Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh

Chương 27: Chương 46-50



Cánh tay siết chặt lấy cô, trên gương mặt tuấn tú nở nụ cười nhạt, ánh mắt nhìn xuống hai má ửng đỏ của cố, giọng nói êm ái không dễ dàng phát hiện.

“Bởi vì tôi biết Kha Nguyệt em chỉ là một tiểu quỷ nhát gan”.

Ở trong ngực anh vang lên âm thanh nức nở quật cường:“Anh mới là tiểu quỷ nhát gan”

Anh không phản bác, chỉ cầu môi, tay lại siết chặt. “Ngoan nào, đói bụng chưa anh dẫn em đi ăn.”

Lần này cô cũng không làm trái ý anh, gật đầu, gương mặt nhỏ vương đầy nước mặt tựa như con mèo nhỏ lem luốc.

Cánh tay Lục Niên đặt lên vai cô, khiến cho cảm giác lạnh được lắp đi, nhìn thấy cô không nhận ra thì lông mi dài vui vẻ nhấp nháy

Kha Nguyệt giương hai tay đan vào nhau, cảm giác lạnh xua đi ít nhiều. Coi như đây là chút dịu dàng ngắn ngủi, cô cũng không muốn bỏ ra, là cảm giác được ai đó quý trọng, cô không muốn mất đi.

Lục Niên cám ơn anh...

Gần đây Kha Nguyệt nhờ có sự giúp đỡ của Lục niên tham gia vào công ty giải trí nổi tiếng Crew

Cường độ huấn luyện nghệ sĩ ở đây vô cùng khắc nghiệt, muốn vào vô cùng khó khăn vì hầu như những nghệ sĩ ở Crew sau debut đều thành công, có những thành tựu nổi trội trong sự nghiệp

Sau một tuần huấn luyện mệt mỏi ở Crew, thì hôm nay Kha Nguyệt quyết định không bắt xe mà cứ thế đi bộ về

Cô vừa đi vừa nhìn trời cảm thán

Bầu trời New York đẹp thật đấy, cứ tưởng bầu trời Bắc Kinh mới là tuyệt nhất,

Hoá ra nếu trong lòng không có chấp niệm thì bầu trời chi chít các toà nhà cao tầng ở Bắc Kinh thật bình thường

Cô khẽ thở dài, lại nhớ đến Lục Niên

Kha Nguyệt không khỏi cảm kích, Lục Niên đối xử với mình thật tốt aaa

Mình phải cố gắng không làm cho anh thất vọng mới được

Hiện tại trong đầu Kha Nguyệt đều là những trăn trở

Liệu có phải anh ấy thích mình không? Sao lại đối xử với mình đặc biệt như vậy?

Cô không hiểu sao mình lại nghĩ đến anh, đột nhiên bóng người cao nhã tuấn tú chiếm cứ tầm mắt cô.

Là ảo giác sao?

Đi dọc theo đường, Kha Nguyệt muốn xua đi cảm giác mệt mỏi của thị giác, chẳng qua khi bước tới bóng người cao ráo vẫn không biến mất,

“Lục Niên”.

Cô không xác định nhẹ giọng kêu, người ở xa như nghe thấy xoay người, đập vào mắt Kha Nguyệt là gương mặt ung dung thanh tao lịch sự, cười yếu ớt tựa như gió thổi qua, cứ thế không làm gì cả, tự nhiên đứng bên cạnh chiếc xe thể thao ven đường.

Đối mặt với Lục Niên, Kha Nguyệt vẫn cảm thấy bối rối, giữa hai người họ, cô biểu lộ quá nhiều sự yếu ớt, mỗi lần khó chịu đều bị anh nhìn thấy, lại còn được anh đưa tay giúp đỡ nên lúc này gặp mặt lại không được tự nhiên.

"Hi."

