Em Nói Anh Nghe Chuyện Yêu Đương

Chương 39: X-Xấu Hổ…



Suốt mấy hôm cận năm mới, cô đều bị cảm sốt khiến Trình Dịch chẳng an lòng được phút nào. Anh toàn trách trời trách đất, trách mưa nắng thất thường khiến cô không khoẻ.

Trương Khê tựa lưng vào sopha nhìn anh chỉ cười không nói. Nhưng người kia sớm đã lo lắng phát điên.

“Khê Khê, anh hâm nóng cháo cho em”

“Ăn nhiều, uống thuốc sau đó lại nghỉ ngơi”

Trình Dịch vội quay lưng rót cho cô cốc nước: “Mau, uống nhiều nước rất tốt”

“Hay là anh mua bánh ngọt cho em nhé?”

Dáng vẻ anh sốt sắng muốn mặc áo khoác thì bị Trương Khê ngăn lại: “Anh làm sao thế?”

“Cứ lắp ba lắp bắp”

“Em đau đầu là vì anh đấy”

“…”

Người kia bình tĩnh tiến đến chỗ cô ngồi, dịu dàng xoa xoa đầu cô: “Anh xin lỗi”

Trương Khê lại lắc đầu: “Không trách anh, muốn anh ở cạnh em một chút”

Cô sợ anh tự trách, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay anh tựa vào, nhưng ai mà ngờ, Trình Dịch có ý đồ xấu, anh muốn cuối thấp người hôn cô ai ngờ bị cô tránh đi.

“Không được hôn, sẽ lây bệnh”

Cô đưa tay che miệng, sau đó muốn chạy đi, nhưng làm sao mà nhanh bằng Trình Dịch. Chỉ cần anh kéo nhẹ tay đã khiến cô ngã về chỗ sopha cũ, còn nhẹ nhàng bị anh đè dưới thân.

Đôi môi khô khan của anh áp vào môi cô cắn mút, khiến Trương Khê có hơi tê dại. Bàn tay cô muốn đẩy anh ra nhưng lại bị anh nắm lấy để sau eo.

Cô giẫy giụa quay đầu: “…Đ-Đừng”

Tiếng thở gấp kia lại khiến Trình Dịch nổi lòng tham, tay bỗng nhiên đặt ở nơi nhạy cảm nào đó mà xoa nắn, còn đầu đã chôn vào cổ cô mà hôn.

“…”

Trương Khê bị kích thích liền muốn động nhưng không vùng lên được.

“Nằm yên” Giọng anh hơi khan, có lẽ là khó chịu.

Trình Dịch ôm cô vài phút như muốn bình tĩnh.

Anh buông nhẹ tay, thở một hơi dài sau đó lại đi vào nhà vệ sinh bỏ lại Trương Khê ngơ ngác ở sopha.

Cô đỏ mặt ngốc nghếch.

Trương Khê múc từng muỗng cháo cho vào miệng, nhìn cô đi ra từ phòng tắm lại có hơi ngại ngùng.

“Cháo còn nóng không?”

Cô ậm ừ sau đó lại gật đầu.

“Hửm sao thế? Không nói chuyện với anh à?”

Khê Khê lấp bấp: “X-Xấu hổ”

“…”

“Anh không xấu hổ thì thôi, ai cần em xấu hổ thay hửm?” Môi anh hơi cong, nửa muốn trêu chọc cô.

Mặt cô liền có hơi đỏ, đầu đã cúi thấp hơn nhưng chưa được bao lâu đã bị bàn tay anh chỉnh đốn. Trình Dịch rất có kỉ cương, ngồi thì phải thẳng lưng, nếu không chắc chắn rất ngứa mắt.

“Trần Ninh gọi anh đi tiếp rượu…”

Vẻ mặt cô khi nghe thấy cảm giác hụt hẫng hơn nhiều: “Đi tiếp rượu sao?”

“Ừm, có lẽ sẽ về muộn”

Cô chẳng biết suy suy nghĩ nghĩ cái gì rồi lại như khẳng định mà nói: “Không sao, anh cứ đi đi…Em sẽ không cảm thấy tủi thân hay buồn bã gì đâu”

“Nhưng mà sẽ nhớ anh lắm”

“…”

Vừa đánh vừa xoa như thế sao?

Bảo anh đi nhưng lại ra vẻ đáng thương kia, lòng nào mà anh đi cho được?

