Em Là Nữ Quỷ!

Chương 42: Sổ tay nhật kí. Say như chết



- Ya! Về đến nhà rồi!

Cửa chưa mở xong, đã nghe tiếng nữ quỷ oang oang rồi. Nữ quỷ vào nhà, bật điện, rồi đi thêm mấy bước không chút nương tình ném phịch cái túi ra ghế sô pha. Túi rơi xuống, làm lũng sâu một chỗ nơi ghế. Theo lực đàn hồi quá tốt của cái ghế sô pha, túi nhỏ bật lên, lại ngã xuống. Nhẹ nhàng lăn, lăn, lăn "tọp" xuống sàn đá hoa.

Nữ quỷ đã nhìn thấy cảnh tượng mình gây ra, chẳng muốn để ý đến. Vươn tay, vặn người, tạo thành những âm răng rắc, nữ quỷ lắc lắc đầu cho thoải mái, rồi thả mình phịch xuống ghế, ngay dưới chân là túi xách tội nghiệp cũng chẳng thèm nhặt lên.

- Ê Lan...

Đang quay ra định gọi, đã thấy con bé lủi thủi bay vào phòng ngủ mất tiêu. Nữ quỷ giữ tư thế tay vẫy gọi thêm một giây dài ngoẵng, rồi từ từ buông xuống. Hơi nghiêng đầu nghĩ ngợi, lại lần nữa nhoài người về phía cửa phòng ngủ.

- Con bé này, không sao ấy chứ?

Không nhìn cánh cửa nữa. Dù sao con bé cũng vào phòng rồi, nhìn cửa cũng đâu được tích sự gì. Nhún vai một cái, vẻ bất cần, nữ quỷ phắt dậy, lẩm bẩm gì đó.

Vậy là nhặt túi lên, tiến đến tủ áo gọn ghẽ đặt chỗ góc tường, mở tủ ra, vất vào. Nữ quỷ như không liếc những quần, áo, váy đủ kiểu trong tủ. Liền chút ngây ra, suy tư.

Thừa nhận rằng chủ nhân thân xác này thật biết thỏa mãn bản thân. Nhiều đồ như vậy! Dù có khi chỉ là hàng chợ nhưng với một đứa con gái sống một mình, thế có hơi... đa dạng không? Chẳng bù cho ta! Ngày trước trong làng thầy bu được coi là giàu có nhất nhì nhưng trang phục ta có cũng chỉ vỏn vẹn bốn ba bộ thay đi thay lại. Không tính lúc ở Nhật đồ mặc đều do má Takigawa cho, nói chung là đồ nhặt, chẳng nhiều nhạnh gì. Nghĩ lại có lẽ, cuộc sống ta hồi trước tội nghiệp quá chăng?

Thỉnh thoảng nghĩ vẩn vơ thì nghĩ, chứ thâm tâm nữ quỷ cũng không lăn tăn, lo nghĩ nhiều. Tự biết mỗi thời đại lại khác nhau, mà mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, khó mà so sánh thiệt hơn. Ngày trước lúc sống dù gì cũng được thầy bu yêu thương, còn cho học chữ, ăn mặc không thiếu thốn gì. Lúc sang Nhật thật có khốn khó đủ bề, những cũng được đoạn thời gian vui vẻ, tình nghĩa. Mà trong chăn mới biết chăn có rận. Con bé mình nhập không đâu vận vào số pháp sư, phải lo nghĩ âm-dương nhiều chuyện, lại toàn chuyện thiên hạ người ta, bản thân mình chẳng biết có lo đủ không. Bệnh tật rồi chết thì phải, thế ít ra trong thời gian này phải có người thân, bạn bè thăm qua. Nhưng ở đây mấy ngày chẳng thấy ai qua. Haizz, khi gặp kẻ biết con bé lại là muốn giải tà! Sướng khổ thế nào, ai tội nghiệp hơn ai, cũng chả biết nữa...

Thở dài một cái. Nữ quỷ bắt đầu lục tìm quần áo. Từ sáng giờ áo sơ mi, quần vải, quả có chút chật chội, khó chịu. Nên tìm đồ thoải mái, rộng rãi, mát mát chút.

Thay đồ xong thấy thiếu thiếu gì, mãi mới nghĩ ra, nữ quỷ cởi dây buộc tóc, lắc lắc đầu cho tóc bung ra, ngón tay chải mấy đường. Tóc lòa xòa, nhiều sợi chạm vào má, thấy ngứa ngứa, không quen. Chắc tại mấy bữa nay toàn kế t tóc, giờ bỏ ra nên không thích ứng ngay. Ai bảo hình tượng ta hiện tại là nữ giúp việc nhà quê làm gì!

