Em Nói Anh Nghe Chuyện Yêu Đương

Chương 36: Yêu Đương Tốt Mà!



Đây là năm đầu tiên cô đón năm mới sau khi trở về, cũng cảm thấy không khí quá là náo nhiệt, có chút vui trong lòng.

Sáng sớm vừa mơ màng tỉnh dậy, cái cổ khô rát khiến Trương Khê phải mò đi kiếm nước. Cô uống một hơi hết cốc nước liền muốn quay trở về giường, lúc này mới thấy anh đang ngồi ngay ngắn trên sopha xoa đầu Mạch Mạch.

“Sao đến sớm thế?” Cô chớp chớp mắt vuốt gọn mớ tóc lộn xộn.

“Đợi em cùng ăn sáng”

Khê Khê nhìn đồng hồ, còn sớm lắm, cô chưa muốn dậy: “Em không ăn, em ngủ thêm một chút nữa”

Cô thở dài đi vào phòng ngủ, còn không biết anh sớm đã đi theo sau. Trình Dịch còn leo lên giường trước cô, anh vỗ vỗ chỗ cạnh mình, ý bảo cô nằm xuống.

“Sao anh bám người như vậy?”

Trình Dịch thấy cô nằm gọn trong lòng cảm giấc yên bình vô cùng, anh vuốt nhẹ tóc cô, sau đó hôn như chuồn chuồn lướt nước nhưng đâu đâu cũng là cưng chiều.

Thấy anh cứ mãi nhìn mình, sau đó lại nằm xuống ôm trọn cô: “Khê Khê thật ấm!”

“Hừ, anh đúng là đồ bám người”

Anh xoa chóp mũi: “Bám em”

“…”

Sáng sớm một màn phát cơm đã khiến con mèo nhỏ Mạch Mạch không vừa ý, nói là đến đưa cô đi ăn sáng, rốt cuộc thì sao? Đắp chăn ngủ cùng ngủ đến trưa.

Hơn mười hai giờ một chút, người nọ đã chịu ngồi dậy vệ sinh cá nhân còn anh vẫn tự ngoan ngoãn giúp cô sắp xếp chăn gối.

“Em nên mua một chiếc giường to hơn”

Cô bĩu môi: “Không cần, em cảm thấy một mình em ngủ vừa vặn rồi”

“Giường của nhà anh rất to”

“Em có muốn dọn đến không?”

Trương Khê liếc anh: “Mơ à?”

“Bạn gái nhỏ, anh đói rồi”

“…”

Đói cũng đúng, vừa không ăn sáng, vừa phải đợi cô hơn một tiếng chuẩn bị ra ngoài. Anh chọn một quán ăn gần công ty, bởi vì chỗ đó có mấy loại bánh ngọt mà cô thích, vừa đặt chỗ lại nhận được tin nhắn của Trần Ninh.

‘Cậu có giỏi thì đừng nghỉ năm mới, công ty của tôi ai lo đây?’

Dịch: ‘Qua năm mới nói sau’

Trần Ninh: ‘Nói cái đầu cậu, suốt đời đừng mong làm anh rể’

Trần Ninh chế giễu: ‘Chị tôi sẽ không chấp nhận cậu’

Vừa hay Trương Khê dịu dàng từ phòng tắm nói ra: “Dịch Dịch, em để khăn ở ngoài rồi”

“Tới đây” Anh bật cười hừ nhẹ.

Anh rể? Sớm phải để cậu ta gọi một tiếng.



Đợi anh đi đỗ xe sau đó hai người lại như mấy đứa nhóc, tay trong tay cùng nhau đi ăn. Nhưng không may mắn cho anh, Trần Ninh lại ở đây.

Hôm nay là tất niên, cậu ta mời mọi người cùng đi ăn uống, gọi cho anh mười cuộc đến thanh toán cũng không thấy anh đây, bây giờ là cái bộ dạng gì đây?

“Sếp Trình giấu kĩ quá đấy”

“Sếp Trình, đây là…”

Nhân viên rì rào.