Thấy mày anh hơi cau, Trương Khê bật cười: “Em đùa đấy, mau đi đi”

“Có muốn ăn gì không? Anh về sẽ mua”

Mắt Trương Khê sáng lên, muốn nói rằng cô rất muốn ăn kem nhưng anh sớm đã lườm cô, không để cho cô có cơ hội mở miệng.

Trình Dịch vừa ra khỏi nhà không lâu, điện thoại cô liền rung lên, hình như là thông báo tin nhắn.

Hứa Nam: ‘Yêu ma quỷ quái nhà cậu, không định tụ họp với bọn này à?’

Khê Khê: ‘Không có nhé, oan ức thật!’

Khê Khê: ‘Tôi bị ốm mấy hôm rồi’

Tần Cảnh: ‘Vậy được, bọn tôi đến thăm cậu’

Cô nhìn tin nhắn, bàn tay bỗng nhiên xoa xoa thái dương, định soạn tin nhắn từ chối thì chuông cửa vừa hay reo lên.

???

Trình Dịch để quên gì sao?

Chắc là không có đâu nhỉ?

Nhưng nằm ngoài dự đoán, bốn người nọ đã đứng ngay ngắn trước cửa, tay còn xách theo vài túi thức ăn, nhìn là biết sắp mở tiệc ở nhà cô!

Dư Thuần mừng rỡ ôm lấy cánh tay cô: “Nhớ cậu quá”

“…Haha”

“Làm sao biết nhà tôi vậy?”

Hứa Nam bảo rằng vô tình gặp lại Trần Ninh, cậu ta bảo cô vừa chuyển ra ngoài, còn hào phóng đưa địa chỉ cho anh ta.

“Nhà tôi nhỏ, không ngại chứ?”

Ai nấy đều lườm cô như muốn nói: Ngại cái nỗi gì?

Bọn họ chia nhau ra, riêng Trịnh Nhu và Trương Khê sẽ phụ trách ở bếp. Chủ yếu là một bên nấu ăn, một bên chuẩn bị mấy thứ còn lại. Bọn họ khi tụ tập thường hay say xỉn, chỉ có Trương Khê lúc nào cũng tỉnh, hôm nay đương nhiên buộc phải chuốc cho say.

“Cậu với học bá nhỏ thế nào rồi?”

Trương Khê bĩu môi: “Nhỏ tiếng chút, tớ còn chưa kể với mấy người họ”

“A, vậy là giữ bí mật à?”

“…”

Trịnh Nhu gõ nhẹ vào đầu cô: “Yêu đương bí mật không ổn!”

Vừa hay Dư Thuần cũng đi đến: “Nói gì thế?”

“…Tớ bảo là cậu ta từng tuổi này không yêu đương, chắc chắn vẫn còn tương tư người cũ” Trịnh Nhu tỏ vẻ quan tâm nhìn cô.

“Yên tâm, tớ giới thiệu cho cậu ấy vài người…”

“Tay tớ rất mát, chỉ cần giới thiệu sẽ mau chóng kết hôn”

Thấy Dư Thuần quá nhiệt tình, cô đành ậm ừ không đáp. Nhưng nào có biết, cô ấy uống hai ly đã gọi hai người đến? Còn mạnh miệng giới thiệu:

“Đây là Tiểu Lâm và Tiểu Giang, cậu xem đều đẹp trai có phải không?”

“…”

Dư Thuần tửu lượng rất yếu, mặc cho Tần Cảnh ngăn cản, cô ấy hô hào nhìn Trương Khê: “Khê Khê, đêm nay đều của cậu”

“…”

Ai nấy chứng kiến còn thiếu chút đã cười ra nước mắt, cô đành kính họ vài ly xem như là nể mặt. Mà hai cậu nhóc được gọi đến kia cũng rất nhiệt tình thoải mái.

Trình Dịch tiếp rượu xong, sợ cô một mình ở nhà buồn chán liền nhanh chóng chạy về, giữa đường còn mua bánh ngọt cho cô. Lúc đi anh không mang chìa khoá, khi về lại đành bấm chuông.

“…”

Anh nhíu mày nhìn người ra mở cửa: “Cô ấy đâu?”

Trịnh Nhu ho khan: “Khụ…Cậu…Khi khác quay lại được không?”

Trình Dịch khó hiểu đi vào trong, vừa lúc cô loạng choạng đi đến ngoan ngoãn ngã vào lòng anh: “A, anh về rồi a?”

“Ừm, uống rượu à?”

Dư Thuần không yên: “Phải đó, tôi còn giới thiệu mấy đệ đệ cho cô ấy”

“…”