Lững thững với lấy lược trong tủ con, ra chỗ gương. Chải vài đường cho xong, nữ quỷ nhìn cô gái trong gương, lòng thầm than.

Bộ đồ ngủ vải hoa rộng rãi, lộ ra dáng thiếu nữ nhỏ nhắn.

Véo véo má, mắt vẫn nhìn chằm gương phản chiếu. Da mềm mềm, nhìn tổng quan cũng trắng trẻo. Có chút tàn nhan, chút mụn, nhưng không ảnh hưởng lắm. Tóc mượt xõa qua vai gầy, còn thoảng hương nhài. Nheo nheo mắt. Là mắt dao cau đó!

Nếu da không quá nhợt, lại xanh xao, ấn đường không đen thế này, chắc chắn là một đứa con gái xinh đẹp. Uầy mà, bây giờ người bình thường ai nhìn ra ấn đường đen, nhìn kiểu nào cũng thấy xinh à!

Đẹp đẽ mà chưa chồng đã chết trẻ, quả đáng tiếc!

Giống ta hồi đó!

Nữ quỷ tự kỉ ngắm nghía mình thêm chút nữa, rồi thong thả vào phòng.

Ngó ngó xem xem, Lan Linh giật mình, đóng "phập" cuốn sổ lại, rồi nhanh chóng bay ra khỏi phòng, trước khi ra hẳn, còn nói nhanh:

- Em ra ngoài.

Nữ quỷ có hơi chút tự ái. Thật là... toàn chữ Hàn ta đâu có khả năng hiểu, giấu giấu diếm diếm làm gì? Còn nữa, muốn viết nhật kí thì cứ ở trong phòng thôi, không muốn ta làm phiền thì ta ra ngoài. Quan trọng vẫn là tâm trạng của ngươi thôi mà...

Tuy nhiên, lần đầu tiên thấy con bé lôi sổ ra viết đấy. Mấy lần trước là để dạy ta, không tính, không tính!

***

Thở dài một tiếng. Lan Linh quay nhìn về cánh cửa phòng, lại nhìn cuốn sổ nhỏ trong tay, ngây người.

Từ từ mở cuốn sổ ra. Những dòng chữ rõ, đẹp, có chút ngoáy do viết vội, còn chưa ráo mực.

"Em đang rất rối chị à. Cảm xúc này... Em đã cố từ bỏ con người trước đây, con bé u ám, cáu bẳn và đáng ghét ấy, em muốn từ bỏ nó. Nhưng hình như đấy mới là bản chất của em thì phải. Tất cả những gì em đang làm, đang cố gò mình, chỉ là tự lừa dối. Em chẳng biết đầu thai là thứ quái gì, em không muốn nghĩ đến nó, em chỉ nghĩ đến anh ấy, điều em muốn làm cho anh ấy. Mà giờ thì em rối rắm, vì chẳng còn nhận ra điều mình muốn nhất nữa.

Lại tự lừa mình, đúng không chị?

Chính chị đã cứu con bé u ám này, chị khiến nó tươi sáng hơn. Em cũng muốn mình tươi sáng hơn. Không phải cáu bẳn, không phải đau khổ, không phải vùi mình trong gối khóc một mình, sau thì đổ lỗi cho tất cả mọi người.

Em cũng muốn thay đổi lắm, trước khi gặp anh ấy. Cho dù anh ấy chẳng thấy em...

Làm một con bé đơn giản, thích khóc thì khóc, thích cười thì cười...

Lại tự lụy mình!

Thậm chí em đã nghĩ một kế hoạch rất chi tiết, để gặp anh ấy, trông anh ấy, chăm sóc anh ấy.

Âm dương cách biệt!

Em sai rồi phải không?

Em nhận ra mình rất bế tắc, càng bế tắc, mệt mỏi, cười - lại là dối trá! Sao con bé ấy cố chấp thế, vẫn không chịu rời đi!

Mãi là thế!

Chị, cho em biết câu trả lời đi! Giúp em!

...

À, chị sẽ nói, chỉ bản thân mình mới biết câu trả lời. Nhưng em mệt lắm rồi. Em không biết mình phải làm gì, tiếp tục thế nào, liệu còn ý nghĩa không. Em không muốn hại anh ấy, chắc chắn thế, nhưng em cũng đau lắm!

