Em Thấy Núi Xanh Không Bằng Anh

Chương 4: Mica



Edit: Nữ hiệu thư Fernweh

Nhiếp Tung hề theo đuổi cô, Doãn Hi vô cùng chắc chắn.

Nhưng cô đối với Nhiếp Tung thì sao? Đáp án cũng là vô cùng chắc chắn. Tuy chàng trai này là người mâu thuẫn nhất cô từng gặp, nhưng không thể không thừa nhận cô bị anh thu hút. Nhiếp Tung này nghiêm túc, thẳng thắn biết bao nhiêu, càng thích tai càng đỏ, những điều này khiến cô thấy rất thú vị.

Dựa theo tính tình của cô, đổi thành một chàng trai khác, cô đã sớm không quan tâm gì mà theo đuổi, nhưng khi đối mặt với Nhiếp Tung, lần đầu tiên cô lại thấy bó tay bó chân thế này.

"Mệt rồi à?"

Huấn luyện viên lên tiếng cắt ngang mạch nghĩ của Doãn Hi, cô hoàn hồn, tỏ ý tiếp tục nhưng anh ấy làm động tác tạm ngừng, để cô nghỉ ngơi một lúc.

"Đang có một trận nghiệp dư, em vẫn không tham gia sao?"

Phòng tập quyền anh này đã thành lập được nhiều năm, chuyên bồi dưỡng những tuyển thủ nghiệp dư, thậm chí từng lấy được quán quân giải quyền anh nghiệp dư. Ở đây không có nhiều học viên nữ lắm, trình độ của Doãn Hi từ lâu đã phù hợp với yêu cầu cuộc thi, nhưng mỗi lần hỏi đến cô đều không chút nể nang, kiên quyết từ chối.

"Anh biết ngay sẽ thế mà." Huấn luyện viên đã quá quen, không có gì để bất ngờ, tiếp đó anh ấy vẫn nói cười như thường: "Chẳng qua với trình độ của em mà không đi thi thì tiếc quá."

Doãn Hy gỡ bao tay quyền anh ra, liếc nhìn anh ấy: "Anh tiếc không lấy được tiền thưởng quán quân phải không?"

Bị cô nói trúng tim đen, huấn luyện viên không giận mà còn cười hì hì chờ cô trêu tiếp.

Cô không phải kiểu trắng trẻo xinh đẹp truyền thống, cũng không còn dáng vẻ mỏng manh trước khi vào nơi này, cô nghiêm túc học quyền anh để một đám vốn tưởng cô gái này chẳng qua chỉ tuỳ tiện vui chơi một chút mở rộng tầm mắt. Khi đã luyện thì luyện rất nhiều năm, cô ra quyền sắc bén tàn nhẫn, học viên trong phòng tập sớm không phải đối thủ của cô, ngay cả vài huấn luyện viên nam có thâm niên cũng thỉnh thoảng khó mà đỡ nổi.

Mãi đến khi huấn luyện viên cười đi khỏi, Doãn Hi mới mở nắp bình, ngửa đầu hớp một ngụm rồi liếc mắt thấy mình trong gương. Giọt mồ hôi trượt xuống theo gương mặt, cô lấy mu bàn tay lau đi, một chút vị mặn nằm bên khoé môi, chảy thẳng vào miệng. Cô không quan tâm liếm đi, vị mặn càng đậm thêm nên dứt khoát uống một hơi không ít nước.

Nếu Nhiếp Tung ở đây, có phải anh sẽ e ngại cô không câu nệ tiểu tiết không? Dù sao một cô gái lau mồ hôi như thế thì nhìn đàn ông quá. Nghĩ xong, Doãn Hi nhịn không được đã tự cười mỉa —— ai quy định con gái không được làm theo ý thích của mình chứ? Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn luôn độc lập tự chủ, việc lớn việc nhỏ đều có thể phán đoán, đưa ra quyết định một cách lý trí, hoàn toàn không để ba mẹ phiền lòng, thậm chí khi làm công việc cường độ cao như ra ngoài trời cũng không ý lại các bạn nam cùng đi.

Cô thật sự không phải tiểu thư yếu ớt được nuôi trong nhà, điểm này cô vô cùng rõ.

Còn về Nhiếp Tung...... Dù cho anh có ở đây, theo bản tính quá quy tắc như anh chắc sẽ không chú ý đến chi tiết lau mồ hôi nhỏ nhặt này của cô. Thay vào đó có lẽ anh sẽ liên tiếp khuyên cô đừng uống nước lọc nữa, hãy uống nước dùng cho vận động viên, bổ sung chất điện giải không chừng.

Doãn Hy càng nghĩ càng thấy đúng nên không nhịn được mà cười thành tiếng. Hiếm khi gặp được chàng trai thú vị như vậy, cô không muốn bỏ lỡ. Nhưng tên mọt sách kia cứ ra vẻ "Cô kết bạn với tôi đi, tôi muốn biết rốt cuộc cô giống ai", thái độ giống như đang nghiên cứu như thế làm cô muốn bỏ hết ý nghĩ của mình qua một bên, xông lên cho anh một quyền.

Nhưng trên thực tế, đừng nói cho Nhiếp Tung một quyền, từ lần hai người gặp nhau đến nay đã nửa tháng, Doãn Hi trái lại đang muốn xem tên ngốc này khi nào mới có thể nghĩ thông.

Ngày hôm sau, Doãn Hy đi làm không thấy bóng hình Trương Trì đâu, cô định gửi tin WeChat hỏi xem có phải anh ấy ngủ quên rồi không thì đã nhận được điện thoại. Cô tưởng sẽ là mấy chuyện vô tích sự như quẹt thẻ hộ, không ngờ đến Trương Trì đã xin nghỉ, về quê đính hôn nên đặc biệt gọi điện thoại cho cô để bàn giao buổi khảo sát ngoài trời kế tiếp cũng như một số hạng mục nhỏ nhỏ khác, trong đó bao gồm cả việc liên lạc với viện bảo tàng.

Trước khi kết thúc cuộc gọi, Trương Trì chân thành dạy bảo cô: "Đàn em à, anh gọi riêng để dặn dò em một tiếng, đây là cơ hội cực tốt mà đàn anh tặng cho em, nắm chặt lấy nó, tranh thủ làm lành với thầy Nhiếp sớm......"

Em đi, tốt lắm......

Không chờ anh ấy nói xong, Doãn Hi đã tắt điện thoại. Cô nhìn tệp giấy dày cộp trong tay, tất cả chúng đều là tư liệu liên quan đến thuốc màu khoáng vật, sau đó nhục chí ném cây bút trong tay đi.

Công việc gần đây của Doãn Hi có liên quan đến chuyến đi Tô Châu lần trước. Lúc trước Tiểu Bàng kể ra những chỗ nhà mình tìm quặng, toàn bộ đều là nơi có một lượng nguyên liệu thô không lớn, Doãn Hi phải phân loại từng điểm khai thác rải rác, sắp xếp lại những khoáng vật thô đào được nhưng không có tài liệu ghi chép. Dạng việc này trông rất đơn giản nhưng thực tế phải cần sự kiên nhẫn và tỉ mỉ rất lớn. Biết đâu ghi chép ban đầu trong kho tài liệu không có nguồn khoáng sản này, hoặc là khoáng sản nơi này không cùng chủng loại với cái Tiểu Bàng cung cấp, những thứ này đều cần phân biệt so sánh từng bước, hơn nữa bây giờ cần giải thích, chứng minh, chỗ còn nghi vấn phải liên hệ với Sở nghiên cứu địa chất địa phương để làm rõ, thậm chí phải đến thực địa khảo sát. Như vậy mới có thể cho ra bản đồ nơi phân bố nguyên liệu thô làm thuốc màu khoáng vật mới nhất.

Cô vừa mới tiến hành giai đoạn so sánh thứ nhất, mọi lịch trình kế tiếp đều bị đàn anh phá tan hết. Dù sao chỉ là việc trong tay tạm thời gián đoạn, so với gặp mặt bên Viện bảo tàng, cô càng muốn đi khảo sát ngoài trời hơn.

