Em Thích Nắng, Anh Thích Mưa

Chương 18: Là anh ư?



Mặt trời đã lên cao, nhưng trong căn phòng nọ vẫn còn con người nào đó nằm trườn khắp giường chưa chịu bình minh.

Tiếng chuông điện thoại réo lên liên hồi nhưng do cài đặt âm lượng nhỏ nên ai đó vẫn chưa nghe thấy.

Mãi đến khi cánh cửa bật mở cùng tiếng la hét inh ỏi của người khác thì ai đó mới chịu dậy.

"Chị Châu!! 12 giờ trưa rồi có chịu dậy không hả?". Tiểu Ngạn chạy vào trong phòng lật tung chiếc chăn đang yên vị trên thân ai đó.

Cái giá lạnh của tiết trời sắp sang đông sao mà lúc này cô cảm nhận được rõ thế này. Hoa Châu lật đật mò mẫm tìm mảnh chăn nào bên cạnh nhưng không thấy đâu, cô tức giận choàng người dậy.

"Chịu dậy rồi? Chị sướng thiệt á. Trong lúc cô em đây đang tất bật sắp xếp lịch trình của chị thì chị mải ngủ thế này. Thành heo rồi."

"Hừm...Lạnh." Hoa Châu ngây thơ nói, như kiểu Tiểu Ngạn nói gì cô đều không thèm nghe vậy.

Tiểu Ngạn nổi đóa, kéo Hoa Châu khỏi giường, chủ động lấy áo bông choàng lên người. Ban đầu thì nó ấm nhưng dần dần nó nóng, nóng ran khiến Hoa Châu tỉnh cả người.

"Cái này là áo mùa rét mà. Em định nướng chị ấy hả?"

Tiểu Ngạn không trả lời, đi vào bếp và lấy bánh mì phết mứt cho Hoa Châu ăn.Vừa ăn vừa bàn về lịch trình làm việc sắp tới.

"Chiều một giờ mình sang chỗ xx này phỏng vấn cùng anh Cung này. Chị chú ý đến cảm xúc nhé, đừng lạnh nhạt quá. Mục đích là tăng lượt..."

"Rồi, biết rồi."

"...". Ừ, cứ cho là chị biết hết rồi đi, chị của em giỏi mà

Ngay sau khi ăn bữa trưa xong họ đã sửa soạn lên đường.

Nói chung buổi phỏng vấn diễn ra bình thường, sắc thái ngời ngơi đặc biệt cô chiều lòng đạo diễn cũ mà làm những động tác có chút mờ ám với Cung Nhật Lãng.

Ban đầu anh ta cũng bị ngẩn ngơ vì hành động bất ngờ này rồi về sau hiểu ra trái tim lại đau nhói, phối hợp cùng với cô diễn trọn vai.

Thật khổ mà, cứ diễn như vậy hoài khiến anh ta ỷ lại vào sự hy vọng mong manh mất.

.......

Buổi phỏng vấn diễn ra suôn sẻ, Hoa Châu tác phong nhanh nhẹn, sửa soạn hành lí rồi chuyển sang công tác tiếp theo.

"Hoa Châu."

Thấy có người gọi mình, cô quay người lại thì thấy Cung Nhật Lãng đang chạy theo sau.

"Tối nay,cô rảnh không? Tôi mời cô ăn cơm." Anh ta nhìn bằng con mắt chứa chan sự hy vọng, hy vọng rằng quan hệ giữa cô và anh ta có thể tốt đẹp hơn.

"Ừm...cũng được thôi." Hoa Châu định từ chối nhưng Tiểu Ngạn lại bảo không sao đâu nên cô đành chấp nhận.

Nếu được thì qua vài lần, cô biến anh ta từ người thích mình thành bạn tốt thì sao? Trong giới showbiz khắc nghiệt này cũng cần tạo mối quan hệ bạn bè tốt giữa người với người để nhỡ đâu có cái mà nương tựa.

.......

Điểm hẹn là nhà hàng hạng sang nằm giữa trung tâm thành phố sầm uất, người qua kẻ lại, đông đúc xô bồ.

Nhà hàng mà Cung Nhật Lãng chọn có hệ thống an ninh chặt chẽ, khu cho người có tiếng lớn trong mọi lĩnh vực đều được bảo vệ nghiêm ngặt căn bản không ai có thể có mưu đồ bất chính, đảm bảo an toàn.

Nơi Hoa Châu và anh ta ăn tối ở đó là phòng ăn chung, tuy không đảm bảo tính an tòa như ở khu riêng nhưng ăn ở đấy cũng tránh những tin đồn không hay ảnh hưởng đến hai người ( thực ra chỉ Hoa Châu thôi).

"Mời quý khách gọi món ạ." Cô nhân viên phục vụ trẻ tuổi lịch sự tới cạnh bàn.

Hoa Châu mở bảng menu và chọn cho mình những món giá cả vừa phải, bởi đây đâu phải cô trả tiền, là anh Cung mời nên hơi ngại nếu hóa đơn nặng kí.

Món ăn bày biện trên bàn trông vô cùng hấp dẫn, Hoa Châu chú ý hình tượng nên khéo léo ăn một cách thanh lịch nhất có thể.

Thật là khó chịu mà. Cả ngày hôm nay cứ hở tý là diễn với giữ hình tượng, chưa có một giây nào cô nghỉ ngơi đúng nghĩa cả.

Như thấy vẻ khó chịu của cô Cung Nhật Lãng che mặt phía đám đông lại nói nhỏ với cô.

"Cô cứ ăn thoải mái. Nhà hàng này tuy có camera nhưng họ sẽ không tùy tiện xem hay trích dẫn nếu không có sự cho phép của khách hàng đâu." Vậy nên hãy thả lỏng nhé."

Hoa Châu nghe những lời nãy cũng chẳng thấy sự an ủi là bao, cô tiếp tục vào vai giữ hình tượng.

Đang ăn bỗng có đứa trẻ nô đùa không cẩn thận làm bẩn váy cô. Váy hôm nay cô mặc mặc be nên trông cũng khá lộ.

"Tôi xin phép vào vệ sinh."

"À vâng. Tôi sẽ gọi người chuẩn bị đồ mới cho cô." Cung Nhật Lãng cũng sốt sắng đứng dậy theo nhưng được Hoa Châu trấn an và ngồi xuống thẫn thờ.

"Tôi vào lấy giấy lau là được." Hoa Châu mỉm cươi thật tươi, nhằm trấn an anh ta và đứa bé mải chơi kia.

Sau khi xử lí sạch vết bẩn Hoa Châu lấy chiếc khăn quàng quấn quanh eo vừa tinh tế che vết ố bẩn vừa tạo tính thẩm mĩ vô cùng độc đáo.

Khi ra khỏi nhà vệ sinh Hoa Châu bỗng thấy âm thanh quen thuộc một cách lạ kì, là thứ tiếng mà ba năm nay cô chưa từng nghe lại nhưng cớ sao lại có chút lạ lẫm thế này.

Đúng lúc cô mải suy nghĩ về âm thanh phát ra phía nhà vệ sinh nam bên cạnh thì người đó đã bước ra.

Hoa Châu tình cờ nhìn được góc nghiêng của anh, vội vã nấp đi lảng tránh ánh mắt đó nhìn mình.

Là anh ấy sao? Chất giọng và khuôn mặt ấy thật giống. Nhưng anh