Kha Nguyệt tò mò nghiêng đầu, liền thấy một người con gái ăn mặc rất hiện đại từ quán cà phê bước ra, nhìn Lục Niên đang đứng bên lề đường, gương mặt liền nở nụ cười, tiếng giày cao gót vang dội đi tới.

“Lục thiếu, không ngại cho tôi nhờ xe chứ? Tài xế của tôi tạm thời có chuyện, không tới kịp.”

Lúc này trong mắt Kha Nguyệt không hiểu sao có chút mất mát, cô tự giễu.

Một lần Cố Minh Triệt rồi, mày vẫn không bỏ được tính ảo tưởng sao Kha Nguyệt?

Tự trách bản thân một hồi rồi cô mới đưa mắt nhìn qua Lục Niên xem anh xử lí chuyện này ra sao

Đối mặt với lời thỉnh cầu đưa tình của phụ nữ là đàn ông rất khó cự tuyệt, thứ nhất là thể hiện phong độ đàn ông, thứ hai chiếm được hảo cảm của người đẹp.

Lục Niên từ xưa tới nay có tác phong nhanh nhẹn của đại thiếu gia, tự nhiên sẽ không cự tuyệt, chẳng qua là, sự giúp đỡ của anh có hơi khác mọi người.

Khi anh đem tay khoác lên vai Kha Nguyệt thì vẻ mặt của hai cô gái liền biến sắc,

Kha Nguyệt hơi giật mình, đôi mắt mở to khó hiểu, vị tiểu thư kia sắc mặt cũng sa sầm, trên gương mặt kiều diễm vẫn nở nụ cười rạng rỡ, rất giống băng giá tháng mười hai.

“Dĩ nhiên không ngại, đúng lúc, tôi cũng cùng Nguyệt Nguyệt đi đến ngã tư mua đồ, Lý tiểu thư nếu nhờ xe, chúng tôi sẽ đưa cô về công ty

Nói xong, Lục Niên còn sợ thân mật chưa đủ liền ôm sát lấy Kha Nguyệt vào lòng, nhẹ giọng nói: “Không

phải nói cùng nhau ăn cơm tối sao, sao lại một mình chạy tới đây? Anh chỉ cùng Lý tiểu thư bàn công chuyện, cũng không phải hẹn hò, lo lắng gì chứ? Cô nói xem, Lý tiểu thur?"

Lục Niên hơi chuyển mắt, dùng nụ cười ôn hòa ánh mắt mỉm cười nhìn Lý tiểu thư, giống như chờ cô ta chứng minh.

Khóe mắt Lý tiểu thư giật giật, hàm răng cắn lập CỘP, nhưng vẫn lịch sự giữ lễ gật đầu, nhìn vẻ mặt mờ mịt của Kha Nguyệt nói: “Tiểu thư đây là bạn gái của Lục Thiếu sao, nếu sớm biết Lục Thiếu có người yêu xinh đẹp như thế, tôi cũng sẽ không đi ăn bữa cơm nhàm chán này”

Lời tuy đùa giỡn, nhưng Kha Nguyệt nhìn ra từ ánh mắt của cô ta toát ra địch ý, cũng hiểu thái độ khác thường của Lục Niên. Sợ rằng, vị tiểu thư này cùng Lục Niên lúc nãy ở quán cà phê hẹn hò xem mắt.

Và kết quả, chắc chắn là thất bại, nên Lục Niên mới đem cô ra làm cái bia đỡ đạn.

Lục Niên đã giúp cô, cô cũng sẽ không ném đá xuống giếng.

Khi Kha Nguyệt cười tủm tỉm kéo tay Lục Niên thì gương mặt của Lý tiểu thư liền biến hóa, nhưng cố kiềm không bộc lộ.

“Lục Niên, cho em hỏi anh khi nào thì tới nhà em, gần đây ông rất muốn gặp anh, nói ván cờ lần trước vẫn còn để nguyên, chờ anh tới đánh tiếp”.