Trương Trì còn chưa kịp tạo ra cơ hội để Doãn Hi và Nhiếp Tung gặp mặt trong lần khảo sát ngoài trời này thì nó đã nằm chễm chệ trên bảng lịch trình trong ngày.

Địa chất học phát triển đến hôm nay, phương pháp cũng như cách thức kiểm tra không ngừng đổi mới, cho đến hiện tại, những thiết bị mới như PDA[1], máy định vị GPS, máy ảnh kĩ thuật số này nọ đều tân tiến hơn "Lão tam kiện[2]" truyền thống của ngành địa chất đang được sử dụng rộng rãi. Địa chất số hoá đã thâm nhập vào từng ngóc ngách, cung cấp sự hỗ trợ kĩ thuật mạnh mẽ cho ngành. Tuy nhiên ở những nơi không có người, việc chỉ hướng, nhìn bản đồ, đo đạc hình dạng khoáng sản vẫn phải dựa vào kinh nghiệm sử dụng la bàn, búa địa chất, kính lúp và thẻ đo kích thước hạt phong phú để hoàn thành. Nguyên nhân là vì cấu tạo địa chất, lớp đá mở rộng cũng như sự phân chia các tầng đất, chỉ có tận mắt thấy, qua phán đoán và phân tích mới biết được. Tất cả những điều này khiến cho biện pháp số hoá không thể nào thay thế được cái cũ, từ trước đến này không thể bỏ đi cách khảo sát thực địa thủ công.

[1]: Thiết bị kỹ thuật số hỗ trợ cá nhân, hay còn được gọi là PC cá nhân.

[2]: Bao gồm kính lúp, búa địa chất và la bàn

"Em còn nhớ rõ lúc học lớp đầu tiên ở đại học, thầy đã nói 'thực tập là bước đầu vào ngành địa chất'." Cậu nhóc nhỏ vừa được phân đến Viện nghiên cứu ngồi dưới đất cảm thán: "Người học địa chất như chúng ta chạy không thoát thực tập trong nhà, thực tập ngoài trời, thực tập độc lập, thực tập sản xuất."

"Chị còn tưởng cậu sẽ nói công việc chủ yếu của thạc sĩ và tiến sĩ là gửi luận văn đó!" Doãn Hy uống một ngụm nước nhỏ rồi cười nói.

"Chị Doãn, gửi luận văn cũng là chuyện rất quan trọng mà." Cậu nhóc nhỏ nghiêm túc hẳn, sợ cô sẽ thờ ơ với việc làm luận văn chuyên ngành.

Người dẫn đội ra ngoài lần này là chủ nhiệm Trung tâm nghiêm cứu Lâm Hiến Hoa, ông ấy thấy cậu bạn nhỏ lộ vẻ nghiêm túc nên lại gần vỗ vai cậu ấy: "Được rồi, đàn chị của cậu có thể không biết mấy cái này sao, luận văn cô ấy đăng tải đủ để cậu xem mấy tháng! Cô ấy chỉ muốn dặn dò cậu đừng lẫn lộn đầu đuôi, vứt bỏ mất căn bản người làm địa chất."

Cậu nhóc nhỏ thề thốt: "Đương nhiên là không, không rồi."

Bị người khác liếc mắt nhìn thấu, Doãn Hi có chút bất mãn chu môi: "Ông chủ Lâm, như thế không tốt đâu! Khó lắm mới có thể trêu đàn em một chút, vậy mà anh không cho cơ hội nào."

"Em chỉ trêu một chút thôi sao? Chúng tôi có ai không bị em 'tác quai tác quái' qua?" Lâm Hiến Hoa cười, ông ấy dụi tàn thuốc rồi ném vào túi rác mình mang theo.

Doãn Hy bĩu môi: "Ra ngoài làm việc đã đủ khổ rồi, trêu người khác cũng bị cản, sống thật sự quá gian nan rồi......"

"A, đàn chị, em không sao." Cậu nhóc nhỏ lắc rồi lại gật, hơi cảm thấy muốn chết vinh còn hơn sống nhục: "Chị cứ tuỳ ý trêu."

Một nhóm người bị chọc đến nỗi cười nghiêng ngả, sự khó khăn khi đi tìm mõm đá cũng bị ném lên chín tầng mây vả tìm thò đầu ra gian nan cũng bị vứt tới rồi trên chín tầng mây.

Sau khi cười xong, Doãn Hy mím môi, dáng vẻ cậu nhóc nhỏ gọi dạ bảo vâng làm cô nhớ đến một người.

Người được Doãn Hi ở bên ngoài nhớ đến vừa tu sửa xong một bức vẽ cổ, mệt đến mức không muốn nói gì, im lặng đổ đầy một li trà. Vì chuẩn bị kỷ niệm sáu mươi năm thành lập Viện bảo tàng Dao Thành, Nhiếp Tung và các đồng nghiệp bận rộn suốt ba tháng, vất vả lắm mới hoàn thành việc phục chế các bức vẽ dùng trong triển lãm, hiện tại mới có thời gian thả lỏng, tán dốc câu được câu không.

Cuối cùng Nhiếp Tung cũng có thời gian mở máy tính, bấm mở tệp hồ sơ phục chế, kiểm tra theo cài đặt sắp xếp theo thời gian, rất nhanh đã tìm ra bức tranh về cô gái Dao Dao làm chưa xong. Từ lần đầu thấy lúc bán thành phẩm, anh đã chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng khi bức tranh ấy hiện lên hoàn chỉnh, Nhiếp Tung vẫn nhìn thất thần rất lâu.

Có đồng nghiệp cũ đi lướt qua sau lưng anh, anh ta tò mò liếc nhìn, tấm tắc lên tiếng: "Đây không phải là bức cô gái năm đó cậu đi theo Nhiếp lão phục chế sao?"

Nhiếp Tung hoàn hồn lại sau khi trố mắt nhìn, nhẹ "ừm" một tiếng.

Năm ấy, anh mới mười sáu tuổi, đó là lần đầu tiên được tham gia công tác tu sửa từ đầu đến cuối dưới sự dẫn dắt của ông nội và ba. Bắt đầu từ lần tham gia toàn bộ quá trình này đã mở ra chương phục chế tranh cổ trong cuộc đời anh.

"Đúng rồi, tôi nhớ Tết năm nào đó, Viện bảo tàng đặc biệt làm các sản phẩm phục chế về bức Sĩ nữ đồ[3] này, phát cho công nhân viên xem như chúc mừng năm mới." Thấy ánh mắt dò hỏi của Nhiếp Tung, đồng đội cũ vỗ đầu: "Xem trí nhớ của tôi này, tôi không nhớ nổi là năm nào, nhưng tôi dám khẳng định nhà cậu chắc chắn có cái này."

[3]: Tranh vẽ nhiều cô gái, ví dụ như Trâm hoa sĩ nữ đồ của tác giả Châu Phưởng triều Đường

Nhiếp Tung hoàn toàn không có ấn tượng với chuyện này, thậm chí còn không ngờ đến có thu hoạch ngoài ý muốn như thế. Từ khi biết có sản phẩm phục chế kia, trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ —— tìm được nó.

Về đến nhà, Nhiếp Tung đi vào phòng sách, lấy ra các sản phẩm phục chế tranh thư pháp cổ Viện bảo tàng tặng cho công nhân viên mấy năm qua từ trong ngăn tủ, bày đầy mặt sàn. Anh mở từng bức ra xem, xem từng cái một, cuối cùng mở ra một bức tranh cuộn lại dài hơn sáu mét —— gần bảy mươi cô gái hiện lên trước mặt anh, một là ngồi hai là nằm, muôn vàn sắc thái. Giữa rất nhiều cô gái cổ đại thước tha, chỉ tài nữ thời Tống La Tích Tích như một mồi lửa, đốt cháy ánh nhìn của anh.

La Tích Tích ôm tỳ bà trong lòng, tay cầm bút lông, hơi nghiêng đầu vuốt ống tay áo, làn váy bay bay, dải lụa phấp phới phác hoạ ra dáng người của cô ấy, vài nét bút vẽ ra khoé mắt, hàng mày đẹp đẽ cùng ý cười trên môi, giống như mưa mùa xuân không tiếng động nhè nhẹ thấm vào lòng người.

