Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh

Chương 56: Chương 101-111



Kha Nguyệt như bị lửa thiêu tới chạy xuống lầu, lúc lấy vali ở sau xe, xấu hổ nhìn người đàn ông, áy náy cười một tiếng.

Anh ta cười lịch sử, an ủi nói: “Kha tiểu thư, từ từ thôi, không cần quá vội vàng”

Nói thì nói thế, Kha Nguyệt chạy lên lầu, rồi nghiêng mắt thấy anh ta nhìn đồng hồ đeo tay, quân nhân rất coi

trong thời gian, cô cũng không dám quá chậm chạp.

Đến lúc đó, lỡ Tham mưu trưởng Lục không cho cô vào cửa thì tìm ai mà khóc đây.

Khi anh ta nghe tiếng giày cao gót ở cầu thang thì ngẩng đầu lên thấy Kha Nguyệt đang từ trên lầu đi xuống.

Mái tóc quăn đen như mực xõa ra sau, bộ dạng chỉnh tề, đập vào mắt là chiếc kẹp hình con bướm màu bạc, gương mặt nhỏ nhắn như được những thứ đồ trang sức thanh nhã này tôn thêm, cái gọi là mỹ nhân như ngọc chính là khen cô?

Cùng với chiếc đầm trắng dài qua gối càng làm tăng thêm vẻ hấp dẫn mềm mại cao gầy của cô, hoa văn tỉ mỉ nơi gấu váy tuy đơn giản mà thanh nhã theo từng bước chân của cổ phiếu bay trong gió tạo thành đường cong duyên dáng.

Khi Kha Nguyệt đứng trước mặt người cảnh vệ cười nhẹ một tiếng, anh ta có vẻ thất thần, kinh diễm nói không nên lời chỉ biết đỏ mặt, nhìn Kha Nguyệt vội ho một tiếng. Kha Nguyệt tự hỏi bản thân có phải ăn mặc không được chỗ nào không?

“Kha... Kha tiểu thư, chúng ta đi thôi!”

Viên cảnh vệ ngượng ngùng đỏ mặt giúp cô mở cửa xe, Kha Nguyệt nhẹ giọng cảm ơn ngồi lên. Tiếng động CƠ xe vang lên, chiếc xe Hummer quân dụng rời khỏi “Đệ nhất Giang Nam”, hòa vào dòng xe.

Kha Nguyệt im lặng ngồi sau, nhìn theo hướng xe đi, trong lòng suy nghĩ rất nhiều, ở Lục gia điều gì chờ đợi Cô?

Xe chạy tới một căn biệt thự, cảnh vệ bước xuống xe đưa cho những người bên ngoài một tờ giấy chứng nhận, Kha Nguyệt nhìn theo cánh tay anh ta, chỉ thấy bên ngoài cửa là một người đàn ông mặc quân trang.

Sau khi nhìn thấy căn cước, người đàn ông nhìn thoáng qua vẻ nghiêm túc trở nên thả lỏng, ánh mắt tinh nhuệ nhìn lướt vào trong xe, rồi quay đầu vung tay lên cho vào.

Kha Nguyệt có chút khẩn trương, xuyên qua cửa kính xe cô có thể thấy bảo vệ đứng hai bên gác, tay cầm súng ống đứng trên đài cao ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt nghiêm trang, thật khó tưởng tượng một người ấm áp tựa gió xuân như Lục Niên lại đến từ nơi này.

Xe chậm rãi lái vào trong, không giống tốc độ chạy nhanh như trên đường xe đi hết sức cẩn trọng, ngay cả tiếng còi xe cũng biến mất, áp lực trong không khí để xuống khiến Kha Nguyệt giữ chặt chiếc túi trên đùi

Một loạt những biệt thự cổ kính từ từ lui về sau, cây đại thụ che rợp một khoảng trời tạo thành những bóng mát ở trên đường không ngừng và vào cửa kính xe. Kha Nguyệt thỉnh thoảng còn nhìn thấy hai ba người đàn ông mặc bộ quân phục phẳng phiu đi qua lại.

“Kha tiểu thư, đã tới rồi!”.

Người cảnh vệ trẻ tuổi dừng xe lịch sự nói với Kha Nguyệt đang ngồi ở sau.

Nơi này dù có hồng thủy mãnh thú ở cô cũng phải vào, vì cuộc hôn nhân giữa cô và Lục Niên mà dốc hết sức cố gắng.

Ngón tay thon dài đặt nhẹ lên chuông cửa, Kha Nguyệt đứng thẳng người, lịch sự đứng bên ngoài cửa sắt chờ mở cửa.

“Là ai vậy?”

Cửa sắt hé mở, một người phụ nữ trung niên xuất hiện quan sát cách ăn mặc của Kha Nguyệt, tò mò hỏi.

Có lẽ bà ấy là bảo mẫu ở Lục gia, Kha Nguyệt lễ phép cười nói:“Xin chào, tôi là Kha Nguyệt, là tham mưu trưởng.”

Tiếp theo không biết nên nói gì, Kha Nguyệt xấu hổ cười cười, người bảo mẫu như sực tỉnh ồ một tiếng, mở rộng cổng sắt: “Kha tiểu thư, xin mời vào, phu nhân đang đợi cô!”.

Phu nhân!! Không phải tham mưu trưởng sao?

Kha Nguyệt dù muốn cũng không dám hỏi ít nhiều, cố gắng giảm thiểu lời nói tránh phạm lỗi, im lặng đi theo bảo mẫu khóa cửa sắt đi vào.

Xung quanh biệt thự đều là hoa cỏ với đầy màu sắc đều được chăm sóc kĩ, tao nhã trong sự yên lặng, chỉ có gió thổi qua tạo lên những âm thanh rất nhỏ, mùi hương hoa nhàn nhạt có thể thấy chủ nhân nơi này rất thanh tao.

“Kha tiểu thư, phu nhân đang ở sau hoa viên chờ cô, để tôi dẫn cô đi.”

“Vâng, cám ơn.”

Kha Nguyệt từ khi bước vào cửa đại viện Lục gia thì mỗi một bước đều thập phần cẩn thận, lịch sự đến mức khiến bảo mẫu mỉm cười nói.

