Em Là Ước Muốn Cả Đời Anh

Chương 10: Bữa cơm tối (2)



Chỉ một lúc sau khi sự việc xảy ra quản lý của nhà hàng đã xuất hiện, trên tay cầm theo một hộp y tế chạy đến với khuôn mặt trắng bệch cắt không ra máu, cậu ta liên tục gập người chuẩn chín mươi độ xin lỗi, đồng thời không ngừng trừng mắt lên nhìn cô nhân viên phục vụ khi nãy khiến mặt cô ta tái xanh.

Uyên Hạ nhận lấy hộp y tế từ tay người quản lí nhà hàng, mở nắp cầm lên một lọ thuốc trị bỏng giơ ra trước mặt Ngụy Thế Quân rồi nhìn anh với vẻ mặt thăm dò như có ý hỏi anh có muốn tự bôi thuốc cho vợ mình không. Ngụy Thế Quân liền quay mặt đi, buông tay Sở Sinh Trang ra, nhường chỗ cho Uyên Hạ, không có ý muốn làm việc đó. Uyên Hạ thấy phản ứng của anh như vậy thì trong lòng quả thực rất vui, chỉ có điều xen lẫn niềm vui ấy là một loại cảm giác gì đó rất khó tả.

Sở Sinh Trang cũng chẳng bận tâm đến việc Ngụy Thế Quân anh có muốn bôi thuốc cho cô hay là không vì đối với cô, hành động khi nãy của anh đã là quá tốt rồi, chỉ nhiêu đó thôi cũng là quá đủ rồi. Có thể anh là vì Sở Sinh Trang cô đã thay Uyên Hạ đỡ tô canh nóng đó nên mới đối với cô quan tâm như vậy mục đích chỉ để trả nợ hay là vì bất cứ lý do nào khác, nhưng trong phút chốc cô đã có suy nghĩ phải chăng việc bản thân tự mình lao đầu vào nguy hiểm lại có thể khiến Ngụy Thế Quân anh để tâm tới cô hơn một chút, dù chỉ là một chút thôi...

Thấy Uyên Hạ đang vặn nắp lọ thuốc Sở Sinh Trang vội nhấc tay lên khỏi mặt nước toan với lấy:

“Tôi tự mình làm được...”

“Cô tính biến tôi thành loại người gì vậy hả? Lấy oán báo ơn như vậy sao?”

Uyên Hạ tránh cánh tay đang vươn về phía mình, trừng mắt lên nhìn Sở Sinh Trang rồi lấy khăn ướt sạch lau khô tay cô sau đó nhẹ nhàng bôi một lớp thuốc trị bỏng lên. Cũng may tô canh không quá nóng, không gây phồng da chỉ khiến phần da bị đỏ lên, bôi thuốc vào là khỏi.

“Này nhóc con, đi đứng phải cẩn thận chứ. Nhóc gây họa cho chú rồi!”

Quản lý nhà hàng khóc không thành tiếng nhìn xuống chỗ cậu nhóc khoảng chừng bốn tuổi đang đứng gần đó, cậu ta cũng không dám lớn tiếng vì những người đến nhà hàng này dùng bữa ít nhiều gì cũng là người có tiếng tăm trong giới hào môn thế gia, với thân phận của một quản lý quèn như cậu ta căn bản là không đủ sức chọc phải.

“Chị cho em xin lỗi ạ!”_Cậu nhóc với gương mặt tinh nghịch lễ phép cúi đầu, giọng nói phát âm còn chưa chuẩn có phần hơi lơ lớ có vẻ như đây không phải là ngôn ngữ mẹ đẻ

Sở Sinh Trang quay sang, hơi cúi người xuống để vừa tầm nhìn của cậu nhóc ấy, cô nở nụ cười dịu dàng:

“Không sao, tô canh cũng không quá nóng. Nhưng mà em phải gọi chị bằng cô đấy, chị lớn hơn em nhiều lắm đó.”

“Nhưng em thấy chị còn rất trẻ, gọi bằng cô già lắm. Với lại phép lịch sự tối thiểu của một người đàn ông cần có khi mới gặp một người phụ nữ chẳng phải là khen họ trẻ hay sao?Mẹ em có nói rằng phụ nữ phương Đông rất thích được khen là ‘trẻ hơn so với tuổi’.”

“Vậy nhóc không phải là người nước Z?”_Châu Bá An thắc mắc

Cậu nhóc đó liền lắc đầu:

“Cháu sống ở Mỹ, nhân dịp mami đi công tác nên cháu đi theo để bảo vệ mami.”