Nhiếp Tung kìm không được sự kích động trong lòng, gấp gáp chụp lại Sĩ nữ đồ ấy gửi cho Doãn Hi. Anh muốn chia sẻ bức tranh này với cô, muốn nói cho cô biết thật sự có một người như vậy tồn tại trong tranh.

Một phút trôi qua, Nhiếp Tung dần dần bình tĩnh lại. Điện thoại không rời tay, chỉ cần WeChat có thông báo anh sẽ lập tức mở ra xem vì sợ lỡ mất câu trả lời của Doãn Hi. Chỉ là sau khi ăn cơm chiều, kết thúc màn tán dốc giữa các thành viên gia đình rồi đi tắm rửa, lên giường nằm, Doãn Hi vẫn không có bất kì hồi âm nào, lòng Nhiếp Tung không khỏi thấp thỏm.

"Anh chỉ đang tò mò về tôi thôi, mà tôi thì không muốn làm đối tượng nghiên cứu của anh."

Câu nói của Doãn Hi đột nhiên nảy lên trong đầu, anh ngồi bật dậy, vội đi lấy điện thoại. Người luôn chậm chạp như anh lần đầu nếm trải mùi vị sốt ruột. Lúc tìm tên, ngón tay còn không chịu khống chế, bấm rất nhiều lần mới trúng chữ "i".

Thời gian đổ chuông có vẻ lâu hơn bình thường, bài hát không biết tên đã vang lên lần thứ hai.

"Thầy Tiểu Nhiếp?"

Giọng Doãn Hi đã đem trái tim bất an của Nhiếp Tung về chỗ cũ, anh muốn giải thích, nhưng khi mở miệng lại không tự chủ được mà nói một câu "Rất xin lỗi".

Doãn Hy bất thình lình nhận được câu xin lỗi của anh nên ngơ ngác, nhịn không được cười ra tiếng: "Anh làm chuyện gì có lỗi với tôi sao?"

Rõ ràng chỉ là một câu đùa vui nhưng Nhiếp Tung lại càng thêm hoảng loạn và xấu hổ, anh cuống cuồng giải thích, sợ cô sẽ kết thúc cuộc gọi: "Tôi gửi Sĩ nữ đồ cho cô chỉ là muốn nói cô biết tôi đã tìm được bức tranh đó, không phải do tôi tự tưởng tượng, cũng không phải là...... mánh khoé trêu ghẹo cô, mà là thật sự có bức vẽ này, có người này trong tranh."

"Anh đang nói gì thế?"

"Tôi giải thích với cô trong WeChat, nhưng cô không trả lời, tôi không muốn cô lại tức giận......" Nhiếp Tung càng nói, giọng càng nhỏ đi, đến cuối cùng không biết còn có thể nói gì.

Doãn Hy nhẹ "Ồ" một tiếng: "Tôi đang ở bên ngoài, không có mạng, không có 4G cho nên không mở được WeChat. Tín hiệu ở đây khi có khi không, anh có thể gọi được cuộc điện thoại này là do may mắn cả đó."

"Như vậy à...... Hiện tại cô đang ở đâu? Ăn cơm thì sao? Buổi tối ở đâu?"

"A ——" Một tiếng cười khẽ mang theo tiếng hít thở đập vào màn loa điện thoại, thông qua tín hiệu không xuyên suốt truyền vào tai Nhiếp Tung, đồng thời còn có ý cười của Doãn Hi: "Đương nhiên là ăn ở ngoài trời rồi."

"Ăn cái gì? Bánh quy sao? Nếu ở, thì là lêu trại sao?"

"Thầy Tiểu Nhiếp, bây giờ có thể anh đổi nghề cũng không kịp rồi."

Nhiếp Tung bị trêu không vì một tiếng "thầy Tiểu Nhiếp mà tức giận, ngược lại còn cười: "Tiến sĩ Doãn, tôi có thể thi làm nghiên cứu sinh của cô không?"

Nhìn quen dáng vẻ nghiêm trang, Doãn Hi hoàn toàn không ngờ anh còn biết nói giỡn nên nhất thời ngây người, mãi đến khi loa vang lên câu hỏi của Nhiếp Tung, cô mới cười lớn.

Hai người cứ anh một câu tôi một câu, nói đông nói tây nửa tiếng, cuối cùng vì đột nhiên mất tín hiệu, cuộc trò chuyện chưa đến hồi kết lại bị cắt ngang.

Nhiếp Tung nằm ngửa gối đầu lên tay, tâm trí anh tràn ngập hình ảnh người con gái xinh đẹp được phác hoạ bằng lối vẽ tỉ mỉ, đậm màu, bên tai vẫn vang vọng tiếng cười trong trẻo của Doãn Hi. Trái tim chưa bao giờ yên của anh cuối cùng được lấp đầy, chỉ là vẫn có chút trống trải không nói thành lời.

Ban đêm ánh trăng sáng trong, gương mặt Doãn Hi và gương mặt trong bức tranh luân phiên xuất hiện, giống như màn kịch không tiếng động được trình diễn lặp đi lặp lại trong đầu. Anh trằn trọc không vào giấc được nên dứt khoác ngồi dậy, chỉnh lại độ sáng của đèn. Anh thất thần nhìn cuộn tranh được bày ra trên bàn, mắt vẫn dừng lại ở khung hình của tài nữ thời Tống, La Tích Tích.

Hắn càng xem càng hiểu cặn kẽ, cũng càng sinh lòng nghi ngờ.

Nếu như La Tích Tích thật sự như trong tranh, vậy có thể khẳng định rằng Doãn Hi hoàn toàn không giống diện mạo của cô ấy. Nhưng vì sao lần đầu gặp, anh đã nhận định cô ấy giống Doãn Hi chứ?

Lần đầu tiên gặp cô ở Viện bảo tàng, cô đứng ngay trước người xa lạ, cặp mi dài chớp chớp nói anh "Thú vị".

Lần thứ hai gặp cô ở ngoài văn phòng, cô trêu chọc anh với ý cười nhạt khó nhịn: "Thầy Tiểu Nhiếp, bây giờ không còn thịnh hành kiểu thả thính như vậy đâu".

Lần thứ ba gặp cô ở Viện nghiên cứu địa chất, cô mời anh đến nhà ăn, gắp cho anh một que xương sườn.

Lần thứ tư gặp cô ở Tô Châu, cô tặng anh một quyền: "Đối với người làm địa chất mà nói, không có gì quan trọng hơn sống sót." Cô nói tiếp: "Khoáng thạch và thuốc màu giống nhau, đều phải kiên nhẫn trải qua khoảng thời gian chờ đợi." Cô còn nói: "Nhiếp Tung, sẽ có một ngày thuốc màu truyền thống vẽ quốc hoạ biến mất sao?".

......

Mỗi một lần đều như mới ngày hôm qua, dáng vẻ cô ngẩng đầu nhìn anh dường như ở ngay trước mắt, độ ấm của trán cô cũng còn trong lòng bàn tay anh, ngay cả lúc cô dựa vào vai hỏi: "Anh có ý với tôi phải không? Anh muốn theo đuổi tôi phải không?", khi tai mình nóng bừng, anh đều nhớ rõ.

Nhiếp Tung đột nhiên nhận ra Doãn Hi chắc chắn không giống như người trong tranh, cũng không phải là đối tượng anh tò mò muốn nghiên cứu. Cô chính là cô, anh bỗng rất muốn gặp cô.

Chỉ trong chốc lát, thậm chí không kịp tự hỏi quyết định này có phải là do nhất thời xúc động hay không, anh đã thu dọn hành lí. Mãi đến khi ngồi trên xe lửa, cảnh tượng ngoài cửa sổ như gào thét ngang mắt, anh vẫn không dám tin mình trước giờ điềm tĩnh lại đưa ra quyết định lỗ mãng như vậy. Anh thậm chí không dám tưởng tượng đến biểu cảm và phản ứng lúc Doãn Hi nhìn thấy mình. Nhưng anh không quản được nhiều chuyện như vậy, chỉ cần vừa nghĩ đến có thể thấy Doãn Hi đã nhịn không được mà cười, tâm tình phiêu bạt trống trải cả đêm cuối cùng cũng biến mất.

