Em Là Hạnh Phúc Ngọt Ngào Của Anh

Chương 43: Ai Là Tiểu Quỷ Ai Là Diêm Vương (H nhẹ)



Yến Thư hiểu hết tất cả những chuyện mà trước đây Trịnh Doãn suy tính. Cho dù ông ta coi cô như quân cờ để lợi dụng.

Cô cũng biết ông ta đã to gan đắc tội với anh như thế nào, nhưng lương tâm cô không chấp nhận nổi sự trả thù máu lạnh tàn khốc đó, một màng đẫm máu đã bày ra trước mắt, cô sao còn có thể coi như không hề hay biết

Yến Thư lạnh lùng nhìn anh, cô vươn thẳng sống lưng cố gắng kìm nén cảm giác nghẹn ngào, đáy mắt toát lên vẻ cực kỳ bình tĩnh nói

" Ông ấy đắc tội với anh, thì ông ấy đáng chết. Nhưng em cũng không có vô tội, vậy sau này anh cũng sẽ đối với em như vậy sao "

Anh không ngờ Yến Thư lại nói như vậy. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng muốt bị anh nâng lên, con ngươi đen thẳm trong đôi mắt thâm thuý của anh nhìn cô không chớp, nhìn qua giống như ánh mắt của những người yêu nhau vậy.

" Người bất nghĩa thì tôi sẽ bất nhân. Nhưng nếu em ngoan ngoãn tôi sẽ không đành lòng. "

Trịnh Doãn thở phì phò, một mặt là bởi vì đau đớn trên người, mặt khác cũng bị sự việc trước mắt doạ cho ngẩn người

Từ khi nào Nghiêm Nhất Phàm lại có thể trở nên mềm mỏng như vậy, còn không ngờ tới đối tượng lại là tiểu hồ ly mà ông từng trọng dụng, xem ra thằng oắt con này đã bị mê hoặc thật rồi

Chỉ sợ không sống nổi qua đêm nay, ông quyết tâm liều một mạng, kiềm chế sợ hãi trong lòng cố ý khiêu khích nói

" Yến Thư à, chúng ta vốn là người cùng một thuyền, kết cục sau này nếu không chết thì cũng là sống không bằng chết, đừng ngây thơ nghĩ mình sẽ được sống yên ổn "

Lão hồ ly Trịnh Doãn kia, xem ra không cho ông ta một bài học, ông ta còn chưa biết ai là tiểu quỷ ai là Diêm Vương.

Cả đám vệ sĩ phía sau không dám tùy tiện lên tiếng, nhưng lại trong tư thế sẵn sàng, chỉ chờ một câu nói để có thể dùng một quyền đấm vào mặt lão già to gan này

Nhưng trái lại Nghiêm Nhất Phàm không hề tỏ ra tức giận, dứt khoát cúi người, đôi môi mỏng của anh khẽ chạm vào khoé môi cô, nhẹ nhàng như thể sợ sẽ khiến cô bị vỡ vụn

Khuôn mặt mang theo vẻ ưu việt của kẻ bề trên hờ hững liếc nhìn về phía người đàn ông miệng đầy máu tươi, anh bây giờ cũng không vội động thủ, cũng không biết đang suy tính cái gì mà từ tốn nói

" Thả ông ta "

Yến Thư sửng sốt, không ngờ anh lại dễ dàng đồng ý như vậy. Cô không đáp, chỉ nhìn anh với ánh mắt đầy nhẹ nhõm còn có chút mong chờ

Nghe boss nói vậy, tất cả mọi người có mặt đều không thể tin nổi, ngay cả Lucus cũng hiện lên vẻ mặt tò mò.

Dù sao thì, những người trước đây dám đối đầu với anh nếu không chết thì cũng đã tàn

Hơn nữa bọn họ chưa bao giờ thấy anh nghe theo lời người khác sai khiến, đây còn là với một người phụ nữ

Cả đám thuộc hạ phía sau quay sang nhìn nhau, vẻ mặt từng người hiện lên sự khó tin, sau đó vẫn chần chừ đứng một chỗ nhìn về phía anh

Cuối cùng Lucus cũng không nhịn được mà lên tiếng

" Nghiêm tổng, hay là…"

Cơ thể anh toát ra luồng khí lạnh, trầm giọng cất tiếng khiến bao người nghe thấy không khỏi rùng mình.

" Cút! "

Nghiêm Nhất Phàm quan sát, trên người cô quần áo không chỉnh tề, lại còn có thể đi đến trước mặt anh bảo vệ một người đàn ông khác. Đúng là không sợ chết

Một cảm giác ghen tuông rất rõ ràng đột nhiên dấy lên trong lòng, anh nhíu mày, hai bàn tay vì tức giận cũng siết chặt lại đến mức nổi cả gân xanh.

