Em Là Ước Muốn Cả Đời Anh

Chương 33: Chúng ta ly hôn đi



“Đây là phiếu, thưa cô Sở.”_Một nhân viên mang lên tờ phiếu bầu

“Không cần phiền phức, tôi bỏ phiếu không tán thành.”_ Sở Sinh Trang liền giơ tay ngăn lại sau đó dõng dạc tuyên bố

Hai lá phiếu cuối cùng được mở ra, kết quả được ghi nhận, số phiếu không tán thành hơn một phiếu. Vị trí CEO của Sở Trác Tùng sẽ không đổi chủ.

Cuộc họp cổ đông đi đến hồi kết, mọi người lần lượt rời khỏi phòng. Sở Sinh Trang cũng đứng dậy, hướng về phía anh trai mình mà đi tới, từ lúc bước vào cho đến tận bây giờ cô đều không nhìn người đó lấy một lần.

“Anh! Em xin lỗi!”_Sở Sinh Trang đi đến ôm chầm lấy anh trai mình, gương mặt không giấu nổi sự xúc động

Sở Trác Tùng mỉm cười ôn nhu, ôm em gái nhỏ vào lòng, bàn tay lớn nhẹ nhàng vỗ về mái tóc cô:

“Không phải lỗi của em. Em không sao là tốt rồi, mọi chuyện rồi sẽ có cách giải quyết.”

Sở Sinh Trang buông anh trai mình ra, cô nhìn vào gương mặt đã gầy đi mấy phần của Sở Trác Tùng mà không khỏi đau lòng, cảm giác tội lỗi lại một lần nữa bủa vây lấy cô, khóe mắt dần đỏ hoe như muốn khóc.

“Thôi nào, lớn rồi còn khóc nữa? Không được để cho người ta thấy rằng mình đang yếu đuối, như vậy sẽ rất dễ bị đánh bại, anh không phải đã dặn em rồi sao? Hãy để dành những giọt nước mắt ấy cho lúc bản thân hạnh phúc nhất, được không?”

“Anh lại bắt đầu nói đạo lý.”_Sở Sinh Trang phì cười, đánh nhẹ vào cánh tay anh trai mình

Hai người mừng rỡ vừa nói vừa cười, hoàn toàn không để tâm đến người nào đó vẫn đang đen mặt đứng nhìn nãy giờ. Khi hai người chuẩn bị rời đi thì người đó tiến đến nắm lấy cánh tay Sở Sinh Trang giữ lại:

“Tôi cần nói chuyện với cô.”

Sở Sinh Trang lúc này vẫn không quay qua nhìn anh ta lấy một cái, ánh mắt vô cảm nhìn vào hư không, cánh tay dùng sức muốn thoát ra:

“Mau buông tay, tôi không có gì để nói với anh cả.”

Ngụy Thế Quân vẫn không chịu buông tay cô ra, thậm chí còn siết chặt hơn, anh kéo cô lại đối diện với mình.

“Ngụy Thế Quân, cậu đừng quá đáng!”_Sở Trác Tùng hất tay Ngụy Thế Quân ra khỏi tay em gái mình

Trong lúc ba người đang giằng co thì thư ký Lý từ ngoài gấp gáp chạy vào báo tin:

“Sở tổng, Sở tiểu thư, bên công an gọi điện đến thông báo phó chủ tịch Sở bất ngờ xảy ra tai nạn trên đường X, hiện tại đang cấp cứu trong bệnh viện ạ.”

“Sao?”_Cả Sở Trác Tùng và Sở Sinh Trang đồng loạt quay sang nhìn thư ký Lý, khuôn mặt cũng lập tức biến sắc

“Có thể là vì cuộc họp sáng nay nên chủ tịch muốn đến tập đ...”

Không đợi thư ký Lý nói hết câu Sở Trác Tùng liền nhanh chân chạy thẳng ra khỏi phòng họp. Sở Sinh Trang nhân lúc Ngụy Thế Quân mất cảnh giác liền thoát khỏi bàn tay anh, lập tức chạy theo phía sau.