Đoàn tàu chạy băng băng khi bình minh sắp lên, Doãn Hi đang ở nơi xa xôi đã theo đội vào núi, bắt đầu thu thập tiêu bản đá và mẫu đất.

Lần này ra ngoài để khảo sát khu vực địa chất nhỏ, Doãn Hi và Lâm Hiến Hoa, đàn em nhỏ cùng một nhóm, nhiệm vụ chủ yếu là bước đầu kiểm tra rõ địa chất khu vực, đá, đặc điểm cấu tạo cơ bản, dự đoán triển vọng khai thác khoáng sản, đặt nền móng cho các cuộc khảo sát địa chất lớn hơn.

Trước khi vào núi, Doãn Hi đã thuận tay nhặt một nhánh cây, vừa hay dùng làm gậy.

Dọc theo đường đi, đàn em nhỏ thấy cô chống gậy đi nên quay sang hỏi: "Đàn chị, chân chị làm sao thế?"

"Không sao đâu, chị lớn tuổi rồi nên đi đường dài không nổi."

Vừa nghe thấy câu này, Lâm Hiến Hoa đã biết cô lại muốn chơi xấu nên nín cười không vạch trần.

Đàn em nhỏ không hề biết, cậu ấy vội tiến lên đỡ lấy Doãn Hi: "Đàn chị, rốt cuộc chị bao nhiêu thế? Em thấy chị cũng mới đầu hai mươi thôi mà."

"Đúng thế!" Doãn Hy vui vẻ hẳn lên: "Chị mới hai mươi thôi."

"Vậy chị...... Vậy sao lại nói lớn tuổi đi không nổi chứ?" Đàn em nhỏ đi theo phía sau cô, nhưng lại không theo kịp ý nghĩ của cô.

"Ơ, không nhắc đến nữa...... Đàn chị không xin cậu cái khác, chỉ xin cậu khi chị không đi nổi nữa thì đỡ chị một chút." Càng diễn càng thật, tự Doãn Hy cũng suýt tin.

"Chị...... Chị yên tâm, đàn chị, lúc chị không đi nổi nữa em nhất định sẽ đỡ chị, cõng cũng được."

"Cậu có lòng quan tâm thì đàn chị không lo mình kéo chân mọi người nữa."

"Em tiếp tục diễn đi, không chừng lát nữa đàn em của em rơi cho cô hai giọt nước mắt." Lâm Hiến Hoa quay đầu, cười cắt đứt lời cô.

"Không có đâu." Doãn Hy đẩy đàn em nhỏ ra, bước vài bước vượt qua, cực kì hoảng sợ hỏi: "Ông chủ, anh nhận người yếu đuối đến vậy sao?"

Lâm Hiến Hoa vừa dò đường vừa đi về phía trước: "Không phải cậu ấy đỡ cô sao, yếu hay không chẳng lẽ cô không biết?"

Doãn Hy kéo dây túi, vô cùng không tình nguyện mà đưa ngón cái lên: "Vẫn là anh gừng càng già càng cay!"

Lâm Hiến Hoa nhướng mày, tặng cô biểu cảm lộ sự thích thú.

Đàn em nhỏ hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, vì sao ông chủ nói cậu ấy sẽ rơi nước mắt, vì sao cậu ấy bị đàn chị nghi là yếu đuối, cậu ấy hoàn toàn không hiểu, chỉ có thể khổ sở miễn cưỡng cười một cái.

Lâm Hiến Hoa vỗ vai cậu ấy dặn dò: "Chuyện đầu gối đàn chị của cậu từng bị thương là thật, cậu ở sau để ý em ấy một chút."

Được uỷ thác trách nhiệm nặng nề nên ánh mắt cậu nhóc nhỏ cứng rắn hơn nhiều.

Trước khi vào ngành, rất nhiều người ngập tràn mộng tưởng với công việc địa chất, cho rằng sẽ có một chuyến thoả mãn sở thích quay chụp. Đến khi thật sự ra ngoài mới biết, đây là một chuyến đi có GPS, la bàn, bộ đàm và búa địa chất làm bạn đồng hành, trò tiêu khiển duy nhất là leo núi và đập đá.

Vất vả lắm mới đến gần mõm đá, nhóm ba người ngồi trên đỉnh núi nghỉ ngơi, gặm lương khô bổ sung năng lượng.

Giờ phút này, nhìn nửa mặt sông núi, tuy đã nhiều lần ra ngoài, leo qua rất nhiều ngọn núi cao, đi sâu vào sa mạc Gobi không thể tiếp cận nhưng Doãn Hi vẫn kích động trước sông núi hùng vĩ. Những con đường dốc thẳng đứng, bụi cây đầy côn trùng đã đi qua ban nãy, chiếc ba lô ngày càng nặng dường như đã biến mất không thấy đâu, mọi mệt mỏi và oán trách đều tan thành mây khói, gió nhẹ thổi đến, chỉ còn thấy các núi nhỏ rộng mở.

Doãn Hy gỡ khăn trùm đầu xuống, lấy bình nước từ trong ba lô ra uống từng ngụm nhỏ.

Đàn em nhỏ đến gần đưa cho cô một thỏi socola, khiêm tốn xin chỉ bảo: "Đàn chị, lúc leo núi chị lấy nhánh cây gõ khắp nơi là để doạ heo rừng hay đuổi rắn thế?"

"Đều đúng hết."

"Vậy chị có sợ không?"

"Sợ chứ, cậu biết không, đừng nói đến rắn, ngay cả côn trùng con gái cũng sợ." Doãn Hy ra vẻ nghiêm túc bóc giấy bọc thỏi socola.

"Vậy một lát xuống núi chị đừng đi đằng trước, cố đi phía sau em và ông chủ đi." Đàn em nhìn trái nhìn phải, thường xuyên để ý đến động tĩnh bốn phía: "Không cần sợ gặp phải côn trùng và rắn, em sẽ bảo vệ chị."

"Tốt quá, cảm ơn cậu!"

Cuối cùng Lâm Hiến Hoa cũng không chịu nổi cảnh cô cứ trêu người thật thà, chưa kịp phun ra hết ngụm khói đã tức giận mắng: "Doãn Hi, đừng trêu đàn em của cô nữa được không, tôi thật sự chịu hết nổi rồi."

Đàn em nhỏ không rõ nội tình, thấy đàn chị bị mắng chỉ một mực thay cô giải thích: "Ông chủ, chị Doãn đâu có trêu em."

Lâm Hiến Hoa dập tắt tàn thuốc, thở mạnh ra một hơi: "Cậu mở to mắt ra nhìn cho kĩ chị Doãn của cậu, em ấy có chỗ nào giống mấy cô gái yếu ớt sợ côn trùng! Em ấy từng đánh chết hai con rắn, bắt được một con nhím, ngay cả muỗi cũng không đến gần được thì có gì em ấy sợ."

Bị ông chủ của mình vạch trần, Doãn Hi liền không nhịn được, tiếng cười vang vọng trong núi, giống như cơn gió nhẹ trong lành.

Thực tế chỗ thăm dò ở mặt bên kia của núi, đường đi gập ghềnh, sườn núi dốc ngược, nhóm nhỏ ba người tay không bò lên, đứng ở mõm đá thực hiện quan sát và phỏng lại sơ bộ. Mõm đá lộ thiên là do địa tầng, đá, khoáng sản, mạch nước ngầm, khí thiên nhiên trồi lên bề mặt trái đất. Dựa vào quan sát, bọn họ phát hiện đây là một nơi oxy hoá không hoàn toàn, vẫn giữ lại các thành phần và đặc điểm vốn có của nó.

