Em Thấy Núi Xanh

Chương 58



Tại cục cảnh sát thành phố Hải, mấy chục người của tổ chuyên án đã họp được gần sáu tiếng đồng hồ.

Sau khi xác minh tin tình báo hai tấn ma túy sẽ được giao dịch lại một lần nữa trong hai ngày tới, cấp trên hạ lệnh, yêu cầu lần này phải bắt được cả tội phạm lẫn hai tấn ma túy đó.

“Đám trung gian vô cùng ranh ma, lại cực kỳ hiểu về chúng ta, ngay trước khi giao dịch còn có thể thay đổi địa điểm, tôi kiến nghị…”, di động của Lâm Húc Đông lần thứ ba làm gián đoạn lời nói của ông.

Cả ba đều đến từ cùng một dãy số.

Cảm xúc trong đáy mắt Lâm Húc Đông hết sức phức tạp, ông cầm di động đứng dậy, “Xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại.”

Cuộc gọi được kết nối, “Ông bạn già à, dạo này khó gọi cho ông quá, thế này là làm chậm việc đấy nhé.”

“Ông một vừa hai phải thôi, sự nhẫn nại của tôi có giới hạn.”

“Hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi! Hôm nay tôi có lòng gọi đến báo cho ông một tin.”, Triển Thiên Hùng cười cười, ý tứ đầy sâu xa, “Con gái cưng của cục trưởng Lâm vừa đến trấn Nam Sơn chiều nay, không sai chứ?”

Bên kia hành lang có người vội vã chạy tới, “Cục trưởng Lâm, không ổn rồi, Nhị Hổ gọi đến bảo là không đón được người!”

Cả hai tài xế đều không thấy đâu, điện thoại của Lâm Hạnh Tử thì tắt máy, hoàn toàn mất liên lạc.

“Đoạn ngã tư đấy đúng vào góc chết của camera, lúc đó trời tối, nhân chứng duy nhất chỉ có con trai bốn tuổi của ông chủ cửa hàng tạp hóa, chẳng nói rõ ràng được gì cả, chỉ bảo có một cái xe màu đen đỗ ở đầu phố bỗng nhiên lao rất nhanh ra ngoài.”

Tim Lâm Húc Đông quặn thắt dữ dội, ông ôm ngực ngồi xổm xuống, cả người chao đảo, điện thoại rơi xuống đất tan nát cả màn hình. Truyện Quân Sự

“Cục trưởng Lâm? Cục trưởng Lâm, ông không sao chứ, đám Nhị Hổ đã liên hệ với công an địa phương rồi.”



Điều kiện chữa trị ở đây quá kém, Giang Ngôn bị thương ở chân, hành động không tiện. Rõ ràng Lâm Hạnh Tử gọi điện thoại báo, nhưng chờ từ tối đến rạng sáng vẫn chưa thấy cô đâu.

“Khi nào thì cô ấy đến?”

Từ trước khi vào cửa, Nhị Hổ đã chuẩn bị xong lý do để giải thích, tập đi tập lại không dưới mười lần, “Thiệu Thành đổ tuyết lớn, xe của chị dâu bị hỏng giữa đường, chắc sẽ bị muộn mất một đêm. Bên cạnh chị dâu có hai người đi cùng, sẽ không sao đâu.”

Giang Ngôn không yên tâm, lấy chiếc di động còn miễn cưỡng có thể dùng được từ dưới gối ra.

“Anh Giang!”, Nhị Hổ bước vội lên, suýt chút nữa cướp điện thoại khỏi tay Giang Ngôn, cũng may có cái ghế ngáng bên chân thay cậu ta giấu đi phản ứng quá khích đó.

Cậu ta gãi đầu, cố gắng nói một cách tự nhiên nhất, “À… anh Phương mổ xong rồi đấy, bác sĩ bảo có sinh hoạt bình thường được hay không còn phải xem khả năng hồi phục thế nào đã, tâm trạng anh Phương không tốt lắm, em lại không biết an ủi người khác, hay là anh sang thăm anh ấy đi? À… Còn nữa, cục trưởng Lâm bảo khi nào anh tỉnh thì gọi cho ông ấy… Ơ kìa, anh Giang, anh nhìn em như thế làm gì?”

