Em Là Hồng Tâm

Chương 30: Đừng ngu xuẩn mà nhắc đến cô ấy



Mồng một Tết, Lôi Kình trở về Lôi gia chúc Tết ông bà nội.

Anh là cháu cưng của ông bà nên vừa nghe tiếng động cơ moto chói tai ngoài kia, ánh mắt hai người đã sáng lên.

Chú nhỏ của Lôi Kình - Lôi Phong vừa uống trà vừa lên tiếng trêu: “Thằng bé năm nay thế mà chịu đến sớm chúc ba mẹ.” Mấy năm anh toàn đi chơi thâu đêm giao thừa tới tận chiều mới xuất hiện tại Lôi gia. Năm nay đúng là khác lạ.

Ông nội Lôi cười vui vẻ: “A Kình sắp thành niên rồi, trưởng thành rồi.”

Lời ông nội Lôi vừa dứt, đã nghe giọng nói phóng khoáng của thằng nhóc kia. “Cháu đích tôn của ông bà Lôi tới chúc Tết.”

Thằng nhóc này không khi nào nghiêm túc được.

Thấy cháu trai tâm trạng vô cùng tốt, ông bà nội Lôi cũng tự động mà vui lây.

“Đến đây nào, ông bà nội lì xì cho cháu.”

Lôi Kình lười biếng đảo mắt qua Lôi Ấn và hai mẹ con Vương Âu một giây, nụ cười vẫn giữ trên môi, bước thẳng đến đứng trước ông bà. Cũng biết phép tắc mà khom lưng: “Chúc ông nội, bà nội sống lâu ngàn tuổi. Khỏe mạnh là tốt rồi ạ.”

“Ngoan ngoan.” Bà nội Lôi kéo lấy tay Lôi Kình, bắt anh cúi xuống, sau đó hôn lên má anh một cái mặc cho mặt mày thiếu niên cau có: “Chỉ cần cháu luôn vui vẻ, khỏe mạnh là ông bà cũng sẽ cố gắng mà sống thật lâu.”

Lôi Kình dạ, để bà hôn mình đủ, anh cũng hôn lại bà nội một cái. Nhận bao lì xì từ ông bà nội xong. Lôi Kình ngồi vào ghế, thấy Lôi Thích Huyên nhìn chằm chằm mình, nhíu mày, rồi ngoắc ngoắc tay: “Tới đây, anh đây lì xì.” Bộ dáng như đang bố thí cho người ta.

Lôi Thích Huyên mặc kệ, cười hớn hở nhảy chân sáo đến bám vào tay Lôi Kình, mắt chớp chớp: “Nhiều nhiều đấy.”

Lôi Kình khinh bỉ, rồi lấy một bao lì xì mình đã chuẩn bị sẵn đưa ra: “Đây, đủ mua cây kem.”

Ông bà nội Lôi cùng Lôi Phong bật cười.

“Đồ keo kiệt.” Ánh mắt cô ta chợt dừng lại bao lì xì khác biệt nhất trong ví da của anh, thò tay muốn cướp nhưng ý đồ này lập tức bị Lôi Kình phát hiện, mu bàn tay truyền tới cơn đau.

Lôi Thích Huyên bĩu môi: “Không thèm.” Hừ một tiếng rồi trở về ngồi bên bố mình.

Trong suốt quá trình đó, ông bà nội đều chẳng cho hai mẹ con Vương Âu và Hoắc Dực Hành một ánh mắt nào, rõ ràng là hoàn toàn phớt lờ sự có mặt của bọn họ.

Hoắc Dực Hành đặt hai tay trên đùi, bấm thật mạnh vào da thịt, mí mắt cụp xuống không muốn nhìn thiếu niên thiên chi kiêu tử ở đối diện nữa.

Lôi Kình chúc Tết xong cũng chưa chạy đi liền mà dạt ra khu vườn của Lôi gia gọi điện cho cô gái nhỏ.

Qua ba hồi chuông cô mới nghe máy: “Lôi Kình.”

Anh ừm, cười hỏi: “Hôm nay em có đi chúc Tết không?”

“Cũng có nhưng buổi sáng thôi.”

Anh lại ừ, tay rảnh rỗi ngắt cây cỏ bên cạnh: “Tối tới tìm em được không?” Anh hoàn toàn là chân thành mà hỏi ý của cô, không còn tự ý thích tìm cô liền tìm cô như xưa nữa. Anh tôn trọng ý kiến của cô.