“Kha tiểu thư, cô đừng khẩn trương như vậy, phu nhân là người rất dễ gần”

Bị người khác nhìn ra bản thân đang bối rối, Kha Nguyệt ngại ngùng xin lỗi gật đầu nhưng trong lòng không nghĩ như vậy, Lục phu nhân đối với người khác có thể thân mật nhưng đối với cô thì rất khó nói.

Lúc hai người đang đi, bỗng nhiên một đứa trẻ chạy từ góc ra, trước sự kinh ngạc của hai người, nó chạy ngã về Kha Nguyệt, ôm sát lấy người cô.

"Mẹ!"

Giọng nói thanh khiết non nớt mềm mại mang theo niềm vui vẻ, Kha Nguyệt cúi đầu, đập vào mắt là một gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu. Mái tóc nấm đáng yêu, gương mặt bầu bĩnh, làn da trắng nõn mũm mĩm như làm từ nước, hai đôi mắt đen mở to, nhìn chằm chằm người lạ như cô, lông mày nhàn nhạt mang đến cảm giác quan thuộc, nhưng Kha Nguyệt lại không nhớ ra đã gặp

đầu.

Trên người mặc chiếc áo thun màu đỏ sẫm có in hình hoạt họa, chiếc quần yếm cùng đôi giày da càng tăng thêm vẻ đáng yêu không tì vết, tựa như tiểu tiên đồng từ trong tranh bước ra.

"Mę, mẹ!"

Đôi mắt trong sáng như lưu ly mở to, đứa trẻ khoái trá kêu lên, hai bàn tay mũm mĩm nắm lấy váy Kha Nguyệt không quên làm nũng đung đưa vài cái, cơ thể tròn trịa không ngừng đung đưa, vừa buồn cười mà nói không nên lời.

Kha Nguyệt xưa nay luôn thích trẻ con, không kiềm được cười một tiếng, nhẹ nhàng cúi thấp người, xoa đầu đứa trẻ ba bốn tuổi, dịu dàng nói:“Đứa trẻ thật đáng yêu, nhưng cô không phải mẹ cháu, cháu nhận lầm người rồi”.

Đôi môi mọng nước của thằng bé nhếch lên, đôi mắt đen nhánh đầy tội nghiệp ngước nhìn Kha Nguyệt, hai bàn tay nhỏ không chịu buông váy Kha Nguyệt ra.

“Tiểu thiếu gia sao lại chạy ra đây”.

Bảo mẫu nhìn thằng bé mãi quấn lấy Kha Nguyệt cảm thấy hơi ngại, có thể thấy đứa trẻ này có địa vị ở Lục gia không hề tầm thường, ít nhất bảo mẫu không dám xua đuổi nó.Kha Nguyệt vỗ về lắc tay, đối với đứa trẻ ba tuổi này cô không thấy phiền: Không sao, tôi cũng rất thích trẻ con”

Lời vừa nói xong, gương mặt trắng nõn của đứa trẻ nở nụ cười như hoa, lắc đầu nguầy nguậy, cọ sát vào Kha Nguyệt, luôn miệng kêu: “Mẹ ơi, mẹ!!”

Kha Nguyệt cảm thấy hơi nhức đầu trước cách gọi của đứa trẻ, nhẹ giọng nhắc nhở:“Ngoan nào, cô không phải mẹ cháu, cô chỉ là khách thôi.”

Đứa trẻ tỏ vẻ không tin, nắm lấy váy cô không buông, cứ ngước nhìn gương mặt tươi cười. Kha Nguyệt nhìn về phía bảo mẫu đang ngại ngùng, dường như không tiếng động hỏi.

“Bảo bảo tiểu thiếu gia, cậu ở đây a!”

Tiếng một người phụ nữ đầy vui mừng phá vỡ sự yên tĩnh, Kha Nguyệt giương mắt nhìn, là một người phụ nữ cỡ 30 tuổi vẻ mặt vui mừng chạy tới, Kha Nguyệt cũng thấy thằng bé trai được gọi là “Bảo bảo tiểu thiếu gia” đôi mắt nó thoáng lên vẻ không vui.

Hai tay giữ lấy Kha Nguyệt không buông, mặc cho người phụ nữ cứ khuyên bảo mãi cũng không tác dụng, cuối cùng dùng sức mạnh mới lôi được nó đi.

Kha Nguyệt nhìn đứa trẻ bị mang đi, ánh mắt lưu luyến không tời, nhất là cứ mỗi bước lại quay lại nhìn cô. Khiến cô có cảm giác như mình là một người mẹ vứt bỏ con.

“Kha tiểu thư, chúng ta đi thôi.”

Kha Nguyệt cúi đầu nhìn chiếc váy trở nên đan bẩn do tay đứa trẻ cầm lấy, ngửa mặt than trời đầy đau khổ, vất vả ăn vận cho đẹp giờ thì hết rồi.

Vòng qua khúc quanh, Kha Nguyệt được đưa tới mặt sau của khu biệt thự chính là hoa viên, khác với những giống cây lạ mắt ở trước biệt thự, hậu viện lại như rừng trúc, im lặng nhưng mang đến cảm giác thoải mái, trong rừng có tòa đình cổ kính.

Bên trong định được bao phủ bởi thảm nhung, phía trên có để một khay trà thấp, một quý phụ xinh đẹp ngồi trên, không biết làm gì vẻ mặt chú tâm.

Bảo mẫu dẫn theo Kha Nguyệt đi tới, đứng bên ngoài đình nhẹ giọng nói với Kha Nguyệt.

“Kha tiểu thư, xin cô đợi một lát, lúc phu nhân đang ngâm trà không thích bị ai quấy rầy”.

“Không sao?

Kha Nguyệt tỏ vẻ không có gì ngại cười nói, im lặng đứng bên ngoài cùng Bảo mẫu hướng mắt nhìn về phía Lục phu nhân

Lục phu nhân nhìn qua còn rất trẻ, da mặt trắng nõn hoàn toàn không có gì già yếu của một phụ nữ trung niên năm mươi mấy tuổi, mái tóc đen búi cố định dùng chiếc châm cài ở sau ót, mặc bộ đồ thể thao trắng, trang phục đơn giản không hề có vàng bạc đeo tay làm đẹp nhưng càng tăng thêm vẻ cao quý của bà.