Đàn em leo lên mõm đá, vừa quan sát hình thái của mõm đá, vừa lấy búa địa chất đập nhỏ đá ra. Rất nhanh cậu ấy đã lấy được tiêu bản đá mới, thu thập mẫu có giá trị cho cuộc khảo sát.

Đang lúc cậu ấy định đi xuống lại trượt chân một cái, thấy người sắp lăn xuống, Lâm Hiến Hoa và Doãn Hi mau chóng chạy lên, ý muốn sẽ đỡ được khi cậu ấy trượt xuống. Cũng may đàn em nhỏ phản ứng nhanh, vội bắt được chỗ gồ lên của hòn đá, đứng vững lại được. Cậu ấy vừa thở dốc vừa nói "Không sao rồi, không sao rồi.". Ai ngờ, khi cậu ấy thu thập tiêu bản hòn đá bên cạnh, một hàng đá vụn tựa cạnh đó xào xạt lăn xuống. Hai người phía dưới ngẩng đầu nhìn, đá có viên lớn viên nhỏ, toàn bộ rơi xuống hướng Doãn Hi.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Doãn Hy nghiêng người nằm xuống hướng bên phải, hai tay theo đó ôm đầu lăn về hướng bên cạnh. Chờ đến khi hoàn toàn không còn tiếng động nữa, Lâm Hiến Hoa và đàn em nhỏ vội giương mắt nhìn lên, Doãn Hi vẫn nằm trên đống đất đá không nhúc nhích, cả người toàn bụi xám xịt.

Hai người hoảng sợ vội vàng chạy đến cạnh Doãn Hi, kiểm tra vết thương cho cô.

Doãn Hi cảm thấy trên người hơi đau, khi lăn đi cô bị đá đập trúng lưng, hòn đá cấn vào người, cơn đau vì cánh tay bị đá vụn đập vào truyền qua thần kinh, cô chống tay muốn ngồi dậy nhưng bên trái lại truyền đến cơn đau khác.

"Á ——"

"Đừng nhúc nhích." Lâm Hiến Hoa ấn vai trái cô, mở túi thuốc bên mình ra.

Dù cô phản ứng nhanh vẫn bị một ít đá vụn đập vào cánh tay, ống tay áo thấm đẫm máu đỏ đang chảy.

Đàn em nhỏ bị doạ không ít: "Đàn...... đàn chị, rất xin lỗi......"

"Không sao đâu." Doãn Hy nặn ra một nụ cười: "Lần này đàn chị thật sự phải cần cậu cõng xuống núi rồi."

"Bị thương thành như vậy mà còn có thể nói đùa, tôi thấy em thật đúng là......" Lâm Hiến Hoa vừa kiểm tra vừa khuyên cô: "Ngoại trừ cánh tay, những chỗ khác đều trầy xước một chút. Cô xem xem có thể cuốn tay áo lên để tôi xử lí cho cô."

Doãn Hy mượn lực ngồi dậy, thử cuốn tay áo đã nhuộm đỏ lên. Máu như keo dán vải và miệng vết thương vào nhau, càng đến gần miệng vết thương càng cảm thấy đau như bị xé rách, cô dừng động tác lại, cắn răng kêu: "Cắt ra đi."

"Em chịu đựng một chút." Lâm Hiến Hoa gật đầu, ông ấy lấy kéo cắt tay áo ra từng chút một, đến khi miệng vết thương hoàn toàn lộ ngoài không khí.

Cánh tay xám xịt dính đầy bụi bặm cùng các hạt cát nhỏ, xen lẫn cả máu làm cho vết thương đã nghiêm trọng càng thêm đáng sợ.

Đàn em nhỏ quay đầu đi chỗ khác, đúng lúc nhìn thấy vị trí hòn đá vừa đập xuống, chằng chịt hố to hố nhỏ, trải rộng khắp đường mòn. Cậu ấy nghĩ lại mà sợ, đành phải nhắm mắt hướng về phía trời.

Doãn Hy bị biểu cảm xem thường cái chết của cậu ấy chọc cười, nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ đây mà lần đầu trải qua cảnh tượng như thế nên cô quan tâm hỏi han: "Bị doạ rồi đúng không?"

Giọng nói cô vẫn trong trẻo nhẹ nhàng, không nghe ra chút đau đớn nào.

Đàn em nhỏ kinh ngạc mở mắt: "Đàn chị, sao chị có thể bình tĩnh như vậy?"

"Không phải ông chủ nói với cậu chị từng đánh rắn bắt nhím sao?" Doãn Hy liếc nhìn Lâm Hiến Hoa, ông ấy đang rửa sạch miệng vết thương cho mình, cơn đau thuốc khử trùng mang đến làm cô không phân biệt được đây là cồn hay povidine. Cô nghiến răng, âm thanh luồn từ kẽ răng qua: "Anh ấy còn nói đầu gối chị từng bị thương, kêu cậu ở phía sau đỡ mà."

Đàn em nhỏ không rõ chuyện gì, mù tịt nhìn cô.

"Ông chủ không lừa cậu đâu." Doãn Hy thu lại ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại, cô biết ông ấy đã xử lí xong: "Cho nên, chút thương tích này không là gì cả."

Hiếm khi thấy được cô thế này, Lâm Hiến Hoa không phản bác cô.

Đàn em nhỏ nhìn Doãn Hi, cô vừa tránh được một kiếp, tuy cả người đầy bùn đất nhưng không nhìn ra chút nhếch nhác nào. Cuối cùng cậu ấy cũng tin rồi, đàn chị xinh đẹp thích đùa về cô ấy mỗi khi rảnh không phải là người đi cửa sau vào Viện nghiên cứu để chơi, cô thật sự có bản lĩnh, cô thật sự rất cừ.

Lâm Hiến Hoa quấn băng gạc lên cánh tay cô, ở vòng cuối cùng, ông ấy nghiêm túc hỏi: "Cột thế nào?"

"Cột nơ con bướm đi." Doãn Hy uống nước xong cười đưa hàm răng trắng ra: "Cảm ơn ông chủ."

Thế là Lâm Hiến Hoa thật sự buộc băng gạc hành nơ con bướm cho cô, đàn em nhỏ đứng một bên xem trợn mắt há hốc miệng.

"Đi thôi, xuống núi."

"Từ từ đã ông chủ, em muốn xem mõm đá vừa rồi." Doãn Hy ngẩng đầu nhìn qua bên kia, mõm đá sơ cấp[2] lẳng lặng ở yên tại chỗ.

[2]: Chỉ phần thân quặng lộ trên mặt đất, có thể chỉ trực tiếp vị trí quặng

Lâm Hiến Hoa chỉ vào người cô, cuối cùng thở dài một hơi: "Em đứng xa ra một chút, để tôi và đàn em em đi xem một lát."

Doãn Hy lập tức ngoan ngoãn lùi đến chỗ an toàn.

Thì ra bên cạnh mõm đá được thu thập tiêu bản còn có một khối đá nhỏ, mà trên khối đá kia có vài chỗ đã bị xói mòn do gió, cho nên khi đàn em nhỏ bất ngờ trượt xuống đã bị lung lay, xảy ra đổ sập.

"Đã hài lòng chưa? Có thể đi rồi chứ?" Lâm Hiến Hoa đóng gói mẫu đất xói mòn xong xoay người nói với đàn em nhỏ: "Đàn chị của cậu chính là người muốn đá không muốn sống điển hình, không được học theo em ấy!"

Doãn Hy lập tức đuổi theo: "Ông chủ nói đúng hết."

Hôm nay cuối cùng cũng hữu kinh vô người, nhóm nhỏ ba người thuận lời vế đến đại bản doanh, hai nhóm đội viên còn lại cũng lần lượt quay về. Bữa tối vẫn là mì ăn liền, Doãn Hi vì bị thương nên đặt biệt được cho thêm hai miếng khô bò.

"Doãn Hy, người bị thương được đãi ngộ tốt thật, nhớ lần trước tôi bị đập trúng chân mà ông chủ chỉ cho một cây giăm bông."

"Ăn chỗ nào bổ chỗ đó, ăn giăm bông bổ chân giò hun khói." Doãn Hy có được khô bò liền vui vẻ hút mì: "Có phải chân của anh lành cực kì nhanh không?"