Cả hai vừa ra khỏi cửa thì Uyên Hạ liền chạy đến, trông thấy vẻ mặt hốt hoảng của hai người thì vội giữ tay cô lại hỏi:

“Có chuyện gì sao bà?”

Sở Sinh Trang quay sang nhìn Uyên Hạ với ánh mắt hoảng loạn, giọng nói cũng lạc hẳn đi:

“B...bố tôi...xảy ra tai nạn rồi.”

“Sao?”

Trước cửa phòng cấp cứu Châu Ý Như đã đứng đợi sẵn ở đó, bên cạnh còn có mấy tên vệ sĩ.

“Ý Như, bố tôi sao rồi?”_Sở Trác Tùng chạy đến nắm lấy tay Châu Ý Như, vẻ mặt hết sức hoảng loạn

Sở Sinh Trang theo sau như người mất hồn, cô không còn để ý đến sự xuất hiện của người phụ nữ lạ mặt kia mà đi thẳng đến trước cửa phòng cấp cứu, ánh mắt sợ hãi nhìn vào bên trong căn phòng, cả người không ngừng run rẩy.

Uyên Hạ thấy Châu Ý Như thì khẽ cúi đầu chào, Châu Ý Như cũng gật đầu lại.

“Hai người bình tĩnh đã, chú Sở vừa được đưa vào phòng phẫu thuật rồi. Chú ấy phúc lớn mạng lớn chắc chắn sẽ không sao đâu.”_Châu Ý Như trấn an

Sở Sinh Trang lúc này đã ngã khụy xuống đất, nước mắt giàn giụa bao phủ trọn gương mặt nhợt nhạt ấy. Ánh mắt hướng về phía cửa phòng cấp cứu nửa giây cũng không rời, ánh đèn trên tường cứ đỏ mãi suốt mấy tiếng đồng hồ không tắt. Một khung cảnh hết sức đau thương...

Thư ký Lý sau khi lo liệu xong ở phía bên công an liền tức tốc chạy đến bệnh viện báo cáo lại tình hình vụ việc. Chuyện là Sở gia gia đã lái xe trong tình trạng sức khỏe không ổn định, trên đường lại bất ngờ có một chiếc xe tải bị mất phanh đâm trúng, sau khi người bên cảnh sát nhận ra biển số xe là của Sở gia đã gọi điện đến thông báo.

“Là thật sự bị mất phanh?”_Sở Trác Tùng lạnh giọng

“Bên phía cảnh sát đã cho người kiểm tra, là thật sự bị mất phanh ạ.”_Thư ký Lý nhìn vào bản báo cáo rồi nói

“Tên đó hiện tại đang ở đâu?”

“Anh ta hiện vẫn đang ở đồn cảnh sát ạ.”

“Bắt anh ta lại tra khảo cho thật kỹ, tôi không tin lại trùng hợp đến mức chỉ đâm trúng một mình xe của Sở gia.”

“Dạ.”_Thư ký Lý nhận lệnh

“Mọi chuyện sau đó cậu tự mình lo liệu, đặc biệt là bên phía truyền thông.”

Nói xong Sở Trác Tùng liền trở lại đứng trước phòng cấp cứu, Sở Sinh Trang thấy anh vội chạy đến hỏi chuyện. Sở Trác Tùng thuật lại mọi chuyện cho cô và Châu Ý Như nghe.

“Là tại em, vì em mà bố mới gặp chuyện. Nếu em không cố chấp yêu anh ấy thì tập đoàn đã không xảy ra chuyện, bố cũng sẽ không vì lo lắng mà lái xe đến tập đoàn rồi... Anh, lỡ bố không vượt qua được thì sao? Đã qua hơn ba tiếng rồi mà vẫn chưa phẫu thuật xong nữa!”

Nghĩ đến đây, Sở Sinh Trang như càng hoảng loạn hơn, nước mắt đầm đìa ướt đẫm cả gương mặt, cả người cô bây giờ đến đứng cũng không vững. Uyên Hạ ở bên cạnh không ngừng an ủi cô, lát sau vì quá mệt nên cả hai đã tựa đầu vào nhau ngủ gục trên băng ghế bệnh viện.