Kha Nguyệt biết Lục phu nhân là chủ quản lý các xí nghiệp, có thể nói kế thừa mạch sống kinh tế của Lục gia, cũng là người uy tín trong ngành công nghiệp. Nhưng lúc này, bà im lặng ngồi đó, tao nhã ngâm trà, lấy xuống vẻ mạnh mẽ thủ đoạn trên thương trường chỉ như một quý phụ hiền lành.

Lục phu nhân từ từ ngâm trà, từng hành động đều hết sức chú tâm, tuyệt đối không cẩu thả, không hề liếc mắt nhìn hai người đứng ngoài lấy một lần, bàn tay tinh tế cầm lấy muỗng múc ít trà, động tác liên tục chứng tỏ rất thành thạo.

Mùi trà bay thoang thoảng trong định thấm vào ruột gan, Kha Nguyệt ngoan ngoãn đứng đó không dám tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, quá trình pha trà của Lục phu nhân cô cũng thấy được một nửa, Lục phu nhân tuy cao nhã nhưng không tầm thường.

Có lẽ Lục Niên di truyền tính cách của Lục phu nhân? Nhớ đến gương mặt anh tuấn cao nhã kia thật giống với khí chất ung dung của Lục phu nhân, Kha Nguyệt kiềm không được khỏe môi cong lên.Ngay lúc Kha Nguyệt mỉm cười thì bị Lục phu nhân nhìn thấy, ánh mắt chớp tắt, mi mắt cụp xuống. Lục phu nhân xem như không có chuyện gì cầm lấy khăn lau tay, sau đó đi ra ngoài đình lịch sự cười.

“Kha tiểu thư, cô vào đi”.

Bảo mẫu nhắc Kha Nguyệt, đi trước cởi giày chỉ mang vớ vào đình ngồi xuống bên bàn trà bắt đầu dọn dẹp dụng cụ.

Lần đầu tiên thấy các vị tiền bối Lục gia Kha Nguyệt hơi khẩn trương, cẩn thận cởi giày đi nhẹ về phía Lục phu nhân, đến trước khay trà cũng không dám tự ý ngồi xuống, tính chào hỏi Lục phu nhân thì bà lại mở miệng trước:

“Kha tiểu thư, nếu cô không ngại cứ gọi tôi một tiếng dì Lục, mạo muội mời tiểu thư tới xin cô đừng trách.”

Thái độ khiêm tốn khiến áp lực trong lòng Kha Nguyệt càng lớn, Lục phu nhân tuy ôn nhu hiền hào những lời nói sắc bén không hề thua Lục Niên, nếu như đem bà Kha nhà cô so với Từ hi Thái hậu thì Lục phu nhân lại là Thái Hậu Hiếu Trang, tuy không sắc bén bằng

mẹ Kha nhưng lại cơ trí, vô hình trung có thể tạo ra đòn sát thương cho đối thủ.

Chuyện cô và Lục Niên, Lục Niên không thể không nói qua với người nhà, nếu không bà Lục cũng không chủ động tìm cô. Nhưng nếu biết sự thật, bà Lục lại kêu cô gọi là dì điều này chứng minh Lục gia chưa thừa nhận cô là con dâu sao?

Kha Nguyệt hơi nản lòng, không dám thể hiện ra mặt, thái độ lễ phép gọi một tiếng “dì Lục”, sau đó mỉm cười.:”Di Lục cứ gọi cháu là Tiểu Nguyệt, không cần gọi là Kha tiểu thư đầu ạ!”

Bà Lục hiểu ý mỉm cười, bàn tay bạch ngọc chỉ vào chỗ đối diện. “Nếu Kha tiểu thư không chê thì ngồi xuống giùm bà lão này”

Thấy bà Lục gọi mình như thế, Kha Nguyệt hơi lúng túng, cũng không dám không nghe lời bà Lục, ngoan ngoãn ngồi đối diện khay trà, đợi bà Lục lên tiếng.

Bảo mẫu thu dọn xong thì bà Lục cũng dịu dàng cất giọng: “Dì Lan, dì lui xuống đi, tôi có chuyện muốn nói với Kha tiểu thư.”.

“Vâng, phu nhân.”

<!-- PC_Midle1 -->

Bảo mẫu gọi là dì Lan không nói thêm, bưng bộ trà xuống. Trong đình chỉ còn còn Kha Nguyệt và Lục phu nhân, Kha Nguyệt khẩn trương tới mức thở mạnh cũng không dám..

Bà Lục thanh nhã mím môi, hai lúm đồng tiền như ẩn như hiện, cầm lấy ấm tử sa rót một chén trà đẩy tới trước mặt Kha Nguyệt: “Đây là do ta vừa ngâm, Kha tiểu thư nếu không ngại xin nếm thử

Kha Nguyệt xưa nay không hiểu trà đạo, hơn nữa trà vào miệng cô như bò nhai mẫu đơn, phí của trời, giống như uống nước lọc.

Nhìn vẻ mặt cười mỉm của bà Lục, Kha Nguyệt như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, bưng chén trà nhỏ uống một ngụm, trước ánh mắt dò hỏi của bà Lục cô nuốt xuống, xấu hổ hạ giọng nói: “Di Lục, cháu không hiểu về trà, cho nên...”

Bà Lục nghe vậy hơi nhíu mi nhưng không có vẻ giận, chỉ an ủi cười: “Không sao, đây chẳng qua là sở thích thôi, không biết thưởng thức trà không có gì phải ngại cả”

Bà Lục hẳn nhiên đang an ủi cô, nhưng ở trong tai Kha Nguyệt lại trở nên khó chịu, nếu nói Cố Minh Triệt trực tiếp làm cô mất mặt mũi thì bà Lục lại trấn áp tinh thần cô từ trên cao.

Bà Lục như tự nhiên thăm hỏi nhưng khiến Kha

Nguyệt lúng túng, vội vàng sắp xếp ngôn từ suy nghĩ trả lời sao cho đúng, không để bà Lục giận dữ.

Bà Lục thầm thì ôn nhu nói: "Người trẻ tuổi cũng nên quen nhiều bạn bè, Tiểu Niên bận công việc cả ngày ngay cả bạn bè cũng không có."

