Em Là Tất Cả Của Tôi, Cô Gái À!

Chương 9: Chuyến dã ngoại cuối tuần (2)



Cả buổi sắp xếp và dựng trại, cuối cùng ai nấy cũng được tắm rửa và có mặt tại cánh đồng cỏ xanh này để tận hưởng cảm giác trong lành của bầu không khí này mang lại.

- Mặc Nhi cậu lên gọi anh Ngạn và anh Hàn đi, dù gì chúng ta tới đây cũng chưa chào hỏi hai anh ấy, lu bu từ sáng đến giờ cũng quên đi mất. Diệc Phàm mở lời.

- Ờ tớ cũng quên mất, ông anh này của tớ không biết làm gì mà còn chưa chịu xuống gặp mặt đứa em gái này nữa, tớ đã cho người thông báo một tiếng từ lúc vào đây rồi mà, hazz lại tốn công tớ đi gọi.

Đi một lát thì Mặc Nhi quay lại, nhưng có vẻ giận hờn. Hình như không đạt được mục đích gì đó nên tỏ vẻ giẫn dỗi.

- Đồ đáng ghét Mặc Hàn, anh ấy nói đang bận nên không xuống chỗ mình được, nào anh ấy rảnh thì sẽ xuống.

- Thế còn anh Thiên Ngạn? Diệc Phàm hỏi.

- Thì anh Ngạn cũng đang ở đó với anh Hàn đó, bọn họ đang bàn công việc thì phải, họ ở khu nghỉ ngơi phía xa kia kìa. Không ra đây chơi thì thôi, bọn mình chơi với nhau vậy, dù gì cũng thông báo một tiếng coi như đã chào rồi đi.

Ăn uống xong thì họ bắt đầu những trò chơi mà tiểu Vũ nghĩ ra, rồi thì ca hát, đánh đàn, nhảy múa...

Phía chỗ Mặc Hàn và Thiên Ngạn.

- Là ai. Thiên Ngạn nghe có động tính thì nhìn ra, thấy có một người toàn thân đồ đen kín mít, đến mặt cũng được che cẩn thận.

- Rốt cuộc thì ngươi là ai.

Không trả lời, người đồ đen lao vào tấn công Thiên Ngạn, nhưng anh cũng không phải dạng vừa, cuộc tấn công vẫn chưa hồi kết này. Nhưng không Thiên Ngạn không may bị đâm một phát ngay vai, nhưng không nặng vì anh may mắn phản đòn kịp, người áo đen cũng bị một vết xượt qua ngay cánh tay. Người áo đen đang tính lao vào tấn công Thiện Ngạn tiếp thì lúc này.

- Thiên Ngạn, cậu làm sao vậy, ngươi là ai tại...

Mặc Hàn chưa kịp nói thì người áo đen đã chạy mất tiêu bằng thủ thuật của mình.

- Này Thiên Ngạn cậu bị thương rồi, còn đuổi theo làm gì nữa, vô đây tôi xử lí vết thường cho.

- Mau, chúng ta qua chỗ của mấy đứa nhóc kia, nhanh lên.

Bên chỗ này bốn người Diệc Phàm bọn họ đang chơi vui thì.

- Aaaaaaaa cứu tớ với. Một tiếng hét chói tai từ phía bụi hoa thu hút sự chú ý của mọi người đang chơi vui vẻ.

- Gì vậy, là tiếng của Nhược Hi. Nhi Nhi thắc mắc nói

- Phía bên kia kìa, chúng ta mau qua xem. Diệc Phàm chạy trước, tiểu Vũ và Mặc Nhi cũng chạy theo sau. Chạy tới chỗ thì Nhi Nhi hét lên.

- Aaaa....Hi Hi cậu bị sao vậy...sao máu me không thế này.

- Chị Hi Hi chị đừng bỏ tiểu Vũ...huhuhu. Tiểu Vũ lúc này cũng khóc bù lu bù loa đòi chị.

Hi Hi lúc này cô gắng nói, mặc dù máu chảy ướt một mảng của chiếc váy hai dây cô đang mặc.

- Tớ không biết, tớ đi rửa tay....xong đi ra thì thấy có một người áo...đen chạy từ hướng....kia ra, lao vào tấn công tớ...tớ...

Chưa nói xong thì có ngất lịm. Vừa hay Mặc Hàn và Thiên Ngạn vừa chạy tới. Họ bất ngờ những gì đang diễn ra trước mắt.

- Tránh ra, để anh bế cô ấy vô trong xử lí vết thương, em mau gọi bác sĩ riêng của trang trại đến đây. Mặc Hàn bồng Nhược Hi lên và nói.

- Dạ vâng, anh hai.

Lúc này bác sĩ đang xử lí vết thương cho Nhược Hi chỉ có Mặc Nhi là con gái được ở trong này, còn tất cả ra ngoài chờ, bác sĩ riêng này cũng là nữ, nên cũng dễ hơn.

