Em Nói Anh Nghe Chuyện Yêu Đương

Chương 21: Cậu ta gọi một tiếng anh rể tôi liền chiếu cố cậu ta đến cùng



“Có phải bây giờ tôi nên hối lộ chị không?”

“…”

Hối lộ…

Nghe không tồi.

Thật ra người như Trần Ninh và bố cô đã quen đối diện với mấy thứ linh tinh ở ngoài kia, chỉ có anh khiến cô nghĩ chắc chắn không quen không hợp với mấy bài báo này.

Nhưng vẻ mặt điềm tĩnh như chẳng có gì của anh, hình như cô suy nghĩ nhiều rồi!

“Không cần, cậu cứ chuẩn bị đi”

“Hôm đấy tôi không nương tay đâu!”

Cô hậm hực liếc anh.

Trình Dịch lưu luyến không muốn về, anh cũng chẳng hiểu vì sao, không đến gần cô, không thân mật nhưng anh cảm giác cực kì ấm áp, nhìn cô thôi đã đủ hạnh phúc.

“T-Trễ rồi” Cô chăm chú vào máy tình sau đó ngẩng đầu lại bắt gặp ánh mắt của Trình Dịch.

“Hửm?” Chỉ mới có tám giờ trễ cái gì?

Nhưng nếu là bạn bình thường, tám giờ không trễ, còn mối quan hệ của họ không thân không lạ, cô nam quả nữ chung một ngôi nhà, không ổn không ổn.

“Tôi muốn nghỉ ngơi” Cô ngượng ngùng.

Anh gật đầu đã hiểu, có mặt dày cũng không thể dày đến nỗi nói mãi không đi. Vì thế Trình Dịch tiếc nuối rời đi.

Nhưng người ta chịu để anh vào nhà có phải là sẽ không mặt nặng mày nhẹ với anh nữa không?

Nghĩ đến cô đường về nhà bỗng nhiên như trải đầy hoa, anh cứ thế cứ thế suy tư về hai chữ ‘Trương Khê’

Còn cô vì cả một ngày dài làm việc, vừa tắm xong đã lăn lộn trên giường. Cô nằm xem tin tức, lướt qua lướt lại chưa được ba phút thì có tin nhắn đến, là của Trình Dịch.

Trước đây, anh để cả hai chữ Trình Dịch nhưng bây giờ chỉ còn một chữ ‘Dịch’ nằm ngay ngắn ở góc màn hình.

Dịch: ‘Chị ngủ chưa?’

Khê Khê: ‘…’

Dịch: ‘Chú Trương bảo cuối tuần có thể sang công ty’

Rõ ràng là kiếm cớ.

Bố cô đương nhiên cô rõ nhất!

Khê Khê: ‘Ừm’

Dịch: ‘Khi chị đi, đã từng nghĩ đến tôi không?”

Dòng thông báo ‘Khê Khê đang soạn tin nhắn’ bỗng dừng lại.

Sao không nghĩ đến?

Cô đã từng nói với chính bản thân, nếu anh yêu cô chắc chắn sẽ chờ cô.

Chỉ cần anh níu một câu cô lập tức dọn dẹp hành không đi nữa.

Cô lúc nào cũng nghĩ đến Trình Dịch, người ta gọi là ‘chấp niệm’.

Chấp niệm của cô.

Thấy Trương Khê không đáp tưởng cô đã ngủ vì thế anh chẳng phiền thêm một câu.

Nhưng ngày được gặp cô tiếp theo là ngày gần cuối tuần, vì Trương Bình nói mấy hôm nay không có nhiều việc, bảo cô trực tiếp đến tìm ông. Trương Khê mang theo vài âm thanh và quay phim, đợi đến khi Châu Nhiễm xuống đón cũng là giờ nghỉ trưa.

“Không phiền cô nghỉ ngơi chứ?” Trương Khê ngại ngùng.

Châu Nhiễm tươi cười khoác vai cô: “Không có”

“Bố tôi…”

Châu Nhiễm liền đáp: “Đang ở phòng Giám đốc Trình”

Nghe Châu Nhiễm nói ba người họ đang thảo luận dự án, sẵn sẽ đợi cô đến. Nhưng khi bước vào cửa lại thấy Trần Ninh nằm ở sopha, còn anh và bố cô lại đánh cờ. Thấy cô, nét căng thẳng trên mặt ông hình như đã biến mất.