Ta cũng đã dặn nó rất nhiều lần, bảo người còn trẻ nên tham gia nhiều thứ. Lúc này có thể quên được một người tri thức lễ nghĩa

Kha Nguyệt nghe những lời tâm sự của bà Lục không hiểu, chỉ phối hợp nói: “Di Lục quá khiêm tốn rồi, thanh niên tài cao như Lục Niên không biết có bao nhiêu danh môn tiểu thư muốn gả”.

Dĩ nhiên cô lúc này không dám nói mình là VỢ Lục Niên trảnh nghịch phải mông CỌP, chọc giận bà Lục, không có gì vui.

Bà Lục ưu nhã cười khẽ, nghe Kha Nguyệt tán dương Lục Niên cũng không đắc ý, đem chén trà đặt xuống, tò mò hỏi: “Nghe nói, Kha tiểu thư từng gặp qua Lý tiểu thư?”.

Lý tiểu thư? Trí nhớ lui về nửa tháng trước, ở tiệm cà phê vô tình gặp Lục Niên, lúc đó có thành nữ trung hào kiệt làm lá chắn ngăn cản Lục Niên hẹn hò.

“Vâng, từng gặp một lần.”

Nghe Kha Nguyệt thừa nhận, Bà Lục hài lòng nhướng mày, đôi mắt xinh đẹp hơi cười liếc nhìn hai tay để trên gối của Kha Nguyệt đang tạo thành quả đấm.

“Lý tiểu thư là cô gái tốt mà ta đã chọn lựa trong ngàn vạn người cho Lục Niên, dù sao cũng là du học trở về, là người đứng đắn, có giao giáo, cùng Lục Niên môn đăng hộ đối. Gần đây, Lục Niên lại bận rộn công việc, lạnh nhạt với người ta, Kha tiểu thư nếu có cơ hội nên khuyên nhủ Lục Niên thay lão bà này, tuổi cũng không nhỏ cũng nên bàn chuyện hôn sự.”

Bà Lục nói xa nói gần không chỉ châm chọc Kha Nguyệt, cũng muốn khiến cô liên quan vào, chỉ cần một gậy mà lật tung thuyền

Sắc mặt Kha Nguyệt khiêm tốn nhưng da lại méo mó, đầu gối tựa trên nệm da hơi biến hình nhưng cô vẫn cố nén cười gượng:“Lục Niên là người trưởng thành, dì cũng biết chuyện tình cảm nên thuận theo tự nhiên sẽ tốt hơn nếu không sẽ phản tác dụng

Bà Lục không ngờ Kha Nguyệt lại chống đối, nụ cười trên mặt cứng đờ, không che giấu nổi vẻ giật mình nhưng lại thư thả nói tiếp:“Lời của Kha tiểu thư nói rất đúng, nhưng nếu xử lí theo tình cảm về sau người chịu thiệt là mình, ta có nên phản đối không?”

Nhìn vào ánh mắt sâu xa của bà Lục, Kha Nguyệt liền cảm thấy rất chật vật giống như bị ánh mắt tinh nhuệ của bà Lục nhìn thấu từng chút một, không biết nên trả lời ra sao.

Bà Lục xem như không thấy dáng vẻ khổ sở của Kha Nguyệt, chỉ im lặng nhấp chén trà từ từ thưởng thức, bên trong định tỏa ra một luồng không khí bất thường

“Xèo xèo...”

“Xèo xèo.”

Một tiếng động nhỏ cổ quái phá vỡ sự yên tĩnh trong đình, Kha Nguyệt mơ màng chớp mắt không dám trước mặt bà Lục vô lễ nhìn quanh. “Xèo xèo...”

Kha Nguyệt có hơi đau đầu là tiếng gì vậy, giống như tiếng chuột kêu, nhưng ban ngày ban mặt con chuột nào dám ra ngoài?

Bà Lục để tách trà xuống, nhìn về phía sau lưng Kha Nguyệt, khóe môi giãn ra mỉm cười đầy yêu thương, thân mật kêu: “Bảo Bảo, có phải nhớ bà nội không? Lại đây?”

Bảo Bảo, là đứa trẻ cô vừa nhìn thấy ở trước nhà sao?

Kha Nguyệt quay đầu nhìn theo đôi mắt hiền lành của bà Lục, một đứa trẻ cuộn mình trong tấm thảm, hai đôi chân nhỏ đạp loạn bò lên thảm.Đôi chân trắng như tuyết nhảy lên nhảy xuống trên tấm nệm nhung, cơ thể bé nhỏ chạy về hướng bên khay trà, hai cánh tay ngắn ôm một con chuột lông xù màu vàng thi thoảng phát ra tiếng kêu xèo xèo

“Cháu ngoan đến đây với bà nào!”

Gương mặt của bà Lục lúc nãy khi nhìn Kha Nguyệt như miên lý tàng châm, vừa nhìn thấy kim tôn bảo bối liền cười không khép miệng, là một bà nội hiền lành.

Bảo Bảo chần chừ bước chậm lại, chiếc răng trắng nhỏ cắn môi hồng, hai hàng lông mày rối rắm chau lại nhau, đôi mắt đen sáng như ngọc nhìn Kha Nguyệt và bà Lục, cuối cùng lại nhìn về phía Kha Nguyệt.

Kha Nguyệt có thể thấy ánh mắt của đứa trẻ dừng trên người mình hơi luống cuống, bối rối nhìn bà Lục. Sắc mặt bà Lục không phải tốt lắm, nụ cười yếu ớt mất đi, nhàn nhạt cầm tách trà xuống.

Bảo Bảo đột nhiên vươn tay đặt con chuột lông màu vàng để vào tay Kha Nguyệt, hai bàn tay mũm mĩm cầm lấy tay kia Kha Nguyệt bảo cổ sờ đầu nó, trên gương mặt bầu bĩnh nở nụ cười thuần khiết.

Nhìn đôi mắt đen to tròn và nụ cười Kha Nguyệt cũng bị sự thuần khiết chân thật làm cho rung động, làm theo đứa trẻ, nhẹ nhàng mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền, theo bàn tay nó vuốt ve con vật màu vàng, không quên tán dương: “Rất dễ thương.”