"Haha, vậy em ăn thịt bò thì bổ gì? Bò sao?" Đồng nghiệp trêu cô.

Doãn Hy nhai miếng bò khô thơm lừng, có lý chẳng sợ: "Phải là thịt nha!"

"Đúng rồi, tay em bị thương thành như vậy rồi, hoạt động đêm nay phải làm sao bây giờ?"

Vừa nghe hoạt động giải trí duy nhất sắp bị huỷ, Doãn Hi bất chấp vết thương ở tay, vội vàng tỏ rõ ý kiến: "Em còn tay phải mà, cứ tổ chức như thường thôi!"

Ngay cả đàn em nhỏ cũng bị tinh thần "Thân tàn chí kiên" này làm cho cảm động, tỏ vẻ muốn giúp cô.

Lâm Hiến Hoa ăn xong mì rồi lại đi hút thuốc theo đúng quy tắc "Mỗi bữa một điếu". Nghe mọi người nhốn nháo như vậy, ông cười nói: "Tối nay có tiếp viện đến, tôi phụ trách chờ đồng hương."

Cả đám người nhảy nhót hoan hô: "Ông chủ vạn tuế!"

Chiếc xe buýt nhỏ xóc nảy trên cung đường núi không bao giờ có điểm cuối, bí thư chi bộ thôn chỉ vào nơi thật xa đằng kia: "Chỗ đó chính là chỗ đội địa chất ở."

Cách đó còn rất xa, xa hơn cả dãy núi đang vờn quanh. Nhiếp Tung đẩy mắt kính lên để nhìn thấy rõ hơn, nhưng ngoại trừ đèn xe thì chỉ thấy một mảng tối mờ mịt. Anh gỡ mắt kính ra, hà khí vào đó xong lấy góc áo lau đi, nhưng khi đeo lên lại không phân biệt được phương hướng.

Bí thư thôn thấy thế cười lớn: "Cậu đừng gấp, một lát là gặp được rồi."

"Sắp đến rồi ạ?"

"Còn một tiếng nữa."

Nhiếp Tung nghĩ thầm trong bụng: "'Một lát' của bác và 'một lát' của con quá không giống rồi."

Bí thư thôn lại cười một hồi, hỏi anh: "Cậu nhóc, đi thăm vợ à?"

"Không, không phải......" Nhiếp Tung nhấc kính lên: "Con có nói, con đi thăm đồng nghiệp......"

"Đồng nghiệp?" Bí thư thôn vô cùng thẳng thán vạch trần anh: "Không phải cậu đã cho tôi xem qua thẻ công tác sao? Cậu làm việc ở Viện bảo tàng, có đồng nghiệp gì với bên địa chất?"

Nhiếp Tung quên mất chuyện này, anh lặng lẽ lau mồ hôi lạnh.

"Nếu tôi đoán không sai, cậu đang đi thăm vợ có đúng không?"

Giọng điệu chắc chắn của bí thư thôn khiến Nhiếp Tung càng ngày càng hoảng, nhưng anh lại không biết giải thích thế nào, chỉ có thể gượng gạo phủ định: "Không phải đâu ạ."

"Không phải đi thăm vợ cậu, vậy đó là đối tượng của cậu, nhưng còn đang làm bạn!"

Lại bị kết luận kiểu này, Nhiếp Tung muốn khóc trong lòng nhiều chút. Sớm biết sẽ gặp phải bí thư thôn khua chuông gõ mõ, liên tục tra hỏi thế này thì dù có đánh chết anh cũng không lên chuyến xe tiếp tế.

"Chẳng lẽ ngay cả đối tượng cũng không phải?" Bí thư thôn nhíu mày, như gặp phải đề khó trước nay chưa từng có: "Vậy chuyện của cậu là thế nào?"

Chuyện là thế nào?

Nhiếp Tung cũng đang tự hỏi lòng mình.

Cả đường xóc nảy sớm đã làm niềm vui sướng khi tìm được Sĩ nữ đồ tiêu tán hết, nhưng anh vẫn muốn gặp Doãn Hi, cực kì muốn gặp, không ngại ngày đêm đến thần tốc.

"Thích cô bé trong đội địa chất rồi phải không?" Bí thư thôn không đợi anh trả lời, thở dài không rõ lí do: "Cô bé đội địa chất......"

"Sao vậy ạ?"

"Ngành địa chất vất vả biết bao nhiêu, dãi nắng dầm mưa, leo núi lớn, vào sa mạc, nhiều đồng chí nam còn không chịu nổi, huống chi là một cô bé, không đơn giản đâu." Thấy anh không nói lời nào, bí thư thôn không khỏi thở dài: "Cô bé cậu thích không bình thường nha!"

Một chữ "thích" làm Nhiếp Tung bàng hoàng, giống như một lá bùa khống chế anh lại.

Vậy là thích Doãn Hi sao?

Cô gái với hàng mày thanh mảnh luôn mang theo ý cười, cô gái luôn trêu "ngốc", cô gái dũng cảm chạy theo lí tưởng "Dù cho đối mặt với ngàn vạn người, tôi cũng dũng cảm bước đến" trong lòng giống anh, anh không thích sao?

Không, anh thích.

Anh thích mỗi câu đùa vô hại của cô, thích sự nghiêm túc trong công việc của cô, thích mái tóc ngắn gọn gàng của cô, thích bộ dạng cô dựa vào vai anh ngủ say, thích mỗi khi tóc cô trượt xuống tạo thành vòng cung, càng thích giọng nói nhẹ nhàng khi cô gọi anh là "thầy Tiếp Nhiếp".

Nếu không phải thích, vì sao anh lại dung túng mỗi một lần cô "trêu chọc"? Nếu không phải thích, vì sao anh lại muốn tìm được bức vẽ giống như đã từng quen, vì sao anh lại muốn đến đây gặp cô?

Cho nên, đây mới là nguyên nhân anh muốn đến gần, tìm hiểu cô, hoàn toàn không phải vì làm bạn gì đó, chỉ là anh bị cô hấp dẫn, động lòng rồi.

Không sai, anh thích Doãn Hi.

"Sao lại không nói nữa?"

Nhiếp Tung quay đầu lại cười nhẹ: "Con đang suy nghĩ lời bác nói ạ."

"Không đơn giản đúng không?"

"Không, cô ấy rất đơn giản."

Nhiếp Tung nhìn vào bóng tối vô biên ngoài cửa sổ, nơi xa xa cuối cùng cũng có ánh đèn lác đác đập vào mắt. Anh biết, đó là hướng đi về Doãn Hi, cũng là hướng lòng anh.

Lâm Hiến Hoa cuối cùng cũng đợi được tiếp viện, ông ấy ném tàn xuống, đi về hướng xe buýt nhỏ. Thường ngày là đồng hương lái xe đến, nhưng người tiếp viện hôm nay lại là bí thư thôn, phía sau còn có một người trẻ tuổi đi theo.

Bí thư thôn vừa bắt tay vừa giới thiệu: "Tên nhóc này đặc biệt đến tìm mọi người, xin cả buổi tôi mới đồng ý dẫn cậu ấy vào núi."

Mượn đèn xe, Lâm Hiến Hoa đánh giá từ trên xuống dưới một phen.

Nhiếp Tung đã bước đến trước mặt ông ấy một bước rồi vươn tay ra: "Chủ nhiệm Lâm, xin chào, tôi là Nhiếp Tung của Viện bảo tàng Dao Thanh, lần trước đến họp tôi đã có gặp qua ngài."

"Xin chào." Lâm Hiến Hoa duỗi tay ra nắm lấy tay anh: "Cậu đến đây là có việc gì gấp sao?"

"Tôi đến tìm tiến sĩ Doãn."

"Ồ, tôi nhớ rồi, cậu có phải người làm chủ đề thuốc màu khoáng vật cùng Doãn Hi không?" Lâm Hiến Hoa nhớ đến lúc trước có nhận được đơn xin làm dự án, người hợp tác nghiên cứu với Doãn Hi hình như tên là Nhiếp Tung.