Giang Ngôn chống giường bệnh ngồi dậy, lạnh lùng hỏi, “Có chuyện gì giấu tôi?”

Nhị Hổ đặt mông ngồi xuống ghế, có phần nhụt chí, “Haiz, quả nhiên vẫn không lừa được đôi mắt anh Giang. Bọn em không đuổi theo được Nghiêm Lực, cứ như là hắn biến mất khỏi quả núi đấy ý.”

Tóm lại, tạm thời không thể để anh Giang biết chị dâu xảy ra chuyện.

Nhị Hổ nghĩ thầm, giấu được ngày nào hay ngày ấy. “Trong cục chuẩn bị có một đợt hành động lớn, để xem có tóm được cái đuôi của Triển Thiên Hùng không.”

Giang Ngôn biết mình bị thương đã làm chậm trễ kế hoạch, “Để tôi liên lạc với cục trưởng Lâm.”

Bên kia, thành phố Hải.

Quý Thu Trì lên cơn nghiện rất nghiêm trọng, còn trốn ra khỏi bệnh viện, mà Nghiêm Lực thì cũng không biết tung tích. Triển Thiên Hùng ý thức được tình hình đang dần mất kiểm soát, vừa đe dọa tạo áp lực vừa dụ dỗ Lâm Húc Đông, bảo ông thả cho người của lão chuyển hàng ra khỏi thành phố Hải.

Lý Thanh đến bệnh viện lấy kết quả khám cho Lâm Hạnh Tử mà lòng tràn ngập niềm vui. Bà không sốt ruột mong bế cháu như nhiều phụ huynh khác, Lâm Hạnh Tử và Giang Ngôn vẫn còn trẻ, mấy năm nữa bà về hưu cũng tiện chăm cháu hơn. Có điều, hiện giờ Lâm Hạnh Tử mang thai cũng tốt, sinh con xong lại tiếp tục làm việc, vừa hay nhà cửa được nhộn nhịp vui vẻ.

Phòng khách yên tĩnh tối tăm, chỉ có đốm lửa lập lòe của điếu thuốc trên tay Lâm Húc Đông.

“Sao lại không bật đèn, làm tôi sợ hết hồn.”, Lý Thanh vỗ ngực, vừa vào nhà đã bị sặc bởi mùi khói thuốc, “Ông hút bao nhiêu điếu rồi?…”

Lý Thanh vừa bật đèn, mở cửa sổ, vừa lải nhải trách móc. Bà không nhịn được bèn kể chuyện con gái có thai, nhưng Lâm Húc Đông lại chẳng nói câu nào.

“Ông Lâm?”, Lý Thanh cảm thấy không ổn, bà bồn chồn nói, “Ông nói chuyện đi chứ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Hai phút sau, bà xem được đoạn video trên điện thoại của Lâm Húc Đông, sắc mặt trắng bệch.

“Khương Khương bị bắt cóc.”, giọng Lâm Húc Đông khản đặc, cảm giác bất lực và thất bại khiến ông không dám ngẩng đầu, trông như già đi cả chục tuổi.

【Cục trưởng Lâm, không phải tôi bất nhân, người bắt cóc con gái ông không phải tôi, mà là những kẻ không có tiền thì không sống nổi. Bọn họ cần tiền, có tiền thì chuyện gì cũng dễ thương thảo, tôi chỉ là một trong số đó thôi. Tôi cũng không mong bi kịch xảy ra với cả ông lẫn tôi, làm xong vụ này, giữa chúng ta coi như kết thúc, đồng thời, tôi cũng đảm bảo con gái ông được bình an trở về, cho cả nhà ông được đoàn tụ. Cục trưởng Lâm, cho ông 24 giờ, ông suy nghĩ cho cẩn thận.】

“Là tôi hại con bé, là tôi hại con gái mình, tôi không xứng là một người cảnh sát nhân dân, càng không xứng làm bố Khương Khương.”

Cùng lúc đó, đoạn video được gửi đến điện thoại của Giang Ngôn.

