Em Thích Họ Của Anh

Chương 15: Sói và cừu



Tên đó thì thầm vào tai của Nhã Phương, Gia phu nhân đi lộn phòng rồi có đúng không. Cô bất ngờ quay người lại ngay và nhận ra giọng nói đó là của Trịnh Khải.

Trịnh Khải cầm tay của Nhã Phương đặt lên thân hình rắn chắt của mình rồi tiếp tục thỏ thẻ "Là anh cho nên khiến em thất vọng lắm sao? Làm Trịnh phu nhân không thích hơn à?"

Ánh đèn phòng đã ma mị cộng thêm lời nói cố ý phát ra từ miệng của Trịnh Khải đúng là còn ma mị hơn. Trịnh Khải đang ở trần, anh ép Nhã Phương vào tường khiến cho cô dễ dàng cảm nhận hơn những thớ thịt trên người của anh. Tuy đây không phải là lần đầu chạm vào da thịt của Trịnh Khải nhưng đây quả thật là một hoàn cảnh khác. Anh đang đi săn con mồi là vợ của mình hay sao hả Trịnh Tổng?

Nhã Phương phản đối kịch liệt, "Buông tôi ra, anh đang làm cái gì vậy?"

Trịnh Khải tiếp tục thốt ra những lời lẻ đầy tính khiêu khích. Nhã Phương đẩy Trịnh Khải ra còn tặng cho anh thêm một cái tát, cô thầm nghĩ chắc có lẽ Trịnh Khải vẫn chưa biết chuyện Gia Thiên đã bị bắt nên cố ý trêu anh một chút. Nhã Phương đang định mở cửa để thoát ra ngoài thì bị Trịnh Khải ôm lại thả xuống giường. Cô bất ngờ với những hành động từ nãy đến giờ của Trịnh Khải, nhìn anh ấy rất khác so với mọi ngày.

"Anh đừng có làm gì bậy bạ nha Trịnh Khải." Cô lo sợ.

"Em đã sinh cho anh một đứa con rồi mà còn sợ chuyện này sao?" Trịnh Khải như biến thành một con người khác.

"Anh không sợ nếu anh Thiên biết được chuyện này sẽ xử lý anh hả?" Nhã Phương lấy Gia Thiên ra làm bia đỡ đạn trong lúc này.

Trịnh Khải cười, "Hắn mà cũng có gan đòi xử lý anh nữa à? Em không sợ anh sẽ xử lý em trước hả?"

"Tôi cầu xin anh đó Trịnh Tổng, anh tha cho tôi đi có được không?" Nhã Phương chấp tay lại quỳ trên giường van xin Trịnh Khải.

Anh kéo ghế lại ngồi sát bên giường nhìn cô, "Hàn Uyên, anh nghĩ chẳng qua đây chỉ là màn kịch chúng ta dựng lên để vạch trần cái tên Gia Thiên đó thôi, nhưng anh chỉ mới thả em ra có một ngày, em đã làm những gì? Em cả gan hôn má hắn trước mặt của anh, em đang đánh giá thấp sự chịu đựng của anh có đúng không?"

Nhã Phương đáp lại ngay, thế nên bây giờ Trịnh Khải bắt cô vào đây là để trả thù cô à? Trịnh Khải khẳng định chắc nịch, Nhã Phương thừa biết anh yêu cô nhiều như thế nào mà, anh đã từng nói với cô rồi, anh không thể nào sống thiếu cô được và xem cô đã làm những gì trước và sau lưng anh, Trịnh Khải cảm thấy khó chịu vô cùng. Mọi chuyện đang diễn ra ngày càng trở nên kịch tính hơn khi bây giờ Trịnh Khải thì đang cố ý muốn Nhã Phương quay lại còn cô thì cứ phản đối không ngừng mà còn gay gắt và kiên quyết hơn. Nhưng mà những gì Nhã Phương nói chỉ là đang trêu ghẹo để xem Trịnh Khải phản ứng ra sao thôi.

