Em Là Ước Muốn Cả Đời Anh

Chương 1: Bí mật bại lộ (1)



Mặt Trời nhô lên tỏa ánh nắng yếu ớt xuyên qua những đám mây trắng dày đặc, cơn gió mùa thu khẽ luồn qua khe cửa sổ vào bên trong căn phòng tĩnh lặng còn mờ sáng. Tiếng chuông báo thức bất ngờ vang lên, một cánh tay trắng nõn thò ra khỏi chăn ấm quơ qua quơ lại với lấy chiếc điện thoại rồi tắt đi.

Hàng mi cong dài khẽ rung nhẹ rồi từ từ mở ra, Sở Sinh Trang hoảng hốt lật chăn dậy, cô đặt đôi chân thon dài xuống đất toan đứng dậy bỏ đi thì cổ tay bất ngờ bị ai đó nắm chặt. Sở Sinh Trang khựng lại, mặt cô dần tái nhợt đi, cả người bắt đầu run lên, hai tay siết chặt đến trắng bệch như không còn chút máu nào.

“Cô sao lại ở đây?”

Giọng nói lạnh lẽo mà quen thuộc vang lên từ phía sau. Sở Sinh Trang có cảm giác như bản thân đang bị một luồng khí lạnh vây quanh lấy thân thể đầy rẫy những vết tích sau một đêm điên dại giữa cô và người đàn ông đó.

“Nói!”

Ngụy Thế Quân quát lên, mày kiếm nhíu chặt, anh dồn sức vào bàn tay to lớn ấy rồi kéo mạnh Sở Sinh Trang lại bắt cô đối diện với mình. Lực lớn truyền từ bàn tay nổi đầy gân xanh ấy đến nơi cổ tay khiến Sở Sinh Trang vô cùng đau đớn. Dấu năm ngón tay anh vẫn còn hằn rõ, đỏ ửng trên cổ tay cô.

Cả người Sở Sinh Trang co rúm lại, hai bả vai run lên bần bật, gương mặt thanh tú nay lộ rõ vẻ sợ hãi đến tột độ. Cô cúi đầu xuống không dám nhìn lên, hoàn toàn không có lấy một chút dũng khí để đối mặt với Ngụy Thế Quân anh, đối mặt với người con trai mà Sở Sinh Trang cô đã dành cả thanh xuân tươi đẹp nhất trong cuộc đời của một người con gái để yêu anh.

Nhìn dáng vẻ sợ hãi của Sở Sinh Trang càng khiến Ngụy Thế Quân nổi điên hơn, anh như dồn toàn bộ sức lực lên cánh tay, bóp chặt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn phía trước ép cô nhìn vào mắt mình.

Đối diện với ánh mắt đen sâu không thấy đáy ấy, Sở Sinh Trang như thấy bản thân đang bị cuốn vào bên trong hố đen sâu vô tận mãi mãi không thể thoát ra được. Đôi mắt nhuốm màu thù hận của Ngụy Thế Quân anh như muốn nuốt chửng lấy thân xác cô rồi dày vò cô cho tới chết.

Ngụy Thế Quân anh chính là mối tình đầu vào năm cô học lớp 9, là người con trai khiến cô rung động ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Là chàng trai năm ấy chỉ cần đứng một mình dưới trời tuyết rơi trắng xóa cũng đủ để khiến trái tim cô như nở hoa đỏ rực rỡ.

Chàng trai Sở Sinh Trang cô từng yêu thầm suốt chín năm ấy vào ngày hôm qua đã thật sự trở thành người chồng sẽ đi cùng cô đến suốt đời này. Nhưng cô lại chẳng thể hiểu được lý do vì sao Ngụy Thế Quân anh cứ khăng khăng cho rằng chính cô là người đã đẩy em gái của anh xuống biển khiến Ngụy Tô Linh phải sống thực vật cho đến nay đã một năm trời. Cô đã cố gắng giải thích nhưng dù cho tất cả mọi người có đều tin tưởng cô đi chăng nữa thì người duy nhất vẫn một mực gán tội chết cho cô lại chính là anh, Ngụy Thế Quân.

Khóe mắt Sở Sinh Trang đỏ ửng, miệng lắp bắp:

“Em...”

“Đêm qua tôi không làm gì cô đúng chứ? Chúng ta không xảy ra loại chuyện đó, đúng không? Hả?”

“Tối qua...em...”

Ánh mắt Ngụy Thế Quân vô tình lướt qua đống trang phục cưới bị ném ngổn ngang trên sàn nhà, lúc quay lại thì bắt gặp chiếc cần cổ trắng muốt ấy, phía sau lớp áo sơmi trắng lộ ra dấu vết sau một cuộc yêu. Ngụy Thế Quân khẽ nhíu mày, trong đầu anh như dần hiện ra những hình ảnh của tối qua cùng với đó là cảm giác cả người mỏi nhừ như vừa mới trải qua một lần vận động cực mạnh. Anh đưa tay lên vuốt tóc mái ra phía sau, hàng mi đen dài nặng trĩu cụp lại trông đầy vẻ mệt mỏi.