Bên ngoài ba người đàn ông và một nhóc con đang chờ, Diệc Phàm kể hết lại sự việc cho hai anh lớn nghe. Diệc Phàm kể còn Mặc Hàn đang xử lí vết thương cho anh. Thấy Mặc Hàn đang tính nói về việc đó nên anh đã ra ám hiệu với cậu, nên Mặc Hàn cũng không nói.

- Bọn em có thấy được dung mạo của người áo đen đó ra sao không, Phàm.

- Dạ không anh Ngạn, lúc nghe tiếng hét của Hi Hi bọn e chạy ra thì đã thấy Hi Hi đang nằm ở đó rồi.

- Huhuhu tại em đòi chị Hi làm đất xét cho em nên... tay chị Hị bị bẩn...chị đi rửa nên mới bị ngta đánh...huhuhu.

- Tiểu Vũ ngoan nào, nín đi em, không phải tại em đâu, em mà khóc như vậy khi chị Hi tỉnh lại sẽ lo lắng cho em lắm đó có biết không. Diệc Phàm thấy nhóc con khóc nên phải dỗ dành.

Thấy bác sĩ đi ra, Diệc phàm hỏi.

- Bác sĩ, gì cho con hỏi Hi Hi có sao không ạ.

- Mọi người yên tâm, cô ấy đã không sao rồi, ngày mai sẽ tỉnh lại, nhưng đêm nay chắc chắn sẽ sốt cao nên tôi đã kê thuốc và dặn dò Ninh tiểu thư có gì chăm sóc cô ấy rồi.

- Vết thương của cô ta thì sao.

- Lục tổng yên tâm, hai vết thương trên cánh tay chỉ là ngoài da, còn vết thương ngay bụng, cầm máu kịp thời nên không nguy hiểm hay để lại di chứng gì hết.

- Được rồi bà về đi.

- Dạ thiếu gia tôi về, xin phép Lục tổng.

Lúc này mọi người vô phòng thì thấy một cô gái nhỏ nhắn đang nằm trên giường, còn Mặc Nhi thì bên cạnh đang chăm sóc cho cô.

- Mặc Nhi, bác sĩ nói cô ấy không sao rồi, em đừng có buồn nữa.

- Anh hai, đây là cô bạn mà em hay kể với ba mẹ và anh đó, cô ấy đáng yêu như vậy mà ai nỡ ra tay vậy chứ, anh hai điều tra xem sao ở đây lại xảy ra vụ này chứ, trước nay có đâu anh.

- Được rồi, anh sẽ giải quyết vụ này, thôi anh bọn anh ra ngoài, em ở lại chăm sóc bạn đi nha.

- Vũ Vũ em về phòng ngủ luôn đi, chị ở đây chăm sóc chị Hi giùm em cho.

- Dạ thôi ạ, em ở đây với chị chăm sóc chị Hi luôn, có gì em sẽ ngủ trên sofa kia là được rồi ạ.

- Ừm vậy hai chị em mình cùng chăm sóc Hi Hi nha. Bây giờ em đi tắm đi rồi vô nha, lát còn thay cho chị nữa chứ nè.

- Dạ.

- Thiên Ngạn, cậu xem là ai muốn tấn công cậu và Nhược Hi.

- Tôi cũng không nghĩ ra là kẻ nào muốn giết tôi, chúng ta làm ăn cạnh tranh rất nhiều, nên không tránh khỏi có nhiều kẻ muốn giết tôi. Nhưng người áo đen vừa nãy vóc dáng người nhỏ, biết võ mà võ không phải dạng tầm thường, hắn như là muốn tôi phải chết, phải giết được tôi, vì lực hắn tấn công rất mạnh, rất dứt khoát.

- Nhược Hi cô ta cũng bị tấn công, mà vết thương lại nhiều hơn cậu, sao hắn lại ra tay với một cô gái mạnh tay như vậy chứ.

- Hai vết thương ở cánh tay của cô ta trùng với vết mà tôi ra tay với tên áo đen, vừa nãy vô tôi có để ý, nhưng chắc không phải cô ta là hung thủ.

- Cậu bị điên à, cô ta bị thương trùng với hung thủ nhưng cô ta bị hai nhát và một nhát ở bụng, huống hồ chi một cô gái nhỏ bé yếu đuối như vậy sao có thể là tên vừa nãy, may sao là cô ta chưa chết đấy, ở đó mà là hung thủ.

- Mai tôi với cậu qua xem cô ta thế nào, nhớ để ý biểu hiện cô ta, cậu chỉ múa mép thì nhanh lắm, vô tích sự quá đi.

- Cái tên ăn cháo đá bát nhà cậu, ai múa mép chứ, mai tôi sẽ quan sát cô ta được chưa, nhưng mà Thiên Ngạn cậu có để ý thằng nhóc em trai cô ấy không, sao tôi nhìn nó cứ quen quen thế nào ấy.

- Quen?

- Đúng rồi nhìn quen nhưng không nhớ nổi nó giống ai. Thôi mà tôi đi nghỉ đây, cậu cũng nghỉ ngơi đi, bye.