Em Là Ngôi Sao Nào?

Chương 70: Lục Hoành x Phương Đình Dư (9)



Thời gian chớp mắt qua đi, các cô bước chân vào đại học cũng đã sắp hơn một tháng rồi.

Phương Đình Dư biết Lục Hoành không lâu trước đây đã tìm một lý do, tự mình dọn ra sống ở ngoài trường, cậu bảo cô cùng cậu dọn ra ngoài sống chung, Phương Đình Dư nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định từ chối.

Mặc dù mối quan hệ của hai người đã thân mật như vậy rồi, Lục Hoành cũng rất nhiều lần đảm bảo sẽ chỉ thích một mình cô, nhưng Phương Đình Dư vẫn tin vào triết lý ở xa nhau thì tình yêu mới đẹp.

Dù sao thì đời người sau này cô cũng sẽ trải qua cùng Lục Hoành, nên cũng không để ý khoảng thời gian này.

Huống hồ chi bộ phận trong hội sinh viên trường và câu lạc bộ xã hội thường thường phải tụ tập, nếu như cả ngày ở cùng với Lục Hoành, sợ là cậu căn bản sẽ không để cho cô bước ra cửa.

Mặc dù trước đây cô ghét nhất là loại người hễ yêu đương vào là quản đủ thứ chuyện trên đời, Lục Hoành quả thật cũng quản cô rất chặt, nhưng cũng chỉ là giới hạn các mối quan hệ xung quanh của cô, mặc dù nhìn cô có vẻ không để ý lắm nhưng đến cùng vẫn có chút tức anh ách.

Thời gian để lâu, những vấn đề không giải quyết được sẽ chỉ tích góp lại đè ép ngày càng sâu, đến lúc nào đó, những mâu thuẫn bùng nổ ra cũng sẽ càng nhiều.

Cô biết Lục Hoành rất thích cô, cô cũng vậy, rất thích cậu, cho nên cô không muốn cãi nhau với Lục Hoành, cố gắng hết mức để điều đó không xảy ra. Trên những vấn đề này, cô tránh để mình xảy ra mâu thuẫn với Lục Hoành, đành giấu cậu ra ngoài tụ tập.

Ngày hôm nay, bộ phận ở hội sinh viên trường của cô có tụ họp, Phương Đình Dư cùng với một đám người trong bộ phận ra ngoài trường hát karaoke, trong gian phòng cô liên tục uống không ít rượu, sau đó lại chạy tới nhà vệ sinh một chuyến.

Lúc quay trở lại, vừa ngồi xuống sofa, cô liền nhìn thấy điện thoại di động của mình vừa nãy mới đặt ở trên bàn đã bị người nào đó xê dịch đi.

Cô đang mặc trên người là một chiếc váy dài, loại không có túi, Phương Đình Dư chỉ cầm theo điện thoại rồi đi ra ngoài, không mang theo túi xách, lại nghĩ rằng đều là người trong cùng bộ phận, cô liền đem điện thoại của mình đặt lên trên bàn, còn mình thì đi vào nhà vệ sinh.

Phương Đình Dư ngẩng đầu nhìn xung quanh, cô kéo một nam sinh đang ngồi ở bên cạnh mình qua vừa muốn hỏi một chút, liền thấy cậu bạn chỉ vào điện thoại giải thích, "Vừa nãy điện thoại của cậu cứ kêu không ngừng, thấy cậu không có ở đây nên tớ liền nghe máy giúp cậu rồi......"

Phương Đình Dư mở điện thoại ra xem nhật ký cuộc gọi, thật trùng hợp làm sao, đó là số điện thoại của Lục Hoành.

Cô vừa thầm nhủ trong lòng một tiếng xong đời rồi, nam sinh liền vò đầu tiếp tục nói, "Giọng nói của bạn trai cậu nghe ra hình như không được vui cho lắm......"

Lúc cậu bạn vừa nhận điện thoại cũng không nghĩ gì nhiều, lúc ấn nhận điện thoại mới phản ứng kịp, lưu tên liên lạc thân mật như thế này không phải là bạn trai thì còn là ai nữa, trước khi ý thức được tình hình này thì một tiếng alo sớm đã được cậu thốt ra rồi.

Giọng nói ở đầu dây bên kia rất dễ nghe, rõ ràng là đang nhịn lại cơn giận, cậu bạn thậm chí còn không hề nghi ngờ rằng mình dường như vừa nghe được tiếng nghiến răng nghiến lợi, "Cậu là ai?"