Loại chuyện Ngụy Thế Quân anh không mong muốn xảy ra nhất cuối cùng vẫn sẽ xảy ra. Đến chính Ngụy Thế Quân cũng không thể hiểu nổi bản thân mình vì sao khi đứng trước người con gái đáng chết này thì cảm xúc của anh lại chẳng thể nghe theo sự điều khiển của lý trí. Đây đã là lần thứ hai anh vì say rượu mà lên giường với Sở Sinh Trang, lên giường với người phụ nữ đã hại em gái anh phải sống thực vật rồi nhất quyết không chịu nhận tội. Nhưng cũng thật lạ là cứ mỗi lần Ngụy Thế Quân anh uống say thì Sở Sinh Trang cô sẽ lại xuất hiện ngay trước mắt anh, anh thật sự không biết được cô là cố ý hay vô tình.

“Ra ngoài.”_Ngụy Thế Quân khó nhọc thốt ra vài chữ nhưng dường như nó quá nhỏ để người đối diện có thể nghe thấy và làm theo

“Cút!”_Ngụy Thế Quân trừng mắt lên nhìn Sở Sinh Trang, tay anh hướng thẳng ra ngoài cửa

Sở Sinh Trang hoảng sợ vội vã đứng dậy, nén nỗi đau mà thu gom quần áo của mình rồi chạy khỏi căn phòng đáng sợ kia. Bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt cổ áo sơ mi trắng, nước mắt cũng không tự chủ được mà rơi xuống. Thoát khỏi phòng tân hôn cô liền chạy thẳng vào căn phòng trống cùng tầng ở phía đối diện, bước vào nhà tắm vặn vòi rồi ngồi bệt xuống nền gạch lạnh băng, cả người để mặc cho nước lạnh chảy xuống ướt đẫm dưới tiết trời chưa đến hai mươi độ. Sở Sinh Trang ngồi gục đầu xuống, tay bó gối, mái tóc đen dài ướt sũng nước xõa xuống hai vai ôm trọn lấy thân thể yếu ớt đầy những vết thương cả trong lẫn ngoài. Gương mặt cô bây giờ cũng không biết đâu là nước lạnh, đâu là nước mắt, chúng đã hòa vào làm một rồi.

Những kí ức thời cô và anh còn học chung dưới một mái trường cứ thế hiện về trong tâm trí cô như một thước phim quay nhanh, từng đoạn phim đều chân thật đến mức khiến người ta đau lòng. Quá khứ càng tươi đẹp bao nhiêu thì hiện tại lại càng tàn khốc bấy nhiêu. Nhưng dẫu cho Ngụy Thế Quân anh có đối xử tệ bạc với cô đến mức nào đi chăng nữa thì tình yêu cô dành cho anh cũng sẽ chiến thắng tất cả. Sở Sinh Trang cô chấp nhận mọi thứ chỉ để được ở bên người đàn ông này.

Làn nước ấm áp làm dịu đi những vết thương trên người cô, Sở Sinh Trang vùi đầu xuống nước như muốn tạm quên đi những muộn phiền bên ngoài.

Rầm... rầm... rầm...

Tiếng đậm cửa lớn thu hút sự chú ý của Sở Sinh Trang, cô nhô đầu lên khỏi mặt nước nhìn về phía cửa.

“Sở Sinh Trang, cô ra đây cho tôi.”

Sở Sinh Trang hoảng hốt vội với lấy chiếc áo choàng tắm rồi chạy ra mở cửa:

“Có chuyện gì sao?”

Ngụy Thế Quân lập tức nắm lấy cổ tay Sở Sinh Trang kéo cô sang phòng của anh:

“Thứ trên giường rốt cuộc là gì?”

Cô đưa mắt nhìn về phía chiếc giường, ga giường vốn trắng tinh thì nay lại vương lên một vài vết máu như những nụ hoa đỏ nở rộ giữa tuyết trắng. Nét mặt Sở Sinh Trang lập tức tái nhợt đi, cô lén liếc mắt nhìn Ngụy Thế Quân thì thấy anh đang hung dữ nhìn chằm chằm vào mình. Trong phút chốc Sở Sinh Trang cảm thấy bản thân như đã đến ngày tận thế, cái chết chỉ cách cô có vài bước nữa mà thôi. Bí mật mà cô luôn che giấu sẽ bị vạch trần trong gang tấc.

“Giải thích đi chứ, cô không có gì để nói à? Vậy là cô đã ngầm thừa nhận những gì tôi đang nghĩ là đúng?”

Sở Sinh Trang im lặng, hai tay siết chặt lấy chiếc áo choàng tắm, cô muốn giải thích nhưng lại không thể tìm ra được dù chỉ một cái cớ để biện minh cho việc làm của mình. Cả người cô bắt đầu run lên, khó khăn lắm mới thốt ra được hai chữ:

“Không phải.”

“Vậy cô nói xem vết máu đó là từ đâu mà có?”_Ngụy Thế Quân quát lên, đôi mắt anh hằn lên những tơ máu đỏ tươi