Anh mạnh miệng nhìn Trần Ninh: “Bạn gái”

“…”

“Này, nhìn có chút quen mắt”

“Hình như…”

Cậu ta đen mặt lườm hai người nọ: “Hai người…”

“Chị…Chị yêu đương với cậu ta?”

A, là chị của Trần Ninh.

Mọi người mới vỡ oà.

Là chị Trương, con gái cưng của Sếp Trương, chị gái của Sếp Trần, bây giờ là bạn gái của Sếp Trình.

A, không phải như vậy Sếp Trần sẽ gọi Sếp Trình một tiếng anh rể đó chứ!

“Yêu đương tốt mà”

“Không phải em với Nhiễm Nhiễm cũng lén lén lút lút à?” Cô nhỏ giọng trêu ghẹo.

“…”

Trình Dịch cong tay gõ nhẹ chóp mũi cô: “Không đói sao?”

“Đói, đói chết đi được”

Anh mỉm cười: “Anh gọi thêm vài phần bánh ngọt cho em”

“Đều gọi, em ăn không hết anh sẽ ăn”

Cảm thấy cơm chưa vô được nửa bát đã ăn đầy cơm của họ rãi, nhưng như vậy lại giúp Trần Ninh tiết kiệm chút tiền bởi vì anh đã mạnh tay thanh toán cho họ, nhưng người kia còn không biết điều lại gọi mấy chai rượu đắt tiền.

“Anh rể, không phải người nhà sao? Tính toán cái gì”

Nghe được câu ‘anh rể’, Trình Dịch hài lòng: “Được, gọi bao nhiêu tuỳ ý”

Toi rồi toi rồi.

Xem ra người phá của không phải chỉ có mình cô!

Nhìn thức ăn được dọn lên, anh khẽ nhíu mày sau đó nhanh tay lựa ra chút gì đó từ trong đĩa sau đó lại đổi đĩa với cô: “Không có tỏi”

“Không sao, em tự xem là được”

Anh đương nhiên không đồng ý: “Để bạn trai giúp em”

“…”

Yêu vào có thể trẻ con vậy sao?

Đúng thật cái gì cũng có thể thay đổi được.

Anh hỏi ăn xong cô muốn đi đâu, cô lại bảo hôm nay Tuỳ Tuỳ và Minh Minh đến chơi, đã gọi cô cũng đến. Nhưng đây là lần đầu tiên anh đến nhà cô sau khi hẹn hò, bọn họ hẹn hò cũng được hơn hai tuần còn chưa thông báo với ai.

Cô cười tươi nhìn anh đang căng thẳng lái xe: “Nói anh biết, Tuỳ Tuỳ rất khó chịu, không nhẹ nhàng sẽ không nhận anh rể đâu”

“Thế à? Vậy thì anh không được dùng uy quyền sao?”

Trương Khê lắc đầu: “Chắc chắn sẽ trả thù anh lúc trước dám ức hiếp”

“Em bảo vệ anh nhé?” Trình Dịch nắm chặt tay cô.

Nhưng cho dù là làm nũng thế nào thì cũng không có tác dụng, hoạ anh gây ra, anh phải chịu.

Bọn nhóc đang chơi trước sân thấy cô nhìn mừng ra mặt:

“Tỷ tỷ của đệ, ngàn dặm xa cách…”

Cô nheo mắt đăm chiêu: “Lại coi phim cổ trang”

“…” Minh Minh hậm hực im lặng.

“Chị, chị về cùng anh Trình ạ?” Tuỳ Tuỳ bám tay cô.

“Ừm, anh Trình đưa chị về”

Cô bé bĩu môi: “Vậy mà khi ấy chị nói hai người rất ghét nhau…”

“Ai da, Tuỳ Tuỳ…Chị em nói thế thật sao?”

Trình Dịch lườm cô bực bội.

“…”

“Tuỳ Tuỳ,không được nhiều chuyện”

Kể ra, cô cũng nói xấu anh nhiều đấy chứ?

Thật tức giận mà!