Cậu nam sinh liền "ôi đm" một tiếng, biết mình vừa bị hiểu lầm rồi, mở miệng đang muốn giải thích, ai biết được điện thoại liền bị người ta ngắt mất.

Nam sinh nói xong tình hình, liền liếc nhìn Phương Đình Dư đang cúi đầu xuống yên lặng không một tiếng động, trong lòng âm thầm thắp cho cô một cây nến cầu nguyện.

Phương Đình Dư vuốt thân điện thoại, vẻ mặt có chút ngây ngốc.

Cửa của gian phòng bị người nào đó lịch sự nhẹ gõ, một giây sau, cửa liền được người ta mở ra từ bên ngoài, cũng mang theo một chút ánh sáng tràn vào trong phòng.

Phương Đình Dư nghe thấy động tĩnh liền ngước đầu lên nhìn, lại nhìn thấy Lục Hoành đang đứng ở ngay cửa, ánh mắt không phân rõ được đang nhìn chằm chằm vào cô.

Biểu cảm trên mặt cậu bình tĩnh lạnh lùng, giữa mày hơi chau lại, đôi môi mỏng mím chặt, bất cứ ai lúc này cũng có thể nhìn ra được sự không vui của cậu.

Phương Đình Dư bị cậu nhìn đến mức có chút căng thẳng, cô vô thức chuyển ánh mắt sang chỗ khác.

"Đình Đình, anh đến đón em về."

Lúc này đã hơi muộn rồi, vừa nãy mấy bộ trưởng kia cũng đã thảo luận xong, rời đi rồi, câu nói này của Lục Hoành vừa thốt ra ngược lại cũng không có chỗ nào kỳ lạ.

Không ít người thậm chí còn cảm thấy kinh ngạc rằng Phương Đình Dư có một người bạn trai như thế này.

"Đình Dư, bạn trai của cậu thật tốt quá, còn đến đón cậu......"

"Nhìn không ra nha, cậu vậy mà lại đã có bạn trai rồi, trước đây có người nào đó ở bộ phận Đối ngoại hình như còn có ý định theo đuổi cậu......"

Nghe đến câu này, mí mắt của Phương Đình Dư khẽ giật một cái, cô vô thức nhìn sang Lục Hoành, quả nhiên không ngoài dự đoán nhìn thấy được vẻ mặt lạnh lùng của cậu, ánh mắt âm trầm đi vài phần.

Sợ rằng lại nghe thấy lời gì đó chọc Lục Hoành không vui, Phương Đình Dư gấp gáp đứng lên, chào hỏi mấy bộ trưởng còn lại, "Vậy chào mọi người, em đi trước đây."

Phương Đình Dư nhấc chân bước về phía Lục Hoành, giọng nói từ phía sau lưng lúc xa lúc gần truyền đến.

"Đình Dư vậy mà lại có bạn trai mất rồi, thế mà tôi còn cho rằng mọi người đều là người độc thân, cùng một bộ phận với nhau sẽ có khả năng phát triển hơn nữa......"

"Cậu nghĩ cũng đừng nghĩ nữa, bạn trai của người ta đẹp trai như vậy, sao có thể nhìn trúng cậu được."

"Vậy cũng chưa chắc à......"

Phương Đình Dư không dám nhìn vào ánh mắt của Lục Hoành, chỉ cảm thấy sức lực đang nắm lấy tay mình vừa mạnh vừa chặt, đau đến mức cô nhịn không được khẽ hô lên một tiếng.

Lục Hoành giống như không nghe thấy vậy, lại tăng thêm một chút sức, dắt lấy Phương Đình Dư đi ra khỏi quán karaoke.

Đợi đến khi về đến căn hộ ở bên ngoài trường của Lục Hoành, vừa bước vào cửa, Phương Đình Dư còn chưa kịp phản ứng, Lục Hoành đã đem cô áp lên trên cánh cửa, cúi đầu xuống hôn cô.

Một nụ hôn giống như mưa cuồng gió giật, không giống một chút nào với tác phong ôn nhu, ấm áp dạo gần đây của cậu.

Phương Đình Dư biết trong lòng Lục Hoành đang tức giận, nhưng cô cũng vậy.

