Em Là Ước Muốn Cả Đời Anh

Chương 22: Chậu anh thảo muộn



Cuối cùng ngày sinh nhật của Sở Sinh Trang cũng đã tới, đến dự chỉ có một số người thân quen trong gia đình của cô mà thôi. Một bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ trên sân thượng tại nhà hàng NB.

Vì đều là người nhà cả nên mọi người cũng rất thoải mái, nói chuyện vui vẻ với nhau. Sau khi mọi người hát bài chúc mừng sinh nhật xong thì nhân vật chính bắt đầu ước nguyện và thổi nến rồi cắt bánh kem chia cho từng người một. Tiếp đó tất cả cùng nâng ly và gửi những lời chúc tốt đẹp cho người đã may mắn được sinh ra vào ngày hôm nay. Thực đơn chính là những món đồ nướng vàng óng được tẩm ướp gia vị cẩn thận đang nằm trên các vỉ nướng BBQ.

Ăn uống xong xuôi là đến phần âm nhạc, một phòng hát karaoke ngoài trời được hình thành với sự góp mặt của những vì sao. Ai nấy đều vô cùng hứng thú với phong cách phòng hát dưới bầu trời đêm này, tuy nhiên cũng có chút lo sợ rằng trời sẽ đổ mưa nhưng rất may là điều đó đã không xảy ra khiến cho bữa tiệc càng trọn vẹn hơn.

Tiệc vui đến mấy thì cũng phải tàn, tình đẹp đến mấy rồi cũng phải tan. Khi tất cả đã thấm mệt, một số người uống nhiều quá mà say đến không biết trời cao đất dày gì thì cũng là lúc bữa tiệc kết thúc, ai về nhà nấy trong trạng thái nửa say nửa tỉnh...

Sở Sinh Trang nán lại thanh toán hóa đơn rồi ra ngoài bắt taxi nhưng sau đó cô quyết định sẽ đi dạo hóng gió một lúc rồi mới về nhà vì dù sao hôm nay cũng là sinh nhật cô, phải ra ngoài vui chơi một chuyến cho đã đời chứ, có điều đi một mình thì có hơi chán, nghĩ vậy Sở Sinh Trang liền lấy điện thoại ra gọi cho Uyên Hạ rồi đi bộ đến trung tâm giải trí gần đó.

Vì khách sạn chỗ Uyên Hạ ở cách khá xa trung tâm giải trí mà giờ còn đang là giờ cao điểm mọi người đi ăn uống về nên phải mất gần tiếng mới tới chỗ hẹn được. Sở Sinh Trang đã đến nơi trước và ngồi ở cổng ngoài đợi, cô ngồi trên ghế đá ngắm dòng người qua lại tấp nập trên đường phố về đêm, cảm nhận sự phát triển ngày càng mạnh mẽ của xã hội hiện đại.

Bất ngờ một chú gấu nâu từ đâu xuất hiện chắn trước mặt cô, à không, là một người mặc bộ đồ gấu mới đúng. Sở Sinh Trang khó hiểu nhìn người đó, bất ngờ một thanh socola được buộc vào dây nối với một quả bóng xuất hiện trước mặt cô.

“Cho tôi sao?”

Sở Sinh Trang chỉ tay vào thanh socola, chú gấu đó liền gật đầu.

“Cảm ơn nha. Công ty của bạn cũng chịu chi nhỉ, đi phát socola miễn phí luôn sao? Lại còn là loại thượng hạng như vậy.”_Sở Sinh Trang nhìn nhãn hiệu trên thanh socola mà đánh giá

Sau khi đã nhận socola rồi mà chú gấu đó vẫn không chịu rời đi thậm chí còn tiến đến ngồi xuống bên cạnh cô hết sức tự nhiên. Trước ánh mắt dò xét của Sở Sinh Trang, chú gấu đó vẫn rất đỗi thản nhiên coi như không có chuyện gì.

“Ừm... Bạn là đang trốn việc sao? Có tin tôi báo cáo lên công ty của bạn không?”

Trước lời đe dọa của Sở Sinh Trang, chú gấu đó liền lấy một tờ giấy note ra viết gì đó rồi đưa cho cô đọc:

“Tôi là chủ? Ý bạn là bạn là chủ nên không ai đuổi việc được sao?”

Chú gấu đó liền gật đầu.

“Haha. Ước mơ lớn đó!”_Sở Sinh Trang bật cười

Chú gấu đó lại đưa cho cô tờ giấy khác, trên đó có ghi: Là thật, không phải mơ!

“Rồi rồi, là thật.”_Sở Sinh Trang vừa cười vừa gật gù

“Sinh Trang!”

Uyên Hạ bước xuống taxi vẫy tay về phía Sở Sinh Trang, cô sau khi xác định được người vừa gọi tên mình thì cũng vui vẻ vẫy tay chào lại. Chú gấu đó thấy có người đến liền vội lấy từ sau lưng ra một chậu cây đưa cho Sở Sinh Trang rồi chào tạm biệt sau đó nhanh chóng rời đi trước khi Uyên Hạ kịp đi đến.