Chẳng biết nữa...

Chỉ muốn vất bỏ tất cả!

Thời gian đừng trôi nữa.

Nó còn đau hơn cảm giác chết đi!

Em còn tưởng mình từng trải qua cơn đau nhất, sau này sẽ không chịu thế nữa.

Lại lừa mình lần nữa. Lần này thì chả có Hamin.

Tuy chị quỷ rất tốt..."

Lan Linh giở từng trang một, đọc lại một lượt, đầu óc trống rỗng.

Cô đã rất lâu không viết thế này. Chỉ một lần duy nhất trước đây, và khi bị mẹ phát hiện, cô xé nát, lại ôm mặt khóc một mình. Lúc ấy cô từng thề không bao giờ ném suy nghĩ của mình ra thế nữa. Cứ chôn chặt nó đi, để mình tự chịu đựng, tự gặm nhấm. Nhưng đau, đau tưởng chết được. Cái đau dày vò đó khiến con người như điên lên, cô từng hơn một lần nghĩ đến tự sát. Cô biết mình sai, nhưng cô không biết làm gì. Hoảng loạn! Cố vớt vát lý trí để không làm điều dại dột. Chẳng bao giờ Lan Linh muốn nhớ lại thời kì đó.

Giờ thì cô lại viết. Những cảm xúc trôi chảy, lại trở thành ngắt quãng trên trang giấy. Bởi khi viết được vài dòng, lại dừng bút, trầm ngâm, sau đặt bút viết tiếp.

Một ánh chớp xẹt ngang. Lại giật một tiếng sấm đoàng. Vài lần.

Tiếng mưa rơi. Vốn lúc đầu nhẹ, có lẽ chỉ lớt phớt vài hạt mở màn. Sau nhanh chóng rào rào. Gió rít làm đập cửa. Qua cửa kính, nhìn ra bên ngoài chốc chốc lại sáng vụt như ban ngày, lộ ra những tán cây bị giật mạnh, lôi lôi kéo kéo, cành, lá lung lay dữ.

Cơn mưa rào đầu mùa thì phải?

Khí lạnh phả vào. Lan Linh đứng dậy, bay về trong, ngơ ngẩn nhìn.

Chợt cầm bút lên.

"Mưa rồi! Mưa của mùa hạ..."

***

Bầu trời màu đục, còn đường thì ngập nước. Nữ quỷ vất vả mới lội qua quãng đường ấy đến nhà tên thần tượng làm việc. Tên này dưng dửng nhìn nữ quỷ, nói chuyện chẳng lộ vẻ gì. Nữ quỷ nhún vai. Ờm, muốn tiếp tục tình trạng "chiến tranh lạnh" à? Lại lén quay nhìn ma nữ, muốn hỏi: "Còn ngươi, ý định cãi nhau lần nữa không?".

Hôm nay Tae Min có vẻ đi làm muộn.

Anh chàng dặn dò gì đó với nữ quỷ xong, vào phòng tập thanh nhạc.

Ma nữ tươi tắn hơn chút thì phải, bảo chốc oppa không ăn cơm nhà, chị chuẩn bị đồ hộp cho anh ấy. Còn không quên nhắc làm nhiều món chút, nhìn đẹp mắt chút, còn hỏi nữ quỷ biết làm cơm hộp không? Nữ quỷ dò xét con ma trước mặt một lúc, xong ngoan ngoãn làm đồ ăn. Chốc chốc lại quay ra nhìn con bé ma nữ lăng xăng cạnh mình.

- Anh à, đi sớm về sớm nhé! Em chờ anh! (tiếng Hàn)

Gã đã đi được một đoạn, sau nghĩ gì, bước trở lại, tự dưng đưa tay xoa xoa đầu nữ quỷ.

Mẹ kiếp, tên này lại giở chứng gì đây? Ta đâu phải động vật mà cần ngươi làm thế!

Làm xong hành động kì lạ đó, gã đi thẳng ra chỗ xe. Mất hút nhanh chóng.

Ma nữ bên cạnh, chẳng lộ vẻ gì.

Theo như Lan Linh nói, oppa đến tận tối mới về, nghĩa là bây giờ nữ quỷ có thể không cần ở nhà hắn, đi đâu tùy thích. Nhưng cô nàng chẳng biết đi đâu chơi cơ! Suy nghĩ một hồi, vẫn là lợi dụng ở lại nhà hắn làm đồ ăn ngon. Số là căn bếp nhà hắn đồ dùng đầy đủ, làm quen chỗ rồi, và nữ quỷ giờ lại thèm món bánh lọc.