Trong khoảnh khắc lúc Lục Hoành tiến vào phòng karaoke vừa nãy, cô nhạy cảm nghe thấy nam sinh kia ở bên cạnh thốt lên một tiếng "vãi thật", sau đó còn nói, "Thần thánh ơi, vậy mà cũng có thể tìm tới, tớ nhớ là hình như tớ không có nói đang ở đâu."

Lục Hoành thỉnh thoảng quản cô rất chặt thì cũng thôi đi, vậy mà lại còn động tay động chân lên điện thoại của cô.

Trước đây cô còn thấy khó hiểu, sao mỗi lần cô giấu cậu ra ngoài đi chơi, điện thoại của Lục Hoành vẫn luôn bất thình lình gọi tới, còn luôn có thể trùng hợp xuất hiện ở những chỗ cô đang chơi.

Cô căn bản không hề suy nghĩ kỹ, vậy mà lại còn có một chiêu này.

Thấy Phương Đình Dư vẫn đang phát ngốc, ánh mắt của Lục Hoành lại tối trầm xuống, nụ hôn ướt át cũng theo đó mà rơi xuống vùng cổ của cô, cậu ngừng lại một chút, khẽ ngửi mùi hương thanh mát trên người của cô rồi mở miệng ra, không chút do dự liền cắn xuống.

Cơn đau đột nhiên ập đến khiến cho Phương Đình Dư trong chớp mắt lấy lại tinh thần, cô nhấc tay đang muốn vuốt lên nơi cổ mình thì cổ tay lại bị Lục Hoành nương theo đó mà giữ chặt, cô nhịn không được phải hét lên, "Lục Hoành, anh đang làm gì vậy?"

"Vừa nãy em đã cười với nam sinh kia." Giọng nói của Lục Hoành lạnh xuống, hỏi gì đáp nấy mà nói.

Phương Đình Dư đầu đầy mờ mịt, bộ phận tụ họp với nhau, lên tiếng chào hỏi mang theo nụ cười gì đó đều rất bình thường, bản thân cô căn bản không biết người Lục Hoành đang nói đến là ai.

"Em còn để cho người khác đụng vào điện thoại của em, hơn nữa", Lục Hoành ngừng một chút, dùng một ngón tay đang còn trống, dùng lực ma sát lên bờ môi đỏ hồng của Phương Đình Dư, ánh mắt hơi u ám, "Em không ngoan, em đã đồng ý khi anh không ở bên cạnh thì sẽ không uống rượu rồi, bảo bối à, em bây giờ đã học được cách lá mặt lá trái (*) với anh rồi, đúng không?"

(*) Lá mặt lá trái: lật lọng, tráo trở, dễ trở mặt, không trung thực.

Phương Đình Dư bị Lục Hoành chất vấn đến có chút đau đầu, men say của rượu còn đang dồn lên não, thêm vào đó là sự đau đớn thỉnh thoảng truyền đến từ trên cơ thể cùng với tính khí bị dồn nén đã lâu trong một lúc đều cùng nhau xông lên, cũng không biết lấy sức lực ở đâu, trong phút chốc cô liền đẩy Lục Hoành đang áp sát trên người mình ra.

"Em con mẹ nó sao lại không thể uống rượu chứ, Lục Hoành, anh nói xem, cứ không cho phép làm cái này, không cho phép làm cái kia. Em nói cho anh biết, Lục Hoành, con mẹ nó chứ em chịu đủ rồi, anh là ba của em hả hay là cái gì, mẹ nó chứ, anh dựa vào cái gì mà quản em?"

"Ha", Lục Hoành thấp giọng cười thành tiếng, ánh mắt trong phút chốc ngập chìm trong sương mù, giọng nói lạnh băng, "Anh với em là quan hệ gì em còn không biết sao?"

Nhìn thấy bộ dạng Lục Hoành như vậy, Phương Đình Dư liền tức đến bùng nổ, cô ngay cả nghĩ cũng không thèm nghĩ liền buột miệng thốt ra, "Con mẹ nó chứ, tôi không thừa nhận, anh cái quái gì cũng đều không phải."

Cô sờ lên miệng vết thương ở trên cổ của mình, đau đến "xít" lên một tiếng, "Không cho phép tôi ra ngoài tụ họp với người khác, không cho phép tôi uống rượu, không cho phép tôi cười với người khác, không cho phép tôi cùng với người khác nói quá nhiều, không cho phép cái này, không cho phép cái kia. Con mẹ nó chứ, anh sao không trực tiếp trói tôi lại luôn đi có phải nhanh hơn không?"

