Em Là Mệnh Môn Của Tống Tổng

Chương 17: Chàng rể thực tập



"Bà Phương Hồng tôi khuyên bà nhanh chóng nhập viện làm hóa trị, bệnh của bà sẽ nhanh khỏi hơn, nếu kéo dài quá lâu, có thể sẽ không nắm được thời gian điều trị tốt nhất!" bác sĩ Hạ nhấn mạnh.

"Ngay bây giờ, ngay bây giờ con đi làm thủ tục cho mẹ nhập viện, ba ở lại đây với mẹ nhé! " nói rồi cô nhanh chóng đứng lên chạy vội ra ngoài.

Bên ngoài Tống Hải Thành đang đứng ở khu chờ khám bệnh, thấy cô vội vội vàng vàng mở cửa bước ra từ phòng bác sĩ mặt sốt sắng, anh cũng nhanh chân chạy theo.

"Có chuyện gì vậy, em muốn đi đâu anh đi cùng em " anh nắm lấy tay cô kéo giật lại, anh chậm rãi ôm lấy cơ thể cô nhẹ nhàng nói.

"Mẹ em, mẹ em bị ung thư, em đến làm hồ sơ cho mẹ nhập viện điều trị" những giọt nước mắt cô kiềm chế đã lâu giờ mới có thể tuôn trào.

"Không sao, bác gái sẽ không sao mà, em bình tĩnh một chút nha, ngoan!" Tống Hải Thành vuốt vuốt tóc cô, trầm lặng nói.

Một lúc sau, sau khi bình tĩnh, cô cùng anh đến làm thủ tục nhập viện cho mẹ Lâm.

Thấm thoát đã qua ba tháng kể từ ngày mẹ Lâm nhập viện chữa trị, bà đã phải trải qua một lần đại phẫu thuật kéo dài hơn mười tiếng, bốn lần điều trị chuyên sâu. Hàng ngày ba Lâm luôn túc trực trong bệnh viện với mẹ Lâm, Lâm Ý Hân lại sắp vào đại học có chút bận, nhưng những lúc rãnh cô cùng Tống Hải Thành đến bệnh viện với bà.Hôm nay mẹ Lâm được đẩy đi xét nghiệm lần nữa.

"Chúc mừng bà Phương Hồng, theo như kết quả xét nghiệm cho thấy, phổi của bà đã hoàn toàn bình thường trở lại" bác sĩ Hạ sau khi xem xét tỉ mỉ kết quả xét nghiệm trên bàn, môi mở nụ cười nói.

"Đội ơn trời đất, ông bà phù hộ" ba mẹ Lâm đồng thanh hô lên, hai ông cùng nhau không hẹn mà ôm chầm lấy cô.

"Khi nào... Khi nào mẹ cháu có thể xuất viện ạ, có cần những gì cần lưu ý nữa không ạ!" Hai hàng nước mắt cô không nén được nữa mà tuôn rơi, tuy nước mắt rơi nhưng miệng vẫn cười hỏi bác sĩ Hạ.

"Kết quả đều bình thường, hôm nay cũng có thể làm thủ tục xuất viện, cứ mỗi sáu tháng nên đến tái khám định kỳ" bác sĩ Hạ cười nói.

"Vâng, cảm ơn bác sĩ!" ba Lâm vui vẻ lên tiếng.

Cả nhà Lâm Ý Hân cùng với Tống Hải Thành rời khỏi phòng của bác sĩ Hạ, mỗi người một việc, Lâm Ý Hân thì dọn dẹp quần áo, Tống Hải Thành được giao nhiệm vụ làm thủ tục xuất viện, ba Lâm bắt xe chạy về nhà lấy xe hơi đến bệnh viện đón người, vì khi mẹ Lâm nhập viện, biết là sẽ ở lâu dài nên ba Lâm không đi xe đến.

Lục tục cả buổi để hoàn tất thủ tục xuất viện, gia đình Lâm Ý Hân cùng với Tống Hải Thành cuối cùng cũng đã về đến nhà. Cả nhà cùng nhau ăn mừng ngày vui này.

Một thời gian sau.

"Vài hôm nữa phải trả nhà rồi sao?" Lâm Ý Hân nhìn anh hỏi.

"Uhm" anh gật đầu thừa nhận.

"Thế thì dọn hết sang đây ở đi" mẹ Lâm cười nói.

"Mẹ, nhà mình có mỗi hai phòng, anh ấy sang đây rồi ngủ ở đâu chứ" Lâm Ý Hân có chút khó hiểu, khi trước nói vui thì được, nay lỡ như anh ấy sang thật thì biết ngủ thế nào.

"Thì coi như đi thực tập thôi!" mẹ Lâm lại nói.

"Thực tập..." ba Lâm, Lâm Ý Hân cùng Tống Hải Thành đồng thanh nói.

"Thì chàng rể thực tập" mẹ Lâm cười lớn.

Mặt Lâm Ý Hân đỏ như gấc, cô cắm mặt ăn hết chén cơm, nhanh nhanh chạy thẳng về phòng đóng cửa lại một cái ầm.

Kiếp trước cô cũng đã có chồng là Đào Lãnh, lần đầu tiên cô quen biết Đào Lãnh cũng là sau khi không còn ba mẹ nữa, cảm xúc của cô khi đó đang chịu nhiều mất mát, nên khi anh ta đến dành cho cô chút hơi ấm, cô đã nhanh chóng sa vào lòng anh ta. Lâm Ý Hân khi đó chỉ cần nơi nương tựa, cần người cho cô chút ấm áp. Nên cảm xúc yêu đương như thế này cô chưa từng trải, cảm giác rất ngượng.