Lục Niên dùng ánh mắt cưng chìu ôn nhu nhìn Kha Nguyệt, đầu ngón tay thon dãi bóp nhẹ chóp mũi Kha

Nguyệt, nếu không có người bên cạnh làm đủ vẻ thân thiết: “Em xem lúc nào thì thích hợp, nếu không thì tối nay đi”.

Lý tiểu thư không chịu nổi khi nhìn hai người thân thiết, chen miệng hỏi: “Lục thiếu, vị tiểu thư này là thiên kim nhà ai? Sao trong bữa tiệc vẫn chưa gặp mặt lần nào?”.

Kha Nguyệt cười rượi, đáy lòng khinh bỉ vị Lý Tiểu thư này, muốn cho cô ta thất bại một lần. Nếu như cô là con gái của nhà bình thường, chắc chắn Lục Niên sẽ bị đám tiểu thư của xã hội thượng lưu này cười nhạo.

Nhưng cũng may, cô có người cha lợi hại đứng phía sau chống lưng, trong đầu ánh sáng chớp lóe, Mẫn Nhu cười rực rỡ, có lẽ vở kịch này không chỉ cần một Lục Niên diễn. Đám thiếu gia kia nếu biết Lục Niên và cô ở bên nhau, suy đoán quan hệ của hai người từ đó sẽ không quấy rầy cô nữa?

Nghĩ tới, Kha Nguyệt tự hào hất cằm, vẻ mặt cao ngạo chờ xem kịch vui đáp trả câu hỏi của Lý tiểu thư: “Cha tôi là chủ tịch Kha thị Kha Tùng, Lý tiểu thư, nếu có rảnh tôi và Lục Niên sẽ tới chào hỏi bác Lý”.

Lý tiểu thư miễn cưỡng kéo khóe miệng, nhìn thần sắc của Kha Nguyệt nhưng vẫn duy trì dáng vẻ ưu nhã của danh gia khuế tú: “Vậy tôi sẽ ở nhà chờ hai người

Lục Niên không nói thêm câu nào, khóe mắt khẽ mỉm cười, khóe miệng cong lên ưu nhã cao quý, sạch sẽ tựa như cam tuyền.

Lục Niên đồng tình để cho Lý tiểu thư xấu hổ, bữa cơm hôm nay là do mẹ của cô ta và dì Lục tác hợp,

trước đó Lục Niên chưa từng gặp cô ta.

Lý tiểu thư đối với người đàn ông tuấn tú này rất hài lòng, cô cho rằng anh cũng giống cô, không nghĩ tới vừa quay người lại xuất hiện một cô bạn gái, đây chẳng phải là cố ý đánh vào tay cô sao?!

“Lý tiểu thư tôi và Lục Niên phải đi, để chúng tôi đưa cô đi.”

Kha Nguyệt giống như nữ chủ nhân, nhiệt tình mở cửa xe thể thao, nói với Lý tiểu thư, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Lý tiểu thư và dáng vẻ của Lục Niên cười như không cười.

Lý tiểu thư nắm chặt điện thoại trong tay, khách sáo từ chối Kha Nguyệt:“A, tôi chợt nhớ mình còn có việc ở gần đây, hai người đi trước đi, tôi lát nữa tự về cũng được.”

“Như vậy sao?”

Kha Nguyệt thất vọng, môi đỏ mọng hơi kéo dài, nhìn Lục Niên, người đằng sau liền kéo hai vai cô, ôn nhu nói:“Lý tiểu thư có chuyện quan trọng muốn làm, làm sao có thể vì ý tốt của em mà làm trễ công việc, nếu muốn cùng Lý tiểu thư về lần sau sẽ có cơ hội”.

Lý tiểu thư luôn miệng phụ hoa, đáy lòng đau khổ không nguôi, cô dành con rùa vàng của tôi, tôi còn có thể bình tâm hòa nhã nói chuyện trời đất với cô thì tôi đúng la Ninja rua!