Bầu không khí trầm lặng mất mấy giây, biểu cảm của Lục Hoành hết sức quái dị, cậu lên tiếng, "Em cho rằng, anh chưa từng nghĩ qua hả?"

Nghe được câu này, vẻ mặt của Phương Đình Dư đột nhiên chợt thay đổi.

"Cuộc tình này không cách nào tiếp tục được nữa rồi, chia tay đi, tôi muốn chia tay với anh."

Tiếng cửa ầm một cái bị người ta đóng sầm lại.

Lục Hoành ngẩn người, rũ mi mắt xuống, ha một tiếng nhẹ giọng bật cười.

Sau khi cô biết những suy nghĩ đen tối này của cậu, quả nhiên vẫn lựa chọn rời bỏ.

Nhưng sao có thể được chứ.

Cô đã đồng ý sẽ mãi mãi ở bên cạnh cậu, vậy thì cả cuộc đời này làm thế nào cũng không thể thoát ra khỏi trói buộc của cậu.

Bất luận là dùng cách gì đi chăng nữa.

Trong bóng tối, Lục Hoành quái dị bật cười một tiếng.

Phương Đình Dư đã sâu sắc hiểu được tính cách của Lục Hoành, thêm vào đó là câu nói cậu thốt ra vào buổi tối ngày hôm đó, vì để ngăn chặn tận gốc khả năng ở một mình cùng với Lục Hoành, gần như cả ngày cô đều dính chặt lấy mấy cô bạn cùng phòng ký túc xá, chỉ sợ một khi không cẩn thận bản thân cô sẽ rớt lại một mình.

Bởi vì Phương Đình Dư đem tất cả các loại phương thức liên lạc của Lục Hoành đều kéo vào trong danh sách đen, suốt cả một tuần nay, Lục Hoành dùng đầu số điện thoại ở các thành phố gọi điện thoại cho cô nhưng từng cuộc gọi đều bị cô ngắt đứt.

Cô quyết tâm để cho Lục Hoành sáng mắt ra, để tránh cậu thật sự cho rằng cô không có cậu sẽ sống không được.

Phương Đình Dư biết rõ bản thân mình thực sự rất thích Lục Hoành, nhưng cuộc đời về lâu về dài sau này, những vấn đề không giải quyết được, cả cô và Lục Hoành, hai người đều sẽ không vui vẻ gì.

Cô biết Lục Hoành để ý cái gì, chỉ có như vậy, cậu mới dành thời gian ra để nhìn nhận lại lỗi lầm của bản thân.

Tính cách của một người vào lúc niên thiếu đã sớm được xác định, cô cũng không kỳ vọng Lục Hoành có thể thay đổi nhưng ít nhất, cô cũng không muốn cậu ngày càng trở nên cực đoan.

Giám sát điện thoại di động, định vị thời gian thực tế, hễ một chút là kiểm tra các bài đăng, còn có những suy nghĩ như thế nữa, tất cả những điều này đều quá đáng sợ đối với cô.

Phương Đình Dư đang nghĩ vậy, cô vô thức liền đối diện với đôi mắt của Lục Hoành, nhìn thấy sự âm u dưới ánh mắt cậu, cô liền ngây cả người, cô che đậy đi sự đau lòng của mình, nhanh chóng chuyển dời ánh mắt sang chỗ khác, đuổi theo bước chân của Hứa Giai Văn.

Lục Hoành nhìn theo bóng lưng của Phương Đình Dư, ánh mắt cậu trầm xuống.

Hội trường trường học.

Bên ngoài khảm nạm một vòng đèn màu, bao xung quanh tấm biểu ngữ màu đỏ, ánh sáng nhấp nháy, cửa ra vào liên tục có người bước vào, lại có người đi ra, tới tới lui lui cực kỳ náo nhiệt.

Phương Đình Dư và mấy cô bạn cùng phòng ngồi ở phía đám đông bên dưới, dư quang nhìn thấy mấy cây đèn tiếp ứng đang đưa tới, cô vô thức đưa tay ra nhận lấy, lại cùng với những người khác chia ra mỗi người một cây.

"Đừng làm hư nhé, lát nữa còn phải thu lại." Người đứng bên cạnh thấp giọng nhắc nhở một câu.

"Biết rồi, quỷ nói nhiều." Phương Đình Dư không thèm ngẩng đầu đáp lại một câu.