“Ồ, nói là bảo vệ mà lại chạy lung tung vậy thì không biết là ai bảo vệ ai nữa đây.”_Uyên Hạ lẩm bẩm

“Này nhóc con cho chú hỏi, bộ phụ nữ phương Tây không giống phương Đông hay sao?”_Châu Bá An nhướng mày

“Hình như cũng có.”_Cậu nhóc đó ngẫm nghĩ một hồi rồi mơ hồ gật đầu

“Thật là không đáng tin mà!”_Châu Bá An híp mắt nhìn vẻ mặt không chắc chắn của cậu nhóc

“Châu thiếu gia tính lấy vợ ngoại à? Tôi thấy cũng được đấy, vừa hay làm một cuộc liên hôn giữa hai quốc gia luôn, thuận lợi phát triển kinh tế nước nhà.”_Uyên Hạ liếc xéo

Châu Bá An vốn là con trai duy nhất của vị tổng thống đương nhiệm nước Z, tương lai sẽ là một trong những ứng cử viên sáng giá ngồi lên chiếc ghế tổng thống điều hành cả một đất nước. Thấy Uyên Hạ nói vậy Châu Bá An liền quay sang nhìn Sở Sinh Trang rồi lại cau mày nhìn Uyên Hạ:

“Uyên tiểu thư, ăn nói nên có chừng mực.”

Vì chuyện xảy ra nguyên nhân chủ yếu là do cậu nhóc con ấy nên Sở Sinh Trang cũng không có ý trách móc gì cô nhân viên phục vụ đó, hơn nữa cô cũng không bị bỏng quá nặng. Vậy là người quản lý nhà hàng cùng cô nhân viên coi như là đã thoát được một kiếp nạn phải gánh một đống nợ đồng thời bị sa thải khỏi công ty.

Sau khi dùng bữa xong, Sở Sinh Trang lên xe cùng Ngụy Thế Quân trở về nhà. Vì Châu Bá An thuê chung một khách sạn với Uyên Hạ mà giờ này lại đông người ra đường để đi ăn tối thành ra rất khó bắt taxi, nên cậu ta đã mời Uyên Hạ đi xe của mình về vì đằng nào cả hai cũng cùng địa điểm đến.

“Châu thiếu gia có vẻ khá thân thiết với cô Sở nhỉ? Tôi nghĩ với một người có địa vị như anh đây vì lý do gì lại phải tỏ ra tôn trọng một người phụ nữ... Có thể nói là tầm thường như vậy? Chắc Châu thiếu gia cũng biết anh Thế Quân vì sao lấy cô ấy rồi.”_Uyên Hạ ngừng lại một một chút rồi nói tiếp

“Tầm thường?”_Châu Bá An ngạc nhiên nhìn Uyên Hạ nhưng sau đó lại chợt nhớ ra điều gì đó, khóe môi khẽ nhếch lên

“Còn không phải sao? Điều kiện gia đình bình thường, ngoại hình..đúng là có đẹp thật. Nhưng chỉ nhiêu đó quả thật hết sức thiếu thuyết phục! So với tôi chẳng phải là còn thua xa hay sao? Vậy mà người làm thiếu phu nhân Ngụy gia lại không phải là tôi? Thật không hiểu nổi Ngụy phu nhân nghĩ gì nữa.”

Nếu nói điều kiện gia đình bình thường thì quả thật quá sai rồi, Sở gia vốn là một trong số những đại gia tộc lớn nhất nước Z. Có điều, ngoại trừ anh trai của cô là Sở Trác Tùng vì tương lai phải thay bố cô tiếp quản tập đoàn Sở Trác ra thì bất kì một ai trong Sở gia nếu không giữ một chức vị cao trong tập đoàn thì cũng đều không được công bố cho giới truyền thông hay biết. Vậy nên việc Uyên Hạ không biết được thân phận thật sự của Sở Sinh Trang dù đã cho người đi điều tra cũng là điều dễ hiểu.

“Còn nữa, tôi thắc mắc là tại sao Ngụy phu nhân lại có thể tin tưởng Sở Sinh Trang còn hơn cả con trai mình như vậy?”

“...”_Châu Bá An nhìn Uyên Hạ với vẻ mặt trầm tư

“Nhưng qua bữa tối hôm nay, tôi bắt đầu có suy nghĩ khác về cô nàng này rồi đấy.”

“Sao? Không nghĩ người như cô ấy lại có thể làm ra loại chuyện đó?”

“Nụ cười đó của anh là sao? Anh cũng tin cô ấy không làm như vậy đúng không?”_Uyên Hạ híp mắt nhìn Châu Bá An

“Mới được người ta đỡ cho tô canh mà đã thay đổi hẳn suy nghĩ rồi cơ à?”_Châu Bá An cười cợt

“Cũng không hẳn, chỉ là cảm thấy cô ấy có vẻ không xấu lắm. Vì trong tình huống đó, cô ấy hoàn toàn có thể để mặc.”

“Chuyện năm đó vẫn còn quá nhiều uẩn khúc chưa thể giải đáp, người duy nhất biết được sự thật thì lại đang nằm trên giường bệnh.”_Châu Bá An trầm ngâm