Nhìn theo dáng vẻ vội vàng của Lý tiểu thư, Kha Nguyệt thở phào:“Xong rồi!”

Một mùi hương bạc hà đập vào mũi, khiến cô nhận ra khoảng cách gần gũi giữa hai người liền xê dịch hai

bước, Kha Nguyệt từ từ thả lỏng cơ thể.

“Xem như công đức viên mãn, em đi trước đây!”

Kha Nguyệt phất tay với Lục Niên, sau đó lội xuống đường đón xe, nhưng lại bị một bàn tay trắng chộp lấy Cổ tay, cảm giác ấm áp khiến lòng cô tê dại, chưa kịp phản ứng thì người đã đứng đối diện Lục Niên.

“Đi ăn tối với anh”.

Có lẽ với một người đàn ông như Lục Niên, cho dù không phải ra lệnh cũng như chuyện phải làm, khiến người ta không thể nào cự tuyệt.

Chưa đợi cô suy nghĩ trả lời thì người đã ở trong xe Lục Niên

Kha Nguyệt tức giận, cau mày nghiêng mặt sang bên, nhìn người đàn ông tuấn tú nghiêm túc lái xe

“Lục ba tuổi, anh rảnh dỗi như vậy sao? Đây là lần thứ mấy anh đem em làm bia đỡ đạn rồi”.

Mẫn Nhu hỏi khiến Lục Niên hé miệng cười, từng đường cong đẹp đẽ hiện ra trên mặt anh tạo nên sức hút, đầu ngón tay mượt mà nhẹ nhàng nhấn xuống nút nghe nhạc,

Tiếng nhạc du dương vang lên trong xe, khiến cho hai người ít nhiều cũng trở nên gần gũi tự nhiên thoải mái hơn.

Đèn xanh đèn đỏ thay đổi, Lục Niên dừng xe, nhìn vào đôi mắt tò mò xinh đẹp của Kha Nguyệt.

“Có lúc tôi cảm thấy em thật ít ác nha.” Anh cười cười trêu chọc

Đối với ý trong lời nói Lục Niên cô không giải thích được, liền hỏi: “Có ý gì?”

“Chiếc xe thể thao này chỉ có hai chỗ ngồi, nếu Lý tiểu thư đồng ý đi cùng, thì em muốn để cô ấy ngồi ở đâu? Đầu xe, đuôi xe hay là mui xe?”.

Đối mặt với đôi mắt đen ranh mãnh của Lục Niên, Kha Nguyệt chột dạ đôi môi đỏ mọng hếch lên, né tránh đôi mắt chế nhạo của anh.

“Cô ấy cũng không phải không ngồi mà!”

Anh cũng không phải cắn cái đuôi cô mãi không buông. Không nhờ cô đùa giỡn nhỏ mọn như thế, thì muốn thoát khỏi vị Lý tiểu thư thanh cao tốn không ít sức lực, đây không phải là kết quả anh muốn sao.

Xe dừng lại bên ngoài một nhà hàng, nhưng Kha Nguyệt không có ý xuống xe.

“Không muốn ăn đồ Tây sao?”

Kha Nguyệt lắc đầu nhẹ, cười nhạt: “Không phải, nhất thời nhớ tới quán ăn trước kia mình hay đi, có chút hoài niệm lại thức ăn của ông chủ nơi đó”.

Lục Niên suy nghĩ xấu xa, mím môi, lông mi dài nhướng lên, ngón tay tay dài nhấn nút xe lại chạy tiếp,

“Không phải là ăn cơm sao? Tại sao lại đi tiếp.”

Kha Nguyệt nghi ngờ không hiểu gì cả, qua kính chiếu hậu có thể thấy được đôi mắt anh, một Lục Niên ôn nhã như gió mùa xuân ấm áp. Đạp ga, xe thể thao lại chạy như bay trên đường.