Nói xong, cô ngay lập tức cảm thấy có chút ngại ngùng.

Quỷ nói nhiều là biệt danh trước đây cô đặt cho Lục Hoành, người này nhìn thì rõ ràng là một người cực kỳ lạnh lùng nhưng cứ hễ bất cứ chuyện gì có liên quan đến cô thì đều càm ràm, nói nhiều như một bà mẹ già vậy, biệt danh quen thuộc vừa thốt ra, Phương Đình Dư mới nhớ ra hai người các cô đây là đang trong giai đoạn chia tay, không tránh được có chút hậm hực, hờn dỗi.

Dư quang nhìn thấy bóng đen đang khúc xạ xuống trước mặt cô của người đang đứng bên cạnh, Phương Đình Dư ngước mắt lên nhìn Lục Hoành vẫn còn đang đứng ở đó, xấu hổ dâng trào liền trợn mắt lên với cậu, "Ê, tôi nói anh còn đứng ở đó làm gì?"

Lai Âm nghe thấy động tĩnh ở bên này, liền nhỏ giọng mờ ám cười hihi một tiếng vừa khẽ đụng vào vai của Phương Đình Dư, "Đứng ở đó làm gì, cậu không biết hả?"

Phương Đình Dư rõ ràng ngăn chặn lời nói đó sang một bên, cô cúi đầu xem điện thoại, nhếch môi không nói gì.

"Vậy lát nữa anh lại sang đây thu lại." Lục Hoành nói một câu, vẻ mặt dường như có chút không biết phải làm sao, tầm nhìn như có như không dừng lại trên cái người đang cúi đầu xuống bấm điện thoại này mất mấy giây, lúc này mới xoay người rời đi.

"Chậc chậc chậc." Lai m ngước mắt nhìn theo bóng lưng của Lục Hoành, "Vẻ ngoài cùng với chiều cao của lớp trưởng ở trong chuyên ngành này của chúng ta...... Trước đây tớ còn chưa biết, người ta vốn dĩ có thể thuận lợi ra nước ngoài, bởi vì cậu mà chọn lựa chuyên ngành ở trường đại học này, cậu vậy mà lại còn không nhanh chóng theo đuổi người ta đi."

Tiếp xúc với nhau mấy tháng trời, mấy người trong lớp hoặc ít hoặc nhiều cũng biết được mối quan hệ của Lục Hoành và Phương Đình Dư, càng huống hồ chi là những người bạn cùng phòng ký túc xá với cô, những điều bọn họ biết được càng rõ ràng hơn.

Hứa Giai Văn ngồi ở bên cạnh cũng góp lời, "Tớ luôn cảm thấy ánh mắt của lớp trưởng mỗi lần nhìn cậu đều giống như là bị vô tình bỏ rơi cực kỳ thê thảm vậy, giống như một cậu bé đáng thương chờ đợi được rủ lòng thương vậy đó."

"Có hả?" Phương Đình Dư cắn cắn môi, nghi hoặc hỏi lại một câu, dường như nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt cũng thay đổi trở nên có chút không tự nhiên.

Cô xém chút nữa lại dao động rồi, con mẹ nó chứ, Lục Hoành mới không phải là cậu bé đáng thương gì gì đó, rõ ràng chính là một con sói đội lốt cừu.

Vừa nghĩ đến Lục Hoành, Phương Đình Dư liền cảm thấy cái cổ vừa mới lành mấy ngày trước của bản thân mình lại bắt đầu âm ỉ có chút đau.

Dù sao cũng không quản nữa, lần này cô nhất định phải nhịn lại sự xúc động, khiến cho Lục Hoành sâu sắc nhận thức được lỗi lầm của cậu.

Trong quá trình xem biểu diễn, Phương Đình Dư vẫn như cũ cảm thấy có một ánh mắt chặt chẽ cắm chặt vào trên người cô, đợi đến lúc cô ngẩng đầu quét tìm xung quanh thì lại tìm không thấy.

Nhưng trong vô thức, Phương Đình Dư cảm thấy người nhìn chằm chằm cô chính là Lục Hoành, cô liền nhìn về hướng của Lục Hoành, lại nhìn thấy dáng vẻ cậu dường như đang cực kỳ nghiêm túc ngồi xem biểu diễn.

Trong lòng ngoài chút quái lạ ra thì còn có chút thất vọng.