Trác Mộng Nhan cong môi, tay duỗi ra chạm vào chiếc cúp vàng trước mắt, rồi cô đáp ứng anh: “Được.”

Lôi Kình cực kỳ cao hứng, huýt sáo một cái mới cùng cô nói tạm biệt. Định trở lại chào ông bà nội thì thấy Hoắc Dực Hành đã xuất hiện sau lưng mình từ lúc nào.

Không định cùng anh ta chuyện với trò nhưng Hoắc Dực Hành thì có ý định đó.

“Khoan đã.” Anh ta đứng trước mặt Lôi Kình, hai người như hai thái cực nhưng đều có vẻ ngoài xuất chúng, đứng chung một chỗ càng khiến cảnh vật trở nên mờ nhạt.

Lôi Kình nhàn nhạt liếc anh ta, cười khẩy: “Chuyện gì?”

Hoắc Dực Hành mím môi, đoạn thả giọng đều đều: “Anh không nên trêu chọc cô ấy.”

Quả nhiên chỉ một câu này đã khiến Lôi Kình thay đổi sắc mặt, con ngươi lạnh dần, cuối cùng là nhìn thẳng vào Hoắc Dực Hành. “Mày có biết mày đã nói lời không nên nói không…” Anh nắm lấy cổ áo sơ mi của anh ta, kéo mạnh: “Đừng ngu xuẩn mà nhắc đến cô ấy, mày… không tư cách.” Đẩy mạnh Hoắc Dực Hành rồi bỏ đi.

Lôi Phong đứng ở tầng hai hút thuốc, chứng kiến hai thiếu niên xảy ra tranh chấp bên dưới vườn hoa, anh chỉ lắc lắc đầu thì thầm: “Vẫn là nhóc con.” Chuông điện thoại reo, Lôi Phong lấy ra xem, dãy số quen thuộc nhưng anh không định bắt máy. Chỉ là một cô bé sinh viên chưa trải đời mà thôi.

Khoảng 7 giờ, Lôi Kình cưỡi con xe moto đến dưới chung cư nhà Trác Mộng Nhan.

Đứng đợi một lúc, cô đã xuất hiện.

Thời tiết lạnh lẽo nên cô trùm kín từ trên xuống dưới.

“Năm mới vui vẻ, A Nhan.” Lôi Kình đã lấy bao lì xì ra, cầm trên tay lắc lắc đợi cô đến liền đưa ra.

Trác Mộng Nhan mỉm cười, nâng tay nhận lấy: “Cảm ơn anh.”

“Em có thể thay vì nói ‘cảm ơn’ thì dùng hành động biểu hiện đi.” Lôi Kình vô cùng mặt dày bắt đầu giở trò, nhưng tiếc quá cô gái nhỏ không hề bị mắc lừa, co chân đá anh một cái, miệng còn lầm bầm: “Đầu óc anh toàn gì không.”

“Ồ, anh không nói gì cả mà. Em nghĩ tới thứ không trong sáng đúng không…” Thiếu niên kéo tay cô lại gần, vừa lúc này chú trông coi trạm gác ho ho vài tiếng. Trác Mộng Nhan hoảng hốt vội giãy ra. “Đừng có động tay động chân.”

“Bé con nhút nhát.”

Không thèm tranh cãi với anh, cô hỏi khi anh chuẩn bị đội mũ bảo hiểm cho mình: “Anh muốn đưa tôi đi đâu?”

“Một nơi tuyệt vời, có bọn Lý Vấn Hàn nữa.” Anh nói trước cho cô biết.

Nhưng Trác Mộng Nhan lại để tâm tới vấn đề khác: “Lôi Thích Huyên cũng có mặt sao?”

Lôi Kình gật đầu, anh cúi đầu nhìn cô: “Em hình như không thích con bé lắm?”

Với sự vô tâm vô tư của Lôi Kình, Trác Mộng Nhan chỉ có thể chán nản, cô không trả lời, chỉ bỏ lại vài chữ: “Đi thôi.”

Sao vậy nhỉ? Lôi Thích Huyên bình thường rất được bạn học yêu quý, không lẽ con bé này làm gì cô sao?

Chỉ thoáng qua vài giây, sau đó Lôi Kình cho chuyện này vào một xó, lên ga chở cô gái nhỏ đi ngao du thiên hạ.