Hai mắt Bảo Bảo sáng như sao, chớp chớp hàng lông mi dày nhẹ nhàng run lên, hai má phấn hồng, ánh mắt sung sướng, bàn tay nhỏ bụ bẫm giữ lấy tay Kha Nguyệt tính bò lên người cô.

“Bảo Bảo, không được làm loạn”- Giọng bà Lục trở nên nghiêm khắc, đôi mắt ôn hòa cũng có chút không hài lòng, nhìn chằm chằm hành động của Bảo Bảo cau mày lại.

Kha Nguyệt bị kẹp ở giữa, nửa ôm đứa trẻ ngồi trên người mình, còn lại đang ngồi trên thảm ôm lên

“Bảo Bảo, nếu không ngoan, tối nay ba ba cháu sẽ không tới”.

Quả nhiên nghe tới hai chữ ba ba, hai mắt Bảo Bảo sáng lên, rõ ràng ba ba có sức hấp dẫn lớn, nó hướng đôi mắt mâu thuẫn về Kha Nguyệt vặn vẹo đôi chân mày thanh tú như suy nghĩ nên chọn hay bỏ cái gì. Tựa như tiểu đại nhân, thật đáng yêu và thông minh.

“Bảo Bảo.”

Khi bà Lục lại kêu to, Bảo Bảo cắn môi quyết định, tự giác rời khỏi người Kha Nguyệt, đón lấy con chuột chạy như điên về phía bà Lục.

“Đến với bà nào!”

Bà Lục gần gũi ôm lấy Bảo Bảo, hôn lên hai chiếc má bầu bĩnh, cọ cọ mặt vào đầu Bảo Bảo, dịu dàng nói:

“Bảo Bảo nhớ ba có đúng không?”

"Da.”

Chiếc đầu nhỏ gật gật, trong mắt lóe lên tia sáng chân thành. Lúc ở trong lòng bà Lục vẫn không quên liếc trộm Kha Nguyệt, cùng với con chuột trong lòng cũng dùng đôi mắt nhỏ như hạt đậu nhìn Kha Nguyệt.

Nhìn hai người thân thiết, Kha Nguyệt cũng cảm thấy rỗi rãnh, nhưng tốt nhất không nói chen, dù sao trong mắt bà Lục cô chỉ là kẻ ngoài cuộc, nói quá nhiều lại bị hớ.

“Bảo Bảo, hôm nay có khách tới cha, Bảo Bảo mau nói cho cô biết, ba Bảo Bảo tên gì?

Bà Lục cưng chiều siết chặt má phấn Bảo Bảo, đem Bảo Bảo ôm vào lòng, khóe mắt mỉm cười liếc nhìn Kha Nguyệt.

Khóe môi Kha Nguyệt khô khốc khẽ giật giật nhưng không thể nặn ra nổi nụ cười, luồng ánh sáng rực rỡ của mặt trời như biến mất khỏi hoa viên chỉ còn lại bóng đen tối tăm

“Không cần đầu ạ, cháu còn có việc không dám quấy

"Mẹ!"

Một âm thanh chát chúa từ phía đầu vai Bà Lục cất lên, Kha Nguyệt nhìn người nằm trên vai bà Lục, khóe môi cô nở nụ cười yếu ớt, ánh mắt khổ sở mà nhận ra gì đó.

Đôi mày thanh tú kia rất quen thuộc, vì nó giống như Lục Niên từ một khuôn mà ra, thật buồn cười cô lại còn vắt óc suy nghĩ xem mình đã thấy ở đâu.

Bà Lục cũng nghe tiếng Bảo Bảo gọi Kha Nguyệt, và giận vỗ nhẹ mông Bảo Bảo, giáo huấn: “Bảo Bảo, không được thiếu lễ phép, mau xin lỗi cô.”

Không phải con do mình ra lại gọi mình là mẹ, không sao coi như đứa trẻ nhận nhầm người. Những đứa trẻ này lại là con của chồng, làm vợ như có bị một đứa trẻ không phải con mình gọi mẹ, trong lòng cảm thấy không thoải mái.

Bà Lục cũng không thật sự muốn giáo huấn Bảo Bảo, chỉ muốn nhắc nhở thân phận của Kha Nguyệt, để cô biết khó mà lui. Biết rõ đây là kết cuộc bà Lục đã giăng sẵn để cô nhảy vào, khi biết rõ chân tướng, cô vẫn dao động, khi nhìn thấy đứa bé trai đáng yêu xuất hiện cô không nhúc nhích được.

Kha Nguyệt cứng đơ nhẹ nhàng kéo khóe môi, giải vậy nói: “Di Lục, trẻ con không hiểu chuyện, ai cũng có thể gọi sai mà”.

Trên gương mặt bà Lục nở nụ cười ưu nhã, nhìn

Kha Nguyệt cố ý không để tâm đến vẻ mặt khó coi của cô, nói:“Đúng vậy, dạo này người lớn cũng không hiểu chuyện, không nghe trưởng bối khuyên can, tự ý làm bậy huống chi là một đứa trẻ”.

Giọng nói của Bà Lục nhấn xuống đầy cảm khái khiến cho bàn tay tính cầm lấy giỏ xách của Kha Nguyệt hơi chậm lại, hàng lông mi cụp xuống che đi đôi mắt đen không còn nhìn thấy rõ, khóe môi khổ sở cong lên.

Thì ra, sự kết hợp giữa cô và Lục Niên, ở trong mắt người khác lại sai lầm đến thế.

Đi ra trước khu biệt thự vẫn là khung cảnh giống như trước những tâm trạng người thưởng thức đã khác hẳn. Mùi hoa xung quanh chỉ khiến cho hai bên thái dương cô nhói đau, cảm giác khó chịu khiến cô bước đi không dừng lại.

“Dì Lục, cháu đi.”

Kha Nguyệt đang muốn cáo biệt thì tiếng cửa sắt và chạm lại vang lên cắt đứt lời cô, đồng thời nó cũng thu hút sự chú ý của cô và bà Lục.

Cửa sắt bị đẩy ra, một bóng người cao ráo ưu nhã đập vào mắt. Bộ đồ tây màu đen, áo sơ mi trắng như tuyết, gương mặt anh tuấn thanh nhã như trước nhưng lúc này khi cô nhìn thấy lại thật chua chát trong lòng.