Gì vậy chứ, vậy mà lại không hề bị ảnh hưởng bởi lời nói muốn chia tay của cô một chút nào, lâu như vậy rồi cũng không thấy cậu cúi đầu nhận sai đi dỗ dành cô.

Lúc này đây Phương Đình Dư lại bắt đầu mâu thuẫn chính mình.

Thấy Lục Hoành xem tiết mục xem đến cực kỳ nghiêm túc, Phương Đình Dư cũng theo đó nghiêm túc ngồi xem.

Cô ngược lại muốn xem xem là biểu diễn cái gì mà so với cô còn quan trọng hơn.

Mấy giây sau, Phương Đình Dư khẽ bĩu môi.

Chỉ là một nam sinh đang ca hát, Lục Hoành cũng có thể xem đến nghiêm túc như vậy.

Lại xem thêm mấy tiết mục nữa, Phương Đình Dư thấp giọng hỏi mấy cô bạn cùng phòng xem có ai muốn đi vệ sinh không, sau khi nhận được câu trả lời phủ định, cô cũng không nghĩ gì nhiều liền tự mình đứng dậy đi đến nhà vệ sinh.

Dù sao Lục Hoành cũng đang xem tiết mục xem đến nghiêm túc như vậy, cũng sẽ không chú ý đến cô.

Thật không dễ dàng gì mới khiến Lục Hoành đợi được cơ hội Phương Đình Dư rời khỏi mấy người bạn cùng phòng của cô, Lục Hoành sao lại có thể bỏ lỡ được chứ.

Là do cô căn bản không chú ý đến, bản thân cô chân trước vừa đứng lên, đi chưa được mấy bước, Lục Hoành đã chân sau theo cô ra ngoài.

Trong không khí cuối thu, cảm giác lạnh băng tồn tại ở khắp mọi nơi, Phương Đình Dư lại có chút nôn nóng, giữa đôi lông mày nhiều thêm một tia phiền não.

Cô đang nghĩ rằng, Lục Hoành chính là không thể nào vì dỗ dành cô mà cúi thấp đầu thừa nhận sai lầm mà.

Cảm xúc của cô đã rất lâu rồi không mất khống chế giống như hôm nay.

Cô mở vòi nước ra, cúi người hất lên một vốc nước lạnh, hơi lạnh đột nhiên tạt đến tiếp xúc với làn da ấm nóng hơi ướt của cô, cơ thể dưới kích thích của giá lạnh cũng run lên bần bật nhưng cô lại cảm thấy cả người mình tỉnh táo lên không ít, cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Lông mi ướt át dính vào với nhau thành một đoàn, giữa tầm nhìn mông lung toàn là hơi nước, nhìn cái gì cũng đều có chút mơ hồ, phía sau lưng cô lại có chút cảm giác giá lạnh cuồn cuộn không dứt tập kích đến, rét buốt thấu xương, giống như có một con rắn độc ở trong bóng tối, ánh mắt không một chút thu liễm tùy tiện quan sát con mồi vậy.

Cơ thể của Phương Đình Dư chợt cứng đờ, thông qua mặt gương mơ hồ, đối diện với ánh mắt có chút mù mờ u tối của người đang đứng ở cửa phía sau lưng.

Đôi lông mày rậm chứa đầy ý vị mờ ám rõ ràng đang chen nhau tỏa ra, Phương Đình Dư chuyển ánh mắt sang nơi khác, trong lòng chợt cảm thấy vui mừng, nhưng vẫn giả vờ làm ra dáng vẻ trấn định, vừa làm như không có ai mà rút khăn giấy ra nhẹ lau tay.

Phía sau lưng không lâu sau liền vang lên tiếng bước chân có quy luật, đáy lòng Phương Đình Dư chợt run rẩy, cô nhanh chóng xoay người muốn đi ra ngoài, cổ tay liền bị người ta kéo một cái, sau đó lại lần nữa bị người nào đó chặn lại chỗ bồn rửa tay.

"Buông tay." Phương Đình Dư thấy vùng vẫy không được liền chau mày nói.

"Một màn biểu diễn ca khúc hết ba phút, cậu nhìn nam sinh kia gần hai phút." Giọng nói cậu trầm thấp, mang theo một chút hơi lạnh u tối khó lòng gọi thành tên.

"Lục Hoành......" Phương Đình Dư vừa tức giận vừa hoảng sợ.

Thật sự là cô không hề nghĩ sai, cái người mà cứ một mực nhìn chằm chằm vào cô là Lục Hoành.