"Chính là tôi."

"Dự án nghiên cứu xảy ra vấn đề gì sao?" Tuy đã công tác hơn hai mươi năm nhưng Lâm Hiến Hoa cũng chưa bao giờ gặp chuyện kiểu này. Dù cho dự án có nghi vấn gì cũng có thể chờ đến khi đội về thành phố để bàn lại, đồng chí đơn vị hợp tác chạy ra bên ngoài tìm người như vậy thật sự là lần đầu mới thấy.

"Không, không." Đối mặt với sự dò hỏi của Lâm Hiến Hoa, Nhiếp Tung cảm thấy hơi xấu hổ nhưng không thể không trả lời: "Là một chút việc tư thôi ạ."

Vừa rồi Lâm Hiến Hoa còn không hiểu rõ mục đích chuyến đi này của anh, đến lúc hai chữ "việc tư" xuất hiện mới nắm được trọng điểm. Ông ấy cũng từng là tên nhóc đầu hai mươi, xấu hổ ít nói như người trước mắt. Đối mặt với vấn đề của anh, đáp án ngắn gọn súc tích, thần thái như vậy làm lòng ông ấy sáng tỏ.

Ông ấy quay đầu kêu đôi người cầm ngọn đèn sáng nhất: "Doãn Hi ——"

"A?" Doãn Hy lên tiếng đáp dù đầu vẫn chưa xoay lại.

Lâm Hiến Hoa liếc nhìn Nhiếp Tung một cái, anh ngượng ngùng cười. Ông ấy bước hai bước đến gần đám đông giương giọng: "Doãn Hi, tiếp viện của em đến rồi."

Nghe vậy, Doãn Hy ném bài Pocker trong tay xuống, bất mãn kêu ca xoay người: "Ông chủ, em là người bệnh, chắc không phải anh kêu em đi vác đồ chứ?"

Lâm Hiến Hoa nép sang một bên, để lộ người phía sau.

Chờ đến khi thấy rõ người đến, Doãn Hy trợn tròn mắt: "Nhiếp Tung?"

Cơn gió đầu hè cuốn theo cả hơi thở của núi ập vào mặt Doãn Hi, ngọn đèn dầu lập loè, hình bóng Nhiếp Tung như bức hoạ cổ được rửa qua nước, từ tối chuyển sang sáng.

"Sao anh lại đến đây?"

Nhiếp Tung cười ngốc: "Để cho cô xem bức tranh."

"Tranh gì cơ?" Doãn Hy biết rõ còn hỏi.

Biết có người đặc biệt đến tìm Doãn Hi, cả đám người sớm đã vây quanh đây, nghe họ nói "xem tranh" liên nhao nhao:

"Là cái gì thế?"

"Tranh gì mà không thể chờ quay về xem vậy?"

"Thầy Nhiếp, chắc anh không chỉ có tranh cho Doãn Hi của chúng ta xem, mà còn có chuyện nói với em ấy đó!"

"Chẳng lẽ là dự án hợp tác xảy ra vấn đề......"

"Người cũng đã đuổi đến đây rồi, dự án hợp tác gì nữa?"

"Dự án gì mà đỉnh vậy, đáng để trèo đèo lội suối đến nghiên cứu sao!?"

"Tôi biết tôi biết, tôi vì em trèo đèo lội suối, không còn tâm tình ngắm phong cảnh......"

......

Thất chuỷ bát thiệt[4] trêu chọc làm Nhiếp Tung đứng tại chỗ không biết làm sao, anh muốn giải thích nhưng cảm thấy lời họ nói đều đúng, không thể nào phản bác.

[4]: Nhiều lời

"Được rồi, mọi người tiếp tục chơi đi." Doãn Hy phất tay với các đồng nghiệp nam xem náo nhiệt, ý đuổi người đã quá rõ ràng.

Một đám già khụ cười lui lại, vừa lui vừa kêu: "Chúng tôi cũng muốn được tiếp viện như vậy!"

Doãn Hy nhìn Nhiếp Tung ngoắc tay, dẫn anh đến bên đôi đá.

Tháo ba lô ra, Nhiếp Tung ngồi xuống cạnh cô.

"Anh lấy tranh ra đi."

"Tay cô bị sao thế?"

Nói xong, hai người bất ngờ quay lại cười với nhau.

Doãn Hy nhìn anh: "Anh nói trước hay tôi nói trước?"

Nhiếp Tung chỉ cánh tay buông thỏng của cô: "Cô nói trước."

Doãn Hy đỡ tay đặt lên đùi, trả lời như không bị gì cả: "Tôi không cẩn thận bị hòn đá đập trúng, bị thương ngoài da thôi, không sao."

Nhiếp Tung nhìn chằm chằm vào tay trái của cô, chỗ được băng gạc bao lấy rõ ràng còn vết máu, anh không tin câu "bị thương ngoài da" Doãn Hi nói lắm nhưng thấy cô hoạt động bình thường, không giống như đang lừa anh.

"Đau không?"

Doãn Hy đã sớm qua cái tuổi vì chút vết thương nhỏ mà làm nũng chờ an ủi, vậy mà bất thình lình bị Nhiếp Tung hỏi thế, trái tim không chút triển vọng đạp nhanh thêm.

Cô cười khẽ, không hề che giấu: "Đau chứ."

Cô vừa nói đau, Nhiếp Tung đã cuống cuồng, vội vàng kéo khoá kéo ba lô.

Doãn Hy thấy anh lấy ra một nải chuối từ ba lô, ngay sau đó cả một hộp socola và hai bao khô bò lớn cũng được lấy ra, cô không nhịn được mắng thầm "Tên ngốc này cố vác cả đống đồ vừa nặng vừa chiếm chỗ", nhưng ngoài mặt lại chọc anh: "Anh tiếp viện thật à?"

Nhiếp Tung thành thật gật đầu: "Tôi tra tài liệu, thấy trên đó nói chuối có thể bổ sung thể lực nhanh chóng, còn socola và khô bò, tôi nhớ cô từng nói nếu nhặt được hai món này do đội viện nào làm rơi có thể vui mừng nhảy nhót cả buổi."

Doãn Hy vốn chỉ nhếch môi nhưng nghe anh nói anh còn nhớ rõ lời cô nói ở Tô Châu, ý cười trên mặt lộ ra hoàn toàn, có muốn giấu thế nào cũng không được. Từ việc nhỏ như socola, cho đến cung đường núi cô thuận miệng nói trong điện thoại ngày đó, không ai ngờ đến anh lại nhớ kĩ mỗi một câu của cô, còn theo đó mà tìm đến đây.

Nghĩ đến cuộc điện thoại kia, Doãn Hi không kìm được đùa với anh: "Nhớ kĩ lời tôi nói như vậy, anh thật sự muốn thi làm nghiên cứu sinh của tôi à?"

Cả chặng đường đến gặp cô, Nhiếp Tung trải nghiệm không đến một phần ba nghề địa chất, anh thậm chí không thể tưởng tượng được rốt cuộc ở những nơi anh không nhìn thấy như núi rừng, vùng ngoại ô hẻo lánh, hang sâu tối tăm, hoang mạc cô đã chịu khổ thế nào.

"Có khổ không?" Đêm nay là lần đầu anh nhìn vào mắt cô.

Doãn Hy ngẩn người chớp mắt, tiếp đó cười thấu rõ: "Bởi kiên trì, sống hết mình vì ước mơ." Cô nhìn về phía chân trời u ám và thung lũng rộng lớn hỏi: "Đẹp không?"

Gió thổi bay mái tóc ngắn của cô, một sợi mơn trớn trên gò má, đôi mắt chứa đầy sao trời, lòng Nhiếp Tung khẽ lay động, anh trầm giọng đáp: "Đẹp."

"Vậy còn anh?" Doãn Hi không đáp mà hỏi lại: "Ngày qua ngày ngồi một chỗ phục chế những bức cổ hoạ bị tàn phá đó như người tu hành, anh không thấy khổ sao?"

Nhiếp Tung lắc đầu nhẹ: "Chuyện đáng mừng, dù cho tu hành cũng không sao."