Qua hơn năm tiếng đồng hồ cuối cùng thì ánh đèn trên cửa phòng cấp cứu cũng tắt, cửa vừa mở Sở Trác Tùng đã vội đứng bật dậy tiến đến giữ lấy tay bác sĩ hỏi thăm tình hình. Ba người phụ nữ lúc nãy vốn đang mơ màng ngủ, khi nghe thấy tiếng động cũng sốt sắng chạy đến.

Vị bác sĩ phẫu thuật chính mang theo vẻ mặt sợ sệt một phần vì những người có quyền chức đang đứng trước mặt mình, một phần chính là vì kết quả của cuộc phẫu thuật:

“Sở tổng. Bệnh tim của chủ tịch Sở vốn đang trong giai đoạn nguy hiểm, lẽ ra không nên nhận bất cứ đả kích nào. Bây giờ lại gặp phải tai nạn nghiêm trọng như vậy đẫn đến tai biến mạch máu não nặng, chủ tịch Sở cũng đã bước vào tuổi xế chiều, khả năng phục hồi e là rất thấp. Hiện tại...đang trong tình trạng hôn mê, tối đa là một tháng nữa vẫn chưa tỉnh lại thì chúng tôi cũng không thể nói trước được điều gì. Mong gia đình chuẩn bị tâm lý trước.”

“Cái gì mà không thể nói trước được điều gì? Cái gì mà chuẩn bị tâm lý trước? Chúng tôi chính là không muốn nghe mấy cái lời này từ ông. Bố tôi vốn rất khỏe, không thể xảy ra cái khả năng mà ông nói được!”_Sở Trác Tùng lớn tiếng tức giận, anh quay người đấm mạnh vào tường

Ở phía bên này, ngay khi nghe bác sĩ báo cáo về tình hình của bố mình, Sở Sinh Trang cảm tưởng như cả thế giới của cô đang sụp đổ vậy. Sao lại có chuyện này xảy ra cơ chứ?

Sở Sinh Trang cô đã mất mẹ từ năm lên tám, vậy nên từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm của mẹ. Sở gia gia đã cố gắng dành hết mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời này cho cô con gái nhỏ của mình, cũng chỉ để cô không cảm thấy thua thiệt hơn so với bạn bè. Đối với Sở Sinh Trang, bố chính là người mà cô yêu thương nhất. Thật không thể tưởng tượng nổi nếu một ngày bố cô không còn trên đời này nữa cô biết phải làm thế nào đây?

Nhiều lúc cô đã muốn bố mình đi thêm bước nữa để có người chia sẻ bớt gánh nặng trên vai, nhưng vì tình yêu quá lớn dành cho mẹ cô mà ông đã quyết không bao giờ nhắc đến vấn đề này. Một người đàn ông như vậy đáng lẽ ra ở cái tuổi này không nên nhận phải những điều tồi tệ như hiện tại, tất cả cũng chỉ vì bản thân cô ngu muội, mù quáng trong tình yêu. Tại sao người gây ra tội là cô mà người phải gánh chịu hậu quả lại là người thân của cô cơ chứ? Cô đã mất mẹ rồi, bây giờ không thể mất thêm ba nữa!

Cả người Sở Sinh Trang ngã xuống, gương mặt vì sợ mà dẫn đến trắng bệch không một giọt máu, đôi mắt cũng đỏ hoe giàn giụa nước mắt, từ lúc trên đường vào bệnh viện đến bây giờ không biết cô đã khóc bao nhiêu lần rồi, đôi mắt cũng sưng bụp.

“Chị!”_Mặc Thanh Vy từ đâu bất ngờ chạy đến đỡ lấy Sở Sinh Trang, dìu cô ngồi xuống ghế

Cả ba người có mặt ở đó đồng thời quay qua nhìn Mặc Thanh Vy, nhưng ngoài ra còn có một người nữa đang đứng từ xa nhìn về phía bên này. Bắt gặp ánh mắt của Sở Trác Tùng, người đó vẫn đứng im tại chỗ, không tiến đến cũng không bỏ đi.