"Suỵt", cậu đưa ra ngón trỏ thon dài, chặn xuống đôi môi của cô.

Khoảng cách của hai người thật sự quá gần rồi, hô hấp của cả hai giao thoa lẫn nhau, hơi thở âm u đến từ người cậu bao vây lấy cô, động tác này một cách kỳ diệu lan ra một tia ý vị khác, Phương Đình Dư quan sát thấy nguy hiểm, có chút căng thẳng muốn nghiêng đầu nhưng lại bị cậu chặt chẽ cố định lại, không thể động đậy.

Lục Hoành khom người dựa sát lại, giống như đem cả người cô sát nhập vào trong ngực mình vậy, cậu hơi nghiêng đầu, khí nóng thở ra toàn bộ đều phả lên dái tai trắng ngần của cô, "Vừa nãy anh đã nói qua rồi, mấy cái đèn kia cần phải thu lại, nhưng em lại làm hư nó mất rồi."

Nghe thấy Lục Hoành nói như vậy, Phương Đình Dư liền nghĩ lại vừa nãy trong tình huống khẩn cấp cô đã đập hư cây đèn tiếp ứng, còn có những lời mà Lục Hoành đã nói trước tiết mục mở màn.

"Không nghe lời thì phải chịu phạt." Lục Hoành thấp giọng nói, vừa cúi đầu thấp xuống.

Phương Đình Dư nghe thấy vậy sắc mặt chợt thay đổi, cô liền lùi về phía sau một bước muốn né tránh, lần trước bởi vì cùng với nam sinh trong câu lạc bộ xã hội cười một cái mà cổ của cô đã bị Lục Hoành cắn chảy máu, đến bây giờ vẫn còn âm ỉ cảm thấy đau.

Bởi vì động tác trốn tránh của cô, Lục Hoành liền nhấc tay giữ lại cằm của cô, lực đạo không hề đúng mực một chút nào, sau đó cậu tìm lấy cánh môi của cô rồi hôn xuống.

Từ từ có vị giống như sắt gỉ sét từ giữa môi của cô lan tràn ra ngoài.

Phương Đình Dư bị đau, cũng không biết lấy sức lực ở đâu ra một phát đẩy Lục Hoành ra, tiện tay lau đi bờ môi rướm máu của mình, cơn tức trong phút chốc liền xộc lên, lời nói chưa kịp thông qua xử lý của đại não đã ngay lập tức buột miệng thốt ra, "Lục Hoành, anh có bệnh phải không vậy? Chúng ta đã chia tay rồi, chia tay rồi có biết không?"

"Ha", Lục Hoành nghe thấy vậy bình tĩnh nở một nụ cười, đôi mắt cậu chặt chẽ nhìn chằm chằm vào cô, cùng với đó, cậu khẽ liếm đôi môi đang vấy một chút máu tươi của mình, động tác vừa gợi cảm mà lại vừa tràn đầy sự mê hoặc, nhìn đến mức Phương Đình Dư chợt ngây người, cô lại nghe thấy cậu cất tiếng, "Anh có bệnh, em cũng đâu phải là ngày đầu tiên biết được."

"Bệnh tương tư đó có biết không? Mười mấy ngày nay con mẹ nó anh đã chịu đủ rồi."

Đây vẫn là lần đầu tiên Phương Đình Dư nghe thấy Lục Hoành nói tục, cô không tránh được liền ngây người ra.

Muốn chết mà, người đàn ông này ngay đến cả nói tục cũng ngầu đến mức phạm quy như thế này.

Phương Đình Dư cảm thấy bản thân mình quá vô dụng rồi, dễ dàng như vậy liền bị Lục Hoành làm cho động lòng.

Lục Hoành nói xong, nhân lúc Phương Đình Dư đang ngây người phát ngốc, cậu liền nắm chặt lấy eo của cô, đem người ta bế lên trên bồn rửa tay, sau đó lại lần nữa hôn xuống, lần này là khẽ liếm rất ôn nhu, dịu dàng, ngữ khí mang theo cảm giác âm lãnh từ khi sinh ra đã có, còn có sự ấm áp, dịu dàng mà chỉ riêng khi đối xử với cô mới có.

"Bảo bối, khoảng thời gian này lạnh nhạt đủ rồi chứ?"

"Lúc ở cùng nhau anh đã nói qua rồi."

"Em và anh, cả đời này cũng không thể nào chia tay được."