Chiếc xe Lamborghini bị ép dừng lại trước một con ngõ nhỏ, không thể đi vào tiếp. Nơi này là khu phố cổ cách không xa nội thành, kiến túc được duy trì hơn mười hai năm nay rất mộc mạc, không có nhiều trung tâm siêu thị hiện đại.

Khi hai người bước xuống xe thì hấp dẫn ánh mắt của không ít người, có mấy người dừng lại len lén nhìn họ..

“Là đây sao?”

Lục Niên tiện tay đóng cửa xe, ánh mắt sáng đảo qua khu phố cổ, trong giọng nói có hoài nghi. Cũng khó trách Lục Niên cho rằng họ đến nhầm nơi, với thân phận địa vị cũng Kha Nguyệt sẽ không thể biết những nơi thế này.

Kha Nguyệt không quan tâm tới Lục Niên, nheo nheo mắt nhìn chằm chằm dây bán hàng vỉa hè san sát nụ cười trên môi càng sâu. Lục Niên quay đầu nhìn thì thấy gương mặt tươi cười hồn nhiên tựa đứa trẻ của cô, trong lòng dù không hiểu nhưng cũng tốt lên.

Phải biết là ở một nơi nhộn nhịp như New York tìm một chỗ có đồ ăn Trung bán như thế này là rất khó

“Đi thôi, em dẫn anh đi ăn cơm”

Kha Nguyệt cười một cái, xoay tròn, chiếc váy dài theo phong cách Bohemian tung bay từng lớp hoa văn chiếu rọi nụ cười của cô, vừa khiến người khác say mê lại xinh đẹp.

Cô sung sướng đi về phía trước, nghiêng đầu nhìn Lục Niên vẫn đứng tại chỗ liền vẫy tay thúc giục:“Mau lên, hai giờ nữa, quán sẽ đóng cửa”.

Lục Niên nhìn dáng vẻ phấn chấn vui vẻ của Kha Nguyệt, nỗi nghi hoặc trong lòng càng không ngừng mở rộng, nhưng gương mặt lại bình thản, gương mặt tuấn tú nở nụ cười mông lung, nhấc chân, đi theo cô vào sâu trong ngõ.

“A? Cửa mở”- Kha Nguyệt đi vòng vòng quẹo bảy tám ngã liền vào một quán ăn trong hẻm, ngữ điệu của con gái phương Đông rất được cất lên vô cùng thanh thoát, ngọt ngào

Tính gõ cửa, nhưng vừa chạm tay vào cửa liền bật ra.

Lục Niên chạy tới sau lưng, hai lông mày nhẹ chau lại, qua khe cửa có thể thấy bên trong: “Vào đi, có thể là chủ ở trong phòng

“Ù."

Một phụ nữ trung niên đang ngồi rải đầu nhìn thấy cặp nam nữ đứng trước cửa liền ngơ ngẩn, nơi này không phải quán ăn ở trung tâm thành phố, đa số khách

đây đều là khách quen mới sang đây lập nghiệp, chưa từng nhìn thấy vị khách nào có diện mạo xinh đẹp như thế.

Nhất là Lục Niên mặc bộ đồ tây đen, dáng cao thẳng đứng đó, bà chủ cảm thấy khí chất quý tộc chèn ép bên trong phổi khiến bà khó thở.

Kha Nguyệt buồn cười nhìn vẻ mặt thẫn thờ của bà chủ khi quan sát Lục Niên, lại ngẩng đầu nhìn dáng vẻ vô tội của Lục Niên không biết khí chất kinh người của mình, ho khan vài tiếng, bước lên chắn ngang tầm mắt bà

chů.

“Bà chủ, chúng tôi đến dùng cơm”

Bà chủ không nhìn được Lục Niên, đôi mắt liền sáng sủa, nghe Kha Nguyệt nói liền “Ân” một tiếng, đem đậu tương để sang bên, tay lau sạch sẽ dẫn hai người lên lầu.