Doãn Hy nghiêng đầu nhìn qua, dưới bầu trời đêm lúc sáng lúc tối, chỉ có đôi mắt Nhiếp Tung phát sáng như những cậu thiếu niên lòng ôm ước mơ.

Giờ khắc này, anh giống như sao trời xa xôi đằng kia, khiến người khác chìm đắm vào nhưng cũng rất đáng sợ.

Đêm đã khuya, ván bài náo nhiệt đã kết thúc, có người đang "ăn khuya", có người đang làm vệ sinh đơn giản, có người lại đang nói chuyện trên trời. Chỉ có Nhiếp Tung ngồi ngoài liều Doãn Hi, tay chân co quắp không biết để ở đâu.

"Thấy Nhiếp, anh ngồi ở cửa làm gì, vào lều ngủ đi." Câu vừa dứt, xung quanh vang lên tràng cười nhỏ.

"Đúng vậy, anh vào nắm trước đi, một lát nữa Doãn Hi sẽ đến."

"Tiến sĩ Doãn, cô tự đem theo tiểu ca ca làm ấm giường lên vùng rừng thiêng nước độc này làm tôi hâm mộ quá nha!"

Ngày thường làm địa chất rất vất vả nên khi rảnh rỗi là thích nói giỡn, thậm chí có khi đem mặt mũi ra đùa. Doãn Hi sớm đã thành thói quen, nhưng Nhiếp Tung lại không thích ứng được, đến mức thầm đỏ tai.

Doãn Hy liếc nhìn hắn một cái, cô phun nước súc miệng ra, chỉ vào mấy đồng nghiệp nam: "Lại ức hiếp người thật thà, cẩn thận các anh thành nếp uốn hình A bây giờ[5]."

[5]: Các nếp uốn không gì khác hơn là các cấu trúc được hình thành do sự biến dạng của các vật liệu địa chất. Các cấu trúc địa chất này được hình thành thông qua một sự biến dạng dẻo được hình thành qua áp lực của một số ứng suất kiến ​​tạo, cả nén và giãn nở.

Một đám người lập tức gào khóc quái gở: "18+ quá nha! Em không sợ doạ chết thầy Nhiếp của chúng ta sao?!"

Chỉ có đàn em nhỏ nhắm chặt khăn rửa mặt đến trước mặt cô, biểu cảm trên gương mặt ngập cảm giác "hiếu học": "Đàn chị, nếp uốn hình A là gì thế?"

Doãn Hy liếc cậu ấy một cái: "Cậu không biết sao?"

"À, ta biết a của nếp uốn A là trục nếp uốn song song với đường kéo dài."

"Vậy cậu có biết nó còn được gọi là gì không?"

Đàn em nhỏ nghiêm túc đáp lại: "Là cấu tạo lều ạ."

Doãn Hi nhướng mày đi khỏi đó, bỏ lại cậu ấy phía sau.

"Này, đàn chị, cấu tạo lều thì sao ạ? Lều......" Cuối cùng đàn em nhỏ không nói gì nữa, nhìn bóng dáng hàm ý sau xa kia, cậu ấy lặng lẽ mở khăn ra che đũng quần lại.

Con gái học địa nhất vốn đã không nhiều, hơn nữa đặc thù sinh lí sẽ quyết định trình độ khó khi họ thăm dò ngoài thiên niên, vì thế theo lý thì rất ít đội địa chất dẫn theo nữ. Nhưng việc gì cũng có ngoại lệ, giống như Doãn Hi. Nữ tiến sĩ giống cô rất nhiều, nhưng giống nữ tiến sĩ như cô cứ một hai tháng chạy theo đội thì đúng là không có mấy ai. Cô có giá trị nhan sắc cao, tính chuyên nghiệp cũng cao, không sợ khổ, có thể ngồi đánh bài với người cũng đội, múa tay múa chân làm mấy tiết mục hài nhỏ, nữ tiến sĩ địa chất như thế được cả đội cưng chiều, cô nói một không ai nói hai.

Cho nên, đùa là đùa, Doãn Hi lên tiếng thì không ai trêu Nhiếp Tung nữa, tất cả đều chui vào lều nghỉ ngơi. Lâm Hiến Hoa rảo bước lại, cười tủm tỉm hỏi anh: "Thầy Nhiếp, chi bằng cậu ở chung với tôi đi?"

"Không không không, chủ nhiệm Lâm." Nhiếp Tung đứng lên, liên tục xua tay: "Là tôi đến đường đột, phá hỏng sắp xếp của mọi người, thật sự không thể làm phiền thêm nữa."

Doãn Hy đang sửa lại lại lều, cô nghe thấy vậy nên xoay đầu qua, không nói lời nào nhìn thẳng vào anh.

Nhiếp Tung giật mình vì bị cô nhìn chằm chằm, anh không biết mình có nói sai gì không, thế nên nhìn về phía Lâm Hiến Hoa xin giúp đỡ.

Lâm Hiến Hoa không đành lòng nhìn anh bị ức hiếp, ông ấy vỗ vai anh, nhã nhặn khuyên: "Đêm nay tôi trực đêm, cậu đến lều tôi ngủ đi."

Doãn Hy nhìn đồng hồ, hiện tại còn chưa quá trễ, vừa hay cô có chuyện muốn nói với Nhiếp Tung, vì vậy để Lâm Hiến Hoa đi ngủ một giấc ngắn trước.

Lâm Hiến Hoa ngầm hiểu rời khỏi, để lại Nhiếp Tung một mình đối mặt với Doãn Hi với hào quang "hai mét tám"[6]

[6]: Ý chỉ khí chất mạnh mẽ

"Không phải nói muốn cho tôi xem tranh sao?" Doãn Hi khoác lên mình chiếc áo gió, đội lên đầu mũ đi kèm.

"Ồ." Cuối cùng Nhiếp Tung cũng nhớ ra ước nguyện ban đầu của chuyện đi này, anh mở ba lô lấy ra cuộn tranh.

Bức tranh về cô gái ăn mặc theo phong cách cực kì cổ xưa, đường nét trên gương mặt cực ít, làm Nhiếp Tung khó có thể nhận ra điểm giống nhau. Doãn Hi lấy son đỏ bôi lên môi, liếc mắt nhìn anh chăm chú: "Anh thấy có giống không?"

Nhiếp Tung không dám nhìn cô, tầm mắt dừng trên bức vẽ: "Bây giờ không thấy giống nữa."

"Vậy vì sao lúc trước anh thấy tôi quen?"

"Có lẽ là vì cô cũng có một chút cảm giác lười biếng như người trong tranh."

"Lười biếng?" Doãn Hy lần đầu nghe thấy đánh giá như vậy, rất mới lạ.

"Còn có một chút...... Bướng bỉnh." Nhiếp Tung bổ sung thêm.

Doãn Hy nhìn trang rồi lại ngẩng đầu lên nghĩ. Mình từ miệng Nhiếp Tung làm cô cảm thấy vừa xa lạ vừa kì diệu. Nhưng cô không muốn có quá nhiều dây dưa về mặt này, cô có chuyện quan trọng hơn.

"Được rồi, tôi xem xong tranh rồi."

"Hửm?"

"Anh đến đây không chỉ để tôi xem bức tranh này." Không hề có một trợ từ nào, giọng điệu của Doãn Hi bình thản chắc chắn, không để Nhiếp Tung phản bác.

Tay đang cuộn tròng bức tranh ngừng lại, vấn đề anh trốn tránh cả đêm vẫn xuất hiện.

"Lúc anh đến, tôi vừa thua viên socola cuối cùng." Doãn Hy nói không đầu không đuôi, nhưng lại thêm thêm một câu: "Người ta hay nói, sòng bạc thất ý, tình trường đắc ý. Anh nói xem?"

"Vì sao lại đến đây?" Cô đang ép anh.

Nhiếp Tung thở nhẹ một hơi, dù sao cũng không thể thoát được. Anh nhìn về phía cô, đôi mắt sáng lên như vì sao trên cao: "Vì nhớ cô nên đến."

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!