“Tên khốn, mày còn dám xuất hiện ở đây nữa sao?”_Sở Trác Tùng siết chặt hai tay, rít từng chữ qua kẽ răng, anh đang rất kiềm chế để không đập chết cái tên ngay trước mắt lúc này

“Chị, anh rể đến.”_Mặc Thanh Vy khẽ nói

Ngay khi ngước mặt lên trông thấy Ngụy Thế Quân, Sở Sinh Trang liền ngưng khóc. Cô hiện tại không biết phải đối mặt với người đàn ông này như thế nào, không gian nơi hành lang bệnh viện cũng trở nên ngột ngạt.

Lúc này, mọi người đã vào phòng bệnh thăm Sở gia gia, để lại không gian riêng cho hai người. Nhưng để chắc chắn rằng Ngụy Thế Quân sẽ không giở trò gì thì vệ sĩ đã được bố trí xung quanh để bảo vệ.

“Thế Quân! Sau tất cả những chuyện vừa xảy ra, anh vừa lòng rồi chứ?”

“...”

“Tôi đoán là anh đến đây cũng lâu rồi và cũng đã nghe bác sĩ nói về tình hình của bố tôi. Anh hẳn phải là người hiểu rõ mọi chuyện nhất chứ nhỉ?”

“Ý cô là do tôi mà ba cô xảy ra tai nạn sao? Nực cười! Là tự ông ta không biết lượng sức mình, lao ra đường để người ta đâm trúng. Cô bây giờ lại quay sang trách tôi? Có trách thì cũng trách số của ba cô tới rồi thôi...”

Chát!!!

Vừa dứt lời Ngụy Thế Quân đã ăn ngay một cú tát từ người đối diện khiến một bên mặt của anh đỏ ửng lên. Cái tát thật sự rất mạnh, Sở Sinh Trang dường như đã dồn toàn bộ sức lực của mình, bao nhiêu cảm xúc dồn nén nãy giờ đều dựa vào đó mà thoát ra. Cô yêu anh, nên cô để cho anh muốn làm gì mình cũng được nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc anh được phép động đến người nhà của cô, dù đó chỉ là một lời nói cũng không được.

Sở Sinh Trang vốn không phải là một người thích đổ lỗi, cô cũng biết trong chuyện này người sai là mình nhưng làm gì có ai chứng kiến cảnh người ta hại gia đình mình mà không phẫn nộ cho được? Một cái bạt tai vẫn còn là quá nhẹ!

“Cô!!!”_Ngụy Thế Quân lập tức trừng mắt lên nhìn người phụ nữ đối diện, giây sau lao đến siết cổ cô ta

Vệ sĩ thấy vậy lập tức lao đến nhưng cũng không kéo Ngụy Thế Quân ra được, bọn họ càng dùng sức lôi anh ra thì bàn tay ấy lại càng siết chặt hơn.

“A...nh có giỏi thì g...iết tôi luôn đi. Kh...ông phải anh cho rằng t...ôi là người hại L...inh Linh hay sao? Anh đ...ể tôi ch...ết dễ dàng như vậy? Không đ...ịnh giày vò tôi n...ữa à?”_Sở Sinh Trang khó nhọc thốt ra mấy câu khích bác ngắt quãng

Quả nhiên nó đã có tác dụng, Ngụy Thế Quân sau đó dần nới lỏng tay rồi thả cô ra. Đám vệ sĩ vội giữ anh lại khống chế, nhưng sau đó Sở Sinh Trang liền bảo họ lui xuống. Sau khi bình ổn lại hơi thở, ánh mắt cũng lạnh đi khi nhìn vào người đàn ông đó, sau một hồi trầm tư suy nghĩ cô cuối cùng lên tiếng:

“Chúng ta ly hôn đi. Sau tất cả những chuyện xảy ra chắc cũng đủ để anh đồng ý lời đề nghị này của tôi rồi chứ?”

“...”