Lục Niên vội bước tới, hơi thở dồn dập, gương mặt lành lạnh căng thẳng nhìn thấy Kha Nguyệt thể trở nên nhu hòa mấy phần, lúc dừng lại trên gương mặt thanh nhã của bà Lục thì lông mi nhíu lại tỏ vẻ khó chịu.

“Mẹ, con đã nói đừng quấy rầy cô ấy mà?” Giọng Lục Niên có chút cứng nhắc chất vấn bà Lục,

trong đôi mắt đen sáng rực bày ra vẻ lạnh lẽo.

Bà Lục không ngờ Lục Niên lại dùng thái độ này nói chuyện với mình, sắc mặt đột nhiên sa sầm, môi đỏ mọng mím lại, trên gương mặt thanh lịch là vẻ bất mãn lên án con mình.

“Đây là thái độ nói chuyện của con với mẹ sao?”. Nhẹ nhàng trách, không hề nghiêm nghị hay tỏ vẻ lạnh lùng, chỉ liếc mắt nhìn sang Kha Nguyệt không hề lên tiếng câu nào, vỗ lưng Bảo Bảo nói:“Mẹ mời Kha tiểu thư về nhà ăn cơm chung một bữa có gì không đúng? Chẳng lẽ còn phải đợi con đồng ý sao?”Kha Nguyệt nhìn hai mẹ con vì cô mà giương cung vung kiếm, cảm giác trong lòng nói không nên lời. Ý của bà Lục quá rõ ràng, chuyện cô và Lục Niên qua lại không được sự ủng hộ của trưởng bối Lục gia, đừng nói gì tới kết hôn chung sống.

“Lục. Lục Niên, Di Lục chỉ mời em ở lại ăn cơm, không có ý gì khác đâu”.

Kha Nguyệt cố thản nhiên mỉm cười, tỏ vẻ thoải mái giải thích nhưng lại khiến cho gương mặt tuấn tú lãnh đạm của Lục Niên trong chớp mắt lạnh đi vài phần, môi mím lại, Kha Nguyệt biết đó là biểu hiện không vui của anh.

Nhưng mà, cô có thể làm được gì?

Chẳng lẽ báo với Lục Niên, nói bà Lục chia rẽ họ? Sau đó chỉ trích Lục Niên, hỏi anh tại sao có con mà không cho cô biết?

Nếu như là hai năm trước, Kha Nguyệt sẽ không chút do dự bình tĩnh bỏ đi, nhưng Kha Nguyệt của bây

giờ đã đánh mất nhiều thứ, từng trở nên thật hèn mọn. Đứng trước tình cảm cô đã không thể bình tĩnh nữa.

So với Cố Minh Triệt vừa hà khắc lại khó khăn, bà Lục lịch sự ôn nhã nhưng ảnh hưởng tới cô rất mạnh, khiến cho cô ngay cả một giây đứng ở Lục gia cũng không muốn.

“Cháu còn có việc, không thể ở lâu, dì Lục, tạm biệt”

Kha Nguyệt nghiêng người cúi chào bà Lục, không hề nhìn lấy Lục Niên một lần, trong lòng nặng trĩu bước vội vàng ra khỏi cổng lớn

Cánh tay mảnh khảnh đột nhiên bị giữ chặt, không cho phép cô hèn yếu bỏ chạy, mùi hương bạc thanh thuần đánh vào hơi thở của cô, tựa như một trận tuyết lạnh đổ xuống đầu khiến cô không nhịn được run rẩy

“Để anh đưa em về nhà.”.

Giọng nói réo rắt mà dịu dàng cất lên bên tai, mang theo sự yêu thương, bàn tay khô ráo ấm áp của anh cầm lấy bàn tay nhỏ bé SỚm đã chết lặng của cô, nhẹ nhàng xoa bóp như muốn dùng ấm áp xoa dịu trái tim lạnh lẽo của cô.

Kha Nguyệt ngước mắt, nhìn sâu vào đôi mắt đen thâm tình ôn hòa, Lục Niên thấy cô sững sờ, khẽ nâng khóe môi, tay nắm chặt tay, nói lại: “Anh đưa em về nhà.”

Về nhà?

Hình ảnh ngôi nhà theo phong cách Địa Trung Hải ánh lên trong đầu, Lục Niên nói là nhà của anh và cô, chưa từng có sự can thiệp của Lục gia, chỉ thuộc về hai người họ.

Sự dịu dàng quá mức của Lục Niên khiến cô thực không muốn rời xa thứ hạnh phúc anh mang lại, cho nên mới vì anh mà mâu thuẫn như thế.

Kha Nguyệt nắm lấy bàn tay to của anh, nhìn đôi mắt của anh đột nhiên trở nên sáng rực, khóe môi từ từ nâng nhẹ, không còn vẻ miễn cưỡng đầy khổ sở, mà trở nên điềm tĩnh ôn hòa.

“Ba ba về rồi, Bảo Bảo muốn làm gì?”

Một luồng âm thanh vô cùng thân thiết vang lên như lưỡi dao sắc nhọn cứa rách vào giữa Lục Niên và Kha Nguyệt.

Nụ cười bên môi Kha Nguyệt trở nên cứng đơ, nhìn đứa nhỏ đáng yêu như tiểu đồng tử nhảy từ trên người bà Lục xuống, vẻ mặt hi vọng chạy về phía Lục Niên, trong lòng buồn bực khó chịu.

“Ba ba, ôm con.”

Hai mắt xót xa nhìn chằm chằm Lục Niên, chỉ thấy ánh mắt anh giãy giụa, nhưng bên trong mắt đó lại là sự cưng chiều không thể lừa dối được ai. Đứa nhỏ này, Lục Niên thật sự yêu nó....

Vậy còn mẹ đứa trẻ thì sao?

Ép bản thân mình không nghĩ tới nữa, nhưng khi gương mặt non nớt xinh đẹp kia, cô liền không khống chế được đoán xem người phụ nữ cùng Lục Niên tạo ra đứa trẻ đáng yêu này là người thế nào?