Chẳng qua, dọc theo đường đi, trừ những vị khách

nhiệt tình, thì ánh mắt mờ ám của bà chủ chưa từng rời khỏi Kha Nguyệt và Lục Niên, giống như muốn trói hai người vào một chỗ.

“Bà chủ à, hình như trước mặt không có lầu”

Kha Nguyệt cảm thấy hơi ngượng, thì sau lưng nghe giọng nam réo rắt vang lên, lúc đó mới nhận ra bà chủ nhìn hai người họ ngây ngốc, bàn chân nhấc lên giống như đi cầu thang,

Cô bật cười nhẹ, khi quay đầu lại thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lục Niên, bà chủ nét mặt già nua bị làm cho bối rối, không nhịn được ngửa mặt lên trời cười to,

Lục Niên thật phúc hắc, thà đắc tội tiểu nhân cũng đừng đắc tội Lục Niên!

Kha Nguyệt đã cho ra kinh nghiệm quý báu, đây cũng là phương châm tuyệt đối cả đời sau này của cô.

Quán ăn trang hoàng đơn giản, không sạch sẽ mấy, bà chủ đưa hai người tới chiếc bàn dựa vào bàn công có thực đơn.

“Một dĩa cơm rang dương châu” - Kha Nguyệt không hề xem thực đơn liền gọi bữa trưa, đẩy thực đơn tới trước mặt Lục Niên muốn giới thiệu vài món ăn cho ăn, nhưng lại nhìn thấy nếp uốn mê hồ giữa lông mày của anh.

Một ý nghĩ vọt lên trong đầu, Kha Nguyệt nuốt mấy lời định nói xuống, không đưa thực đơn cho Lục Niên, ngược lại cầm bút ghi vài món ăn đưa cho bà chủ.

Nhìn bà chủ đi xuống lầu, Kha Nguyệt mới quay đầu nhìn Lục Niên, như tên trộm thấp giọng nói: “Lục Niên,

không phải anh mắc bệnh sạch sẽ sao?”

Trên gương mặt Lục Niên thoáng lúng túng vội chuyển đề tài: “Em thường xuyên đến đây sao? Nhưng bà chủ hình như không nhận ra em.”

Kha Nguyệt đưa tay cầm ly trả thủy tinh, rót một chén nước, đẩy tới trước mặt Lục Niên, mặc dù cũng đoán anh sẽ không uống nhưng đây là phép lịch sự tối thiểu, dù là người thân nhất cũng phải tuân thủ.

“Cũng không phải thường xuyên.. nói ra, thật là ngại mấy buổi tối em hay trèo tường ra đây ăn, đồ Tây vẫn không ngon bằng đồ ta mà.”.

Qua ánh nhìn của Kha Nguyệt khi quan sát căn phòng, Lục Niên có thể nhận thấy nơi này có vị quê nhà quen thuộc của cô, nếu không, đối với những nơi rất ngoằn ngèo khó tìm, cô lại nhớ rất chính xác vị trí của quán ăn này.

Lúc anh đi theo cô vào ngõ hẻm, nhìn dáng vẻ thành thục đó, đoán chừng nếu bịt mắt cũng có thể tìm ra đường.

Lúc Lục Niên trở nên trầm tư thì mùi thức ăn thơm lừng thoang thoảng trong lầu hai tiếp đó là tiếng bà chủ.

“Em đi giúp bà ấy”

Kha Nguyệt đem cơm chiên nhấc lên bỏ vào miệng. Lục Niên vẫn ngồi mãi đó, chiếc đũa và chén cơm vẫn chưa từng nhúc nhích, từ trong đôi mắt có thể thấy sự bài xích.

Kha Nguyệt nhìn theo ánh mắt anh nghiên cứu thức ăn trên bàn, trứng chiên với cà chua phủ ít tiêu đen, bên cạnh có ớt xanh băm xào với thịt nạc rất ít, còn lại là

mỡ, nữ sinh không thích ăn thịt mỡ còn có thể hiểu, sao Lục Niên lại không thích.