"Không, tôi thích anh ấy là sự thật Trịnh Tổng à." Nhã Phương hạ giọng, cứ như điều đó chính là sự thật vậy.

"Em gọi tên anh nghe thật xa lạ làm sao." Trịnh Khải cuối đầu xuống ra vẻ bất lực.

"Bây giờ anh thả tôi đi được rồi chứ?"

"Chúng ta kết thúc một cách lãng xẹt như vậy hay sao? Em định sẽ nói với Bảo Châu như thế nào?"

"Con bé đang sống với bà nội rất tốt, nếu sống ở đó quen rồi thì cứ để cho bà nội nuôi nó lớn đi, tôi sẽ gửi tiền chu chấp hàng tháng đến cho bà nội." Nhã Phương nói một cách rất tự nhiên.

Trịnh Khải không kìm chế được hét lớn tên của cô, xong anh đứng dậy đấm thẳng tay của mình vào tường, thể hiện sự tức giận nhưng chỉ đành bất lực.

Nhã Phương giật mình trước hành động đó, cô nghĩ trong đầu chắc có vẻ đau lắm, nhưng cô vẫn tiếp tục sát thương anh, "Nếu anh đợi được tôi sẽ về phòng của anh Thiên để lấy giấy ly hôn đến cho anh."

Trịnh Khải ngồi bệt xuống đất dựa vào tường và khóc, anh lấy tay che mắt của mình lại, luôn miệng xin lỗi Hàn Uyên. Giỡn như thế là được rồi Nhã Phương ơi, nhìn Trịnh Khải lúc này thật là đáng thương.

Cô đi lại ngồi xuống trước mặt anh, ôm anh vào lòng và vỗ nhẹ vào lưng, "Được rồi mà, nhìn anh cứ như con nít ấy, anh còn không bằng Bảo Châu nữa kìa, được rồi em xin lỗi vì đã chọc anh, bọn người Gia Thiên đã bị cảnh sát bắt đi hết rồi, em cũng đã gửi bằng chứng đến chủ tịch Fox, chắc ông ấy sẽ cho trợ lý gọi điện cho anh sớm thôi."

Trịnh Khải ngừng khóc, ngước mặt lên nhìn Nhã Phương, anh đang nghĩ mình có phải đang nằm mơ không. Nhã Phương giải thích rõ ràng những việc cô đã âm thầm làm, cô không bàn với Trịnh Khải bởi vì muốn đích thân giúp một chút gì đó cho chồng của mình. Nghe vậy Trịnh Khải còn khóc to hơn, đúng thật đàn ông chỉ là những đứa trẻ đội lốp người trưởng thành, anh ôm chặt Nhã Phương vào người.

Bây giờ anh đã hiểu cảm giác của cô năm đó chưa? Trịnh Khải gật đầu lia lịa. Thật may mắn vì đây không phải là một cơn ác mộng. Và họ đã kết thúc câu chuyện buồn bã này bằng một nụ hôn thật nồng cháy. Trong màn đêm ấy, Nhã Phương đã bị biến thành một con mồi của Trịnh Khải. Anh nở một nụ cười đầy nham hiểm, kiểu như Nhã Phương sắp tới số với anh rồi vì dám trêu đùa anh như vậy. Cô còn dám chọc tức chồng của mình khi dám hôn má Gia Thiên trước mặt của anh, chẳng khác nào đang đánh thức con quái thú trong anh trỗi dậy.

Sáng hôm sau, đúng như những dự đoán của Nhã Phương, trợ lý của chủ tịch Fox đã hẹn gặp riêng Trịnh Khải để bàn bạc về việc ký kết hợp tác giữa hai công ty. Nhưng mà công việc thì công việc chứ bây giờ anh vẫn còn ôm vợ của mình ở trên giường đây.