Là người phụ nữ thế nào nhỉ, một người thế nào mà làm cho dòng dõi uy nghiêm như Lục gia cam tâm tình nguyện đón nhận con sinh con nối dõi? Ung dung cao quý như Lục Niên thì chỉ có giai nhân thanh lệ mới xứng?

Người phụ nữ đó trong lòng Lục Niên có bao nhiêu ảnh hưởng.

“Ba ba, ba ba, ôm con, ôm Bảo Bảo”

Giọng nói làm nũng mềm mại lại như hàng ngàn chiếc lưới phủ lấy mặt cô, rõ ràng nói không quan tâm nhưng sao lại đau lòng thế này?

“Xin lỗi, em đi trước đây!”

Cuối cùng vẫn là cô không đủ kiên cường, dù Lục Niên không thả cô ra, cô vẫn muốn chạy trốn muốn thoát khỏi ánh mắt mọi người, không muốn vẻ bối rối lúng túng của mình bày ra trước mặt người khác.

“Kha Nguyệt!”

Anh hạ giọng kêu, trong giọng nói ngoại trừ sự đau lòng còn cả ảo não, muốn ngăn cản cô, bàn tay to nắm

chặt, vẻ mặt sa sầm có chút gấp gáp.

"Ba ba."

Gương mặt nhỏ nhắn đáng thương buồn bã rơi vào mắt, Kha Nguyệt hít sâu một cái, không do dự nữa dùng hết tất cả sức lực, chịu đựng đau đớn thoát khỏi sự giam cầm của tay, rút bàn tay sưng đỏ trở về.

“Xin lỗi anh...!”.

“Kha Nguyệt.”

Bất luận anh gọi cô thế nào, cô cũng không quay đầu lại, vội vàng chạy ra ngoài tưởng chừng như có thể rời khỏi thế giới của anh, bước ra khỏi cuộc đời anh..

“Với bộ dạng của cô ta thế này chắc không được ra khỏi đây.”

Ánh mắt bà Lục xa xăm nhìn theo bóng Kha Nguyệt, nụ cười duyên dáng không kém phần sang trọng quý phái, bất đắc dĩ lắc đầu: “Xem ra phải gọi ra chỗ cảnh vệ dặn dò một tiếng”.

Thư thái xoay người đi nhưng lại không cách nào bỏ qua được giọng nói lạnh lẽo ẩn chứa chỉ trích sau lưng.

“Con muốn lấy Kha Nguyệt là thật lòng, cô ấy là người còn muốn sống cùng cả đời, dù mẹ có thái độ gì, dù vẫn phản đối con cũng sẽ không vì mẹ mà bỏ Kha Nguyệt”.

Bà Lục quay đầu lại, nét mặt ôn hòa bỗng trở nên nghiêm khắc lạnh thấu xương, vẻ thanh lịch trên mặt cũng thoáng không vui.

“Thật lòng? gia phong nhà đó như thế, hừ lần thứ hai sao, Lục gia chúng ta trèo cao không nổi! Cho nên, nếu con thật lòng thì tốt nhất để người ta ra đi.”

Hai môi Lục Niên mím chặt, ánh mắt nghiêm nghị, đối với lời cảnh báo của bà Lục coi như không nghe thấy, đuôi lông mày giương lên, ngồi xổm xuống, dang cánh tay dài ôm Bảo Bảo đang ủy khuất chu cái miệng nhỏ vào lòng, dỗ dành nói:

“Bảo Bảo hôm nay ở nhà trẻ có ngoan không!”

Thấy Lục Niên quan tâm, tâm trạng suy sụp bị ba ba xem nhẹ liền mất đi, quàng hai tay ôm lấy cổ Lục Niên, gật đầu thật mạnh: “Bảo Bảo rất nghe lời, Cô Dương còn khen Bảo Bảo nữa!”

“Thật sao?”- Lục Niên mỉm cười xoa xoa đầu thằng bé, tán dương: “Bảo Bảo của chúng ta đúng là đứa trẻ ngoan, lại đây ba ba hôn”

“Hi hi...”- Giọng nói thanh thúy chân thật đầy sung sướng, Lục Niên hôn lên hai má Bảo Bảo, ánh mắt thanh nhuận nhìn về người đang ở cửa biệt thự nhìn họ - Bà Lục.Lục Niên thân mật cúi đầu, dí trán vào trán Bảo Bảo, nhẹ giọng hỏi: “Bảo Bảo có thích cô xinh đẹp vừa nãy không?”- Giọng nói rất nhỏ chỉ đủ hai hai người nghe thấy, không để bà Lục nghe được.

Bảo Bảo vừa nghe đến cô xinh đẹp, thân thể liền nhảy về trước, thiếu chút nữa đập vào cằm Lục Niên, dáng vẻ hưng phấn khiến cho trong đáy mắt Lục Niên ánh sáng lóe lên.

Chẳng qua vẻ hưng phấn của Bảo Bảo liền trở nên yên lặng, cúi gằm đầu len lén nhìn bà Lục, Cơ thể nhỏ bé núp vào lòng Lục Niên.

Lục Niên cũng chú ý tới thái độ của Bảo Bảo với bà

Lục, hiểu rõ liền cười một tiếng. Ngay sau đó cúi đầu kề vào tai Bảo Bảo nói nhỏ, không biết nói gì nhưng hai mắt đen của Bảo Bảo sáng rực, hai cánh tay mũm mĩm vỗ vào nhau.

“Được rồi, Bảo Bảo tới chỗ bà nội đi?”

Lục Niên thân thiết bảo Bảo Bảo, Bảo Bảo ngoan ngoãn gật đầu, không hề đợi Lục Niên buông ra liền chủ động chạy về phía bà Lục.

Bà Lục mặt cười cười cúi người đón lấy Bảo Bảo đang chạy như bay tới, khi phát hiện Lục Niên tính bỏ đi nụ cười liền thu lại, ôm lấy Bảo Bảo, lại lạnh lùng nói với Lục Niên: “Đã trễ thế này không ở nhà ăn cơm còn đi đâu?”

Lục Niên chỉ mím môi, ngón tay thon dài phủi phủi bụi trên bộ tây trang, gương mặt tuấn tú nở nụ cười hoàn mỹ không chê vào đâu được.

“Giúp Bảo Bảo tìm mẹ.”.