Cứ thế lôi Yến Thư đi một mạch vào trong thang máy, bàn tay anh nắm thật chặt vào tay cô, dường như anh đang dồn nén sự giận dữ xuống

Rất nhiều ánh mắt từ xa đều tập trung nhìn vào cô, cô bị anh lôi đi trong khi đó trên người chỉ mặc chiếc váy ngủ mỏng, đi chân trần dưới nền

Lucus vốn muốn tự mình mang Trịnh Doãn đến nơi khác để kết liễu, nhưng lời chưa nói hết lại bị anh cắt ngang

Thấy dáng dấp dữ tợn của anh, bốn phía vệ sĩ tâm tình phức tạp, có người hoài nghi nhân sinh, người thì kiêng kị, vẻ mặt sợ hãi không hiểu chuyện gì đang diễn ra

" Đi thôi "

Lucus lên tiếng. Cuối cùng cũng không dám làm trái ý anh. Sau đó dẫn đầu đoàn người ra khỏi Nghiêm Thành

Đoàn người rời đi nhưng trong lòng vẫn chưa hết khiếp sợ. Hồi tưởng lại chuyện vừa nãy, thật quá kinh hoàng, mọi người không hẹn mà cùng hiện lên một ý nghĩ.

Lâm Yến Thư cảm thấy có một bàn tay như kìm sắt đang nắm lấy cánh tay của mình, cả người bị sức lực như gió lốc kéo đi

Không hiểu chuyện gì đang diễn ra, cô không tự chủ được mà nhịp tim bắt đầu rối loạn, có chút sợ hãi mà giương mắt nhìn người đàn ông kia, nhìn khuôn mặt cương nghị anh tuấn của anh ở trước mặt, tầm mắt của cô mơ hồ bất định nhưng vẫn chưa hết tò mò hỏi

“ Anh thật sự tha cho ông ta rồi sao? "

Nghiêm Nhất Phàm cũng nhận thấy sự thô lỗ của mình, đang cố gắng nhịn xuống giảm nhẹ sức lực ở lòng bàn tay, nghe câu hỏi này thì lại không còn chút nhân nhượng

" Im Miệng! "

Nghiêm Nhất Phàm khẩn trương không đi được tới phòng ngủ, liền cắt ngang kéo cô đi vào phòng làm việc, lần này anh không cho Yến Thư có cơ hội mở miệng nữa, dùng chính môi mình chặn đứng.

Cô cảm thấy thấp thỏm trong lòng, sợ rằng Nghiêm Nhất Phàm lại sắp dạy dỗ mình rồi đây.

Anh đè Yến Thư vào tường, hôn sâu, nụ hôn không hề dịu dàng chỉ có điên cuồng chiếm đoạt, đứng trước thứ mà mình khao khát, anh chỉ theo bản năng mà chiếm lấy càng nhiều, càng nhiều hơn nữa.

Nghiêm Nhất Phàm càng hôn càng kịch liệt, hai tay mò vào trong váy của cô

Mở to mắt nhìn anh đang ngấu nghiến đôi môi của mình. Yến Thư ngại ngùng muốn thoát khỏi sự kiềm chế của anh, khuôn mặt xinh đẹp đỏ đến cả cổ, không ngừng vùng vẫy đẩy anh ra

Cả hai hôn nhau không biết bao lâu, đến khi cô khó thở mới né đi khuôn mặt của anh, tiện đà anh cuối xuống một chút, hôn lên cần cổ trắng nõn của cô

Nghiêm Nhất Phàm bế bồng Yến Thư lên bàn làm việc. Dần dần cởi bỏ quần của mình xuống.

Lâm Yến Thư khẩn trương vội vàng tránh né, muốn chạy khỏi thì đã bị anh kéo lại, ép nằm xuống bàn

Anh cho hai chân của cô đặt bên hông mình để cự long thô cứng ở sát cửa hoa huy*t của cô trêu đùa.

" A…ưm…Đừng! "

Cơ thể Yến Thư ngứa ngáy khó chịu, hờn dỗi nhìn anh

" Hôm nay không được "

Anh thản nhiên chẳng để tâm quá nhiều đến biểu hiện khó xử, ngượng ngùng của cô

" Tại sao không được? "

" Hôm nay không phải ngày an toàn "

Người đàn ông nghe thấy chỉ nhàn nhã vang lên giọng nói khàn khàn trầm ấm:

" Thì sao? "

" Anh chẳng bao giờ chịu dùng biện pháp gì cả. Thuốc tránh thai cũng không hoàn toàn có hiệu quả đâu. Như vậy rất dễ có thai đó, tôi không muốn đâu "

Nghiêm Nhất Phàm không những không nghe theo, ngược lại còn cố tình cắn lên đầu ngực cô.

" Chuyện này đâu phải chỉ cần em nói là được. Bây giờ tôi muốn em sinh con cho tôi! "