“Đến đây đến đây” Ông vui mừng.

Châu Nhiễm rời khỏi, muốn đi lấy cho họ vài cốc nước.

Nhìn phòng làm việc của anh có phần đơn giản, hầu như chất cả tủ tài liệu. Người quay phim không khỏi cảm thán.

“Cô Trương, nhìn xem có phải quá ‘cừ’ không?”

Cô bật cười tỏ vẻ đồng ý, còn đưa ngón cái lên.

“Này, anh ấy đẹp thật đấy, chỉ cần nhấc kính thôi đã khiến người ta tim đập loạn nhịp rồi” Cô nhóc mang túi giúp cô không yên phận mà nói nhỏ.



Trước đây, cô cũng thế!

Chỉ cần nhìn Trình Dịch cùng với chiếc mắt kính của anh, mọi thứ đều gom hết vào chữ ‘mê’.

Cô cũng từng lén lấy kính anh đeo thử, anh cận không cao, nhưng anh bảo không muốn tiểu phẫu mắt, bởi vì khi thấy cái không muốn nhìn liền bỏ kính ra.

Cảm giác tâm trạng không tồi, tìm được chút hứng làm việc cô liền chọn một góc sau máy quay mà yên vị. Đợi setup máy xong, Trần Ninh là người đầu tiên ngồi vào chỗ.

“Xin chào, anh Trần” Cô mỉm cười.

Trần Ninh hờ hững: “Chào chị”

“Chúng tôi biết anh Trần là người thừa kế chính thức của công ty, vậy thì chủ ý thành lập công ty mới từ đâu mà ra?”

“…”

Con m* nó, cậu ta liếc cô.

Chuyện thành lập công ty cậu ta còn chưa công bố, cô đã đào sâu thế sao?

Không ổn không ổn!

“A, vì tôi vẫn còn người chị khác bố khác mẹ”

“Anh rể tương lai tôi được bố tôi tin tưởng, tôi sợ sẽ bị cướp không còn cái gì”

Cô hậm hực: “Nói bậy”

“…”

Quay phim nhìn cô…

A, cái miệng vạ cái thân chứ.

“Vậy…chúng tôi còn muốn quan tâm đến hôn nhân của cậu”

Trần Ninh gật gù: “Tình yêu công sở không tồi”

“Có phải đang tương tư nhân viên?”

Thấy cậu ta cứng đờ cô liền xem như đó là lời đồng ý.

Hỏi thêm vài câu nữa cô liền chuyển đến Trương Bình. Nhưng thân là bố, cô không hỏi những điều kì lạ mà chỉ hỏi về vấn đề điều hành công ty, quan hệ của ông với Trần Ninh và cô con gái được nhắc đến. Hỏi đến đâu cô muốn cười đến đó, đơn giản là ông dùng từ quá hoa mĩ, cô nghe suýt không chịu nhận bố.

Quay phim đang chỉnh sửa góc máy, người cuối cùng là Trình Dịch, anh điềm đạm ngồi đối mặt với cô.

“Đã ăn chưa?”

Cô lắc đầu không đáp.

“Muốn ăn gì không?”

“Đợi xong tôi đưa chị đi”

Trương Khê ho nhẹ: “Khụ…Anh Trình tập trung công việc”

“Đưa chị đi ăn, quyết định vậy đi”

“…”

???

Cô cầm quyển ghi chép, ra hiệu bấm máy quay.

Trương Khê nhìn anh: “Nghe anh Trần bảo anh nắm chủ chốt nhỉ?”

“Không biết, nhưng cậu ta gọi một tiếng anh rể tôi liền chiếu cố cậu ta đến cùng”

“…”

Kết hợp chơi cô à?

“A, vậy thì quá thân thiết”

Thấy vẻ mặt khó coi của cô, Trình Dịch bật cười thành tiếng: “ Không phải các cô muốn đào sâu chút sao?”

“Đừng nương tay”

Cô xua tay: “Không có không có, chúng tôi là nhà báo có đạo đức…”

“Không cần đào sâu cũng nắm bắt thông tin”

“…”