao "

Thực ra Yến Thư không hoàn toàn bình tĩnh như Mạc Lâm tưởng, cô chẳng qua là cố giấu sự sợ hãi trong mình, không phải không biết những lời anh nói, chẳng qua là không quan tâm đến, không muốn Mạc Lâm cùng cô gánh chịu số phận bi thảm này

Yến Thư gượng cười, lấy điện thoại Mạc Lâm đang để trên tủ đầu giường, tự động lưu số của cô vào, lại giả vờ vui vẻ trấn an Mạc Lâm

" Chậc…anh yên tâm đi, chúng ta bây giờ trao đổi cách liên lạc với nhau, nếu Nghiêm Nhất Phàm dám đối xử tệ với em lần nữa, em nhất định sẽ cầu cứu anh "

Mạc Lâm trong lòng không tránh khỏi nghi ngờ, quan sát ánh mắt Yến Thư thật kỹ, giọng điệu dò xét hỏi

" Là thật lòng sao? "

" Em còn có thể gạt anh chắc, nào… mau hứa với em sau này chúng ta đều phải sống tốt "

Yến Thư rất khó khăn mới có thể khiến nước mắt không chảy xuống, đưa ngón út ra trước mặt Mạc Lâm, giống như lời hứa hẹn của riêng 2 người, phương thức giống như trẻ con nhưng dù vậy vẫn khiến cho cả hai thực sự vui vẻ

" Hứa nhé! "

Yến Thư giọng nói hào hứng. Dù trong lòng vừa tủi thân lại sợ hãi nhưng biểu cảm Yến Thư thể hiện ra bên ngoài vẫn là một mặt thản nhiên

Mạc Lâm không hoàn toàn tin tưởng, nhưng nhìn thấy cô vui vẻ như vậy cũng đưa ngón út ra, ngoắc vào ngón tay của cô. Hai ngón tay cái chạm vào nhau, biểu hiện giống như đóng dấu, dù Yến Thư có quyết định như thế nào, anh cũng ủng hộ

Cộp cộp cộp

Tiếng giày da phát ra trên sàn nhà, từng nhịp từng nhịp vang vọng trước cửa phòng bệnh, hối hả và dồn dập thể hiện sự vội vã của người đến, đang tiến rất gần đến, thu hút sự chú ý của cả 2 người

Đây là phòng bệnh nằm ở cuối hành lang, Yến Thư không cần nhìn cũng biết là ai đang đi đến. Không để Mạc Lâm nói thêm gì, Yến Thư đã gấp rút đứng lên, cô không muốn Nghiêm Nhất Phàm lại gặp Mạc lâm lần nữa, liền nhanh chóng muốn rời đi trước, giọng nói thể hiện rõ sự lo lắng, khẩn trương

" Bây giờ em phải đi rồi, xin lỗi không thể ở lại với anh lâu hơn, lần sau em sẽ mời anh ăn cơm nhé "

Mạc Lâm mĩm cười gật đầu làm Yến Thư yên tâm, sau đó lại suy tư nhìn theo bóng lưng vội vã của cô, tâm tư muốn biểu lộ cũng đành giữ lại trong lòng

Lâm Yến Thư cố gắng khống chế nội tâm đang run rẩy, cánh cửa phòng bệnh vừa mở, không ngoài dự đoán ngay trước mắt đã thấy bóng dáng Nghiêm Nhất Phàm trước cửa, cô xoay người cẩn thận đóng cửa lại, vội vã mở miệng

" Đã thăm xong rồi, chúng ta về nhà thôi! "

Nghiêm Nhất Phàm nhíu mày, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn xinh đẹp trước mặt, ánh mắt chậm rãi phân tích thái độ khó hiểu này của cô.

" Nhà? chẳng phải lúc sáng còn nhất quyết muốn bỏ đi sao? bây giờ gấp gáp cái gì "

Cô tỏ ra bình tĩnh, mở miệng thản nhiên giải thích

" Lại làm sao? tôi nghe lời, anh còn không hài lòng à "

Rõ ràng là Nghiêm Nhất Phàm phát hiện ra rất nhiều điểm khác thường, nhưng hiện tại anh không quan tâm được nhiều như vậy, sau khi thấy Yến Thư khẩn trương muốn đi đến nơi gọi là ’ nhà của chúng ta ’ thì nội tâm hoàn toàn dậy sóng, ánh mắt tràn ngập sự yêu thương, cúi người hôn lên má Yến Thư một cái như khen ngợi, vẻ mặt bên ngoài lạnh lùng không muốn thể hiện tâm tình cho người khác biết, nhưng bên trong lại đặc biệt vui vẻ

" Hài lòng, rất hài lòng "