Ra chợ mua mấy cái lá dong về gói bánh. Bột pha chút nước, đánh cho nhuyễn. Nhân thì từa lưa tôm, thịt ba chỉ, hành, ớt bột, mì chính, nước mắm, thêm chút dầu gấc tự làm, xào lên. Gói gém xong xuôi, bỏ từng chiếc bánh vào nồi cơm điện, hấp. Và hiện tại chỉ còn... ngồi chờ bánh chín!

Trong lúc tìm bột, nữ quỷ mới phát hiện lọ dưa muối hôm trước mình làm vơi đi một ít. Chà chà, cái tên tiểu tử đó, khẳng định là nửa đêm cái bụng kêu đây mà!

Haizz, mà ma nữ kia chán quá xin về nhà rồi. Chẳng biết nữa, hôm qua mình cố diễn thế có được gì không? Sáng ra trông có tươi tỉnh hơn, không biết bên trong có mấy phần giả tạo. Có giúp thì mình chỉ giúp được từng ấy, siêu thoát được hay không là do tâm niệm bản thân nó. Tâm nó không tĩnh, thì cũng chẳng được gì.

***

Trời vừa một trận mưa rào. Giờ đã lặng gió hơn, không còn những âm ào ào xối xả như nãy. Sân ướt nhẹp. Tuy nhiên khu này hệ thống thoát nước tốt, không bị ngập. Chỉ là bên ngoài thỉnh thoảng tiếng sấm rền, và vài hạt mưa lất phất.

Nữ quỷ nãy giờ ngoan ngoãn ngồi khoanh chân trên sàn, mắt ngước nhìn TV treo tường, còn đầu óc đang nghĩ sao bánh mình làm không ngon như hồi trước bu làm, thành ra chẳng chú ý cái chương trình "Thế giới động vật" đang chiếu.

Ngẩn ngơ một lúc lại quay nhìn đồng hồ. Đã nhìn lần thứ bảy rồi mà tên nhóc còn chưa về! Cơm canh nguội cả rồi. Nữ quỷ tất nhiên không đủ kiên nhẫn làm vợ hiền chờ chồng về mới ăn. Mình đói mình phải ăn trước chứ, chờ gì mà chờ!

Được rồi, sự thật là thèm ăn, không phải đói ăn!

Mãi đến khi chương trình "Thế giới động vật" hết, nữ quỷ cầm điều khiển định mở kênh khác, thì nghe tiếng động cơ ô tô. Vất cái rì-mốt đấy, chạy vội ra.

Tên thần tượng giờ mới về!

Bác tài thấy cổng mở, lại trông nữ quỷ ra, liền lật đật xuống xe, nói qua loa tình trạng anh chàng. Xong mở cửa xe dưới, muốn lôi chàng trai trong tình trạng say xỉn ra khỏi.

Nữ quỷ nhìn kẻ đã say mềm này, khẽ tặc lưỡi:

- Thôi chú để tự cháu mang anh ấy vào được.

Tất nhiên bác tài chẳng đồng ý, bảo cả hai cùng đưa vào. Bác cũng nghĩ thôi để mình mình làm, nhưng hắn thứ nhất nặng, thứ hai say như chết, chân còn chẳng lết nổi, thứ ba: bác khẳng định không đủ nhiệt tình một mình làm cho kẻ khác nhìn chơi không.

Nữ quỷ trông dáng vẻ chật vật của bác tài, lắc đầu, liền giật anh chàng lại. Sau nhanh chóng, bế lên. Cô nhìn bác tài còn trân trân mắt không tin nổi, bảo:

- Thôi chú về đi. Cháu lo cho anh ấy được.

Bác ấy vẫn không an tâm:

- Thực sự... không sao chứ?

Nữ quỷ chẹp miệng:

- Không sao. Cháu bảo không sao! Bác cứ về đi!

Đối với nữ quỷ tên nhóc này cũng không nặng gì, chỉ là thân xác này là nữ, người nhỏ nhắn, tay mảnh khảnh mà không dài, trong khi hắn ta đàn ông con trai, bề ngang dài, chiều dọc cũng dài, lại còn bế hắn theo kiểu "bế công chúa" thế này, thành ra tướng đi chật vật, khó coi.