“Ai vậy?”_Uyên Hạ nhìn theo bóng lưng đang bỏ chạy ở phía xa, hỏi

Sở Sinh Trang liền lắc đầu, cô giật tờ giấy note dán trên chậu cây ấy lên đọc:

“Tặng cô, sinh nhật vui vẻ!”

“Hả? Nay sinh nhật bà à?”_Uyên Hạ cầm lấy tờ giấy trên tay Sở Sinh Trang xem xét kỹ lưỡng

“Ừ.”

“Sao bà không nói tôi biết? Đi, chúng ta vào trung tâm mua sắm, bà thích gì tôi chiều.”_Uyên Hạ đột nhiên đứng bật dậy

“Không cần đâu, bà đi chơi với tôi là được rồi.”_Sở Sinh Trang kéo tay Uyên Hạ ngồi xuống

“Được không?”

“Được, tôi đâu thiếu gì nữa đâu. Thiếu mỗi bà thôi à.”

“Âyyy, chết tiệt! Bà làm tôi ngại quá à!”_Uyên Hạ làm bộ ngượng ngùng

“Haha.”

“Mà khoan, sao cái con gấu đó biết sinh nhật của bà mà tôi lại không biết?”

Đúng, đây cũng chính là điều mà Sở Sinh Trang đang thắc mắc. Cô nhớ là từ lúc gặp người đó cho đến khi Uyên Hạ đến đâu có nhắc gì về sinh nhật của mình đâu, vậy tại sao người đó lại biết được thậm chí còn chuẩn bị cả quà để tặng cho cô nữa? Cứ cho là do chính sách thu hút khách hàng của công ty họ đi nhưng cũng không thể nào biết được chính xác sinh nhật của khách hàng để mà tặng quà như vậy chứ, nếu là trùng hợp thì cũng vô lý quá rồi.

“Có khi nào đó là một người quen của bà không? Hoặc là ai đó muốn tặng quà cho bà nhưng không muốn lộ mặt vì một lý do nào đó?”_Uyên Hạ bắt đầu trổ tài suy đoán

“Không thể nào.”

Uyên Hạ cầm chậu cây lên tỷ mỉ quan sát, lúc sau bỗng reo lên:

“Là anh thảo muộn!”

“Hả?”_Sở Sinh Trang ngơ ngác

“Ý tôi nói đây là cây anh thảo muộn.”

“Thì sao?”_Sở Sinh Trang vẫn chưa hiểu tại sao Uyên Hạ lại bất ngờ khi biết được tên của loài cây này

“Bà thật sự không biết gì sao? Ý nghĩa của loài hoa này?”

Sở Sinh Trang ngây ngốc lắc đầu.

“Hoa anh thảo muộn, loài hoa chỉ nở vào ban đêm dưới ánh trăng sáng. Nó tượng trưng cho sắc đẹp và sự duyên dáng của tuổi trẻ. Nhưng vẫn còn một ý nghĩa khác nữa đó là biểu tượng của tình yêu thầm lặng, cam tâm tình nguyện đứng từ xa để bảo vệ người mình yêu thương.”

“...”

“Điều đó có nghĩa là người đã tặng chậu anh thảo muộn này cho bà cũng chính là người đang đơn phương bà. Hoặc là anh ta muốn thổ lộ tình cảm để chấm dứt mối tình đơn phương này, hoặc là anh ta chỉ đơn thuần muốn cho bà biết rằng dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì vẫn luôn có một người ở phía sau sẵn sàng bảo vệ bà bất cứ khi nào.”

“Không phải chứ? Trên đời này vẫn còn có người si tình đến vậy sao?”_Sở Sinh Trang tỏ ra không tin

“Có đấy, bà chính là một ví dụ.”

“Tôi đâu có...”

“Nếu bà không có thì bây giờ bà đã không phải là Ngụy thiếu phu nhân rồi. Nếu bà giống tôi thì có lẽ bà đã từ bỏ anh Thế Quân từ lâu rồi. Nhưng tôi và bà đâu giống nhau, bà có thể chỉ yêu duy nhất một người còn tôi thì khác. Thế giới này có rất nhiều đàn ông, hà cớ chi cứ nhất quyết phải là một người?”

“Bà không hiểu được đâu. Thôi, không nói chuyện này nữa, chúng ta vào trong chơi đi.”

Sở Sinh Trang đứng dậy kéo tay Uyên Hạ bước vào cổng trung tâm giải trí, hai người chơi hết trò này đến trò khác cho tới khi trung tâm sắp đóng cửa mới trở về. Vì mai là cuối tuần mà Ngụy Thế Quân lại đang đi công tác nữa nên cô quyết định ngủ lại khách sạn của Uyên Hạ.