Trong video, Lâm Hạnh Tử bị trói tay sau lưng, miệng bị dán băng dính đen. Gã đàn ông đeo mặt nạ tóm cổ áo lôi cô ra ngoài, một mũi dao sáng choang đặt trên má cô. Cô không nói lời nào, tóc tai, quần áo đều ướt sũng, trông yếu ớt vô cùng.

Giang Ngôn nhìn chằm chằm màn hình, hốc mắt đỏ au hằn tơ máu, hai hàm răng nghiến chặt, giữa căn phòng yên tĩnh nghe cực kỳ rợn người.

Ba tiếng trước, anh còn tưởng rằng, ngủ dậy, mở mắt ra là có thể nhìn thấy cô.

Cô không quản ngàn dặm đường xa, trong điện thoại cũng không thấy khóc, chỉ thấp giọng gọi anh một câu, Giang Ngôn, Giang Ngôn, anh chờ em.

Bệnh viện nhỏ, điều kiện chữa trị kém, bên ngoài trời đổ tuyết lớn, khó mà chuyển hàng hóa chất lượng đến được.

Cô nói, cô sẽ mang loại thuốc tốt nhất đến.

“Bọn chúng dám! Bọn chúng dám!”

Video được phát đi phát lại, Nhị Hổ không đành lòng xem tiếp. Cậu ta hít sâu một hơi, dời tầm mắt đi, liều mạng đè Giang Ngôn xuống. Nhưng Giang Ngôn vẫn nhổ bỏ kim truyền dịch, làm vãi ra mấy giọt máu tươi, nhỏ xuống khăn trải giường.

“Anh Giang! Anh Giang, anh bình tĩnh lại đi! Cảnh sát địa phương đang đi tìm, cục trưởng Lâm cũng đang nghĩ cách rồi…”

Nhị Hổ phát hiện ra mình vụng ăn vụng nói, chẳng thể nào trấn an được anh. Một người ngoài như cậu ta xem video còn hận không thể giết cả đám súc sinh kia, huống chi là Giang Ngôn.

Lúc cảnh sát địa phương đến, trong phòng hỗn loạn như vừa có một trận ẩu đả, băng gạc trên người Giang Ngôn loang lổ máu.

Tìm người cần phải có thông tin, mà trên người Giang Ngôn lại chẳng có một tấm ảnh nào của Lâm Hạnh Tử cả, trong di động cũng không có, tấm ảnh duy nhất họ chụp chung được dán trên giấy đăng ký kết hôn, mà qua video thì cũng chỉ xem được đại khái.

“Nơi xảy ra sự việc có một chiếc xe biển số thành phố Hải, chủ xe là người nước ngoài, bọn bắt cóc hẳn là từ thành phố Hải đến. Phiền đồng chí Giang Ngôn miêu tả chi tiết về đặc điểm bên ngoài của người bị trói, chúng tôi sẽ phát động quần chúng nhân dân cùng nhau tìm.”

Nhị Hổ trầm mặc vỗ vai Giang Ngôn.

Giang Ngôn mấp máy môi, lại dường như bị mất hẳn giọng nói, cổ họng trào ra vị máu tươi, anh cúi đầu, đưa tay che mắt lại, một lúc lâu sau mới bật ra được tiếng nói khàn khàn, “Vợ tôi tên là Lâm Hạnh Tử, người thành phố Hải, tóc dài, khoảng chừng này… Da rất trắng, mắt hai mí, mé trái chóp mũi có một nốt ruồi nhạt, cao một mét sáu tám, hơi gầy, hôm xảy ra chuyện, cô ấy mặc áo khoác lông vũ màu đen. Cô ấy sợ lạnh, cũng sợ tối, nếu tìm được cô ấy, tuyệt đối đừng cho cô ấy ăn thứ gì có xoài, cô ấy bị dị ứng, trời tối cũng đừng để cô ấy đợi một mình, còn nữa…”

Nhị Hổ nhìn thấy có thứ chất lỏng chảy qua kẽ tay Giang Ngôn, nhỏ từng giọt xuống, trong lòng cảm thấy vô cùng chua xót.

“Cô ấy có thai.”, bốn chữ này dường như hút cạn toàn bộ sức lực của Giang Ngôn.