Bác tài trông hình ảnh vừa khó tin vừa hết sức khôi hài, mãi tới khi cả hai người kia vào hẳn trong, khuất tầm nhìn rồi, mới hoàn hồn, lên xe, phóng.

Nữ quỷ không chút nương tay thả "phịch" Tae Min xuống. Sàn đá hoa lạnh cóng của phòng tắm vậy mà chẳng làm anh chàng có chút phản ứng nào.

Nhìn khinh bỉ anh ta một cái. Uống rượu say đến khuya khoắt thế này mới về, còn làm hành làm tội người ta nữa! Rượu hơi nồng nặc! Không chịu nổi!

Sẵn ác tâm nổi lên, nữ quỷ giật vòi hoa sen xuống, phóng xối xả chùm tia nước vừa lạnh vừa mạnh rát vào con ma men. Làm hắn ướt nhẹp một lượt, tắt đi, cắm vòi lại chỗ cũ.

Cái thằng này, thế mà còn không chịu tỉnh? Say cỡ nào vậy?

Tae Min ngồi góc tường, đầu quẹo hẳn, tay chân tạo tư thế đủ khống chế không cho ngã lăn ra. Tóc ướt sũng dính vào mặt; áo, quần cũng sũng sượi dính bết, lộ ra từng đường thân thể. Dòng nước lóc tóc rơi.

Ho khan!

Giờ tự dưng mới nghĩ đến vấn đề này...

Hắn ta là chủ nhà đấy! Không, đấy chưa phải vấn đề lớn, mà là... Hắn là thần tượng thần thánh không thể xâm phạm của con ma nữ khóc nhè Lan Linh, là đối tượng chủ chốt quan trọng cho giải quyết vấn đề siêu thoát của nó. Và... nếu như khi hắn tỉnh mà còn nhớ hay không nhớ nhưng khi thấy bộ dạng y như chó con lạc mẹ nhếch nhác lem nhem dầm mưa tội nghiệp như bây giờ?... Không dám tưởng tượng đến hậu quả nữa!

Đại não tức tốc xử lý thông tin và đưa ra chỉ thị gồm ba chữ ngắn gọn rằng: Tắm cho gã!

Một cách sạch sẽ, thơm tho!

Để chứng tỏ ta đây chưa từng có hành vi ngược đãi kẻ khác, ngược lại lại một giúp việc tâm huyết với nghề chăm sóc chủ nhà chu đáo!

Dẫu tích tắc nào đó nữ quỷ nhớ đến câu "Nam nữ thọ thọ bất thân", song ngay lập tức ném suy nghĩ lạc dòng ấy đi. Mẹ kiếp! Bình thường tỏ vẻ thục nữ gái ngoan mới nghĩ đến vấn đề danh tiết dở hơi đó. Chứ gái tơ chưa chồng thời phong kiến gì thì ta cũng là quỷ chết bao nhiêu năm, xác chết thối rữa mối một rồi xương trắng đã nhìn đủ còn ngại ngùng cái gì! Hắn ta lại ngủ như chết sét đánh còn không tỉnh, ta làm gì cũng đâu biết. Tuyệt đối không ảnh hưởng danh dự, nhân phẩm của nữ quỷ ta!

Nghĩ thế, cô nàng liền lột sạch đồ anh ta, bê lên đặt vào bồn tắm. Xối nước. Xà phòng, dầu gội, dầu xả, sữa tắm đầy đủ bôi loạn một lượt toàn cơ thể. Cầm miếng bọt biển kì cọ sạch sẽ. Xối nước một lượt nữa.

Tay khựng lại.

...

Hình như quên chỉnh nhiệt độ nước rồi. Còn lạnh ngắt à.

Từ từ nghiêng mình ngó qua.

Phù! Còn chưa tỉnh.

Kệ đi, nước lạnh thì nước lạnh, không biết là được.

Vừa tắm xong, thân thể ướt nhẹp, trơn tuột, bế lên hơi khó. Hay là chưa rửa sạch bọt?

Lại thả xuống nền đá hoa, lấy tay sờ thử.

Hết bọt rồi mà ta!

Lật đật chạy ra tìm khăn tắm,quấn một lượt. Trông anh chàng giờ chẳng khác mấy một con nhộng trắng. Bế kiểu công chúa lần nữa.

Không trơn nữa rồi. Thế này quả dễ hơn!

May ta đi dép ma sát lớn nên không có khả năng sàn trơn mà ngã dập mặt.