Vẻ mặt bà Lục trở nên khó coi, lông mày cau lại: “Bảo Bảo không cần mẹ, nếu muốn cũng là danh môn khuê tú có phẩm hạnh”.

“Ở nhà trợ các bạn đều có mẹ rất đẹp, Bảo Bảo cũng muốn có mẹ, Bảo Bảo thích mẹ, Bảo Bảo muốn cùng mẹ đi chơi, cùng nhau ngủ, cùng nhau ăn cơm, Bảo Bảo muốn mẹ...”

Bảo Bảo bỗng nhiên mở miệng mang theo sự tha thiết khiến cho thần sắc nghiêm nghị của bà Lục trở nên tái nhợt, nhìn Bảo Bảo cắn môi, ngón tay xua đi nguyện vọng của nó, đau lòng thở dài, đem Bảo Bảo ôm vào lòng thản nhiên đưa mắt nhìn Lục Niên, không nói thêm nữa, bước vào biệt thự.

Bên trong căn hộ sang trọng, Kha Nguyệt mang theo túi cởi giày, đôi chân trần đi trên sàn nhà, từng luồng khí lạnh theo lòng bàn chân đâm thẳng vào tim. Đôi mắt nhìn về phía bàn ăn mớ rau xanh bừa bộn, cô đã hứa làm bữa tối cho anh, nhưng có lẽ đêm nay không thể rồi.

Tối qua hai người còn ngồi bên bàn ăn, quây quần ấm áp, cô hứa với anh sẽ không bao giờ làm món bò bít tết vì anh không thích ăn. Hôm nay khi ở Lục gia lại tựa như hai người xa lạ quen nhau, cô xưng hô xa lạ, đau đớn bỏ đi vì mẹ của anh không hài lòng.

Gương mặt nhỏ nhắn tiền tụy trở nên mệt mỏi, chậm rãi mở mắt rồi lại từ từ khép lại, hít thật sâu muốn loại đi những hình ảnh khó chịu trong đầu. Quên đi sự cản trở của bà Lục, quên đi tiếng đứa trẻ gọi to, cũng quên đi ánh mắt dịu dàng của Lục Niên.

Ở trong mắt người khác, Lục Niên yêu thương chiều chuộng cô chỉ khiến cô càng thêm chật vật, làm cho người ta đồng cảm với sự đánh thương của cô hay vì cô trẻo cao mà chế giễu.

Bà Lục nói không sai, kẻ sai là cô, ngây thơ cho rằng chỉ cần Lục Niên chờ đợi cô là có thể được Lục gia thừa nhận, từ nay về sau sống hạnh phúc. Cô chưa từng nghĩ nếu Lục Niên thật sự lấy cô sẽ trở thành mục tiêu của mọi người, ở trong giới chính trị không biết sẽ bị làm cho xấu hổ đến thế nào?

Lục gia không sai, chỉ trách cô không có gì tốt đẹp khi gặp Lục Niên, nếu cô không bước chân vào làng giải trí phức tạp trước khi gặp Lục Niên, không có...

Hai mắt Kha Nguyệt trở nên xót xa, lặng lẽ nhìn chiếc giường rộng của hai người. Chiếc chăn tơ tằm mỏng manh, anh nhẹ nhàng đến gần sau lưng cô, giữ lấy thắt lưng cẩn thận ôm cô vào lòng, thoải mái đi vào giấc ngủ.

“Vì sao, lúc em cô đơn nhất cuộc đời lại không để em gặp anh sớm hơn, Lục Niên?”

Bầu trời tối dần, chiếc Lamborghini màu đen im lặng đậu dưới lầu căn hộ, cũng tối đen như căn hộ không hề có động tĩnh.

Căn phòng âm u, tiếng bánh xe vang lên ròng rọc, “cạch”, tiếng chốt mở cửa, ánh sáng lan tỏa khắp phòng ngủ tĩnh mịch.

Kha Nguyệt nheo hai đôi mắt sưng đỏ lại, từ từ thích ứng với ánh đèn chói chang, rồi cầm lấy túi xách, cúi người lấy điện thoại di động ra.

Người của Lục gia phản đối hôn nhân của hai người, sự tình cũng nghiêm trọng như từng ở Cố gia, cô không phải đứa ngốc, bà Lục đã ám chỉ như thế thì cũng nên tỉnh lại, không nên trốn mãi dưới cánh chim của Lục Niên, để anh một mình ngăn cản phiền toái của họ.

Màn hình di động tối đen, khi cô ấn xuống bàn phím cũng không có phản ứng, hết pin? Kha Nguyệt lấy cục pin để sẵn trong túi ra thay vào, mở máy, ánh sáng lóe lên, tiên tiếp vô số cuộc gọi nhỡ, đều cùng một người cùng một số.

Lục Niên...

Từ bây giờ đến tám giờ tối, suốt một canh giờ, anh gọi gần ba mươi mấy cuộc nhưng mà sau đó không hề thấy gọi lại. Kha Nguyệt hoảng hốt nhìn bảng thống kê, lòng lại đau khiến cô hít thở không thông.

Lục Niên, anh cũng muốn buông tay sao? Trước áp lực của mọi người, sau đó biết em là kẻ nhát gan anh có phải đã hối hận? Nếu quả thật như vậy, thì lúc này vẫn hồi vẫn còn kịp, xem như chấm dứt!..

Lục Niên với cô mà nói là hoa trong gương trăng trong nước, gặp nhưng không thể cầu, người hoàn mỹ như anh cô không có dũng khí theo đuổi, vả lại ba năm đã lấy đi quyền lợi theo đuổi hạnh phúc của cô.

Còn có đứa trẻ, mẹ của đứa trẻ, cô vẫn nghĩ mình không quan tâm gì cả, chỉ biết ỷ lại và cảm kích Lục Niên, nhưng mà gương mặt đáng yêu nhỏ nhắn như tiên đồng cứ hiện lên cô liền cảm thấy khó chịu, càng nghĩ càng tuyệt vọng, rồi suy sụp lại trận.

Cô chỉ là kẻ ngoài cuộc, Lục Niên muốn dắt cô dẫn

cô vào cuộc, có từng nghĩ tới một bức tường cao trong suốt đã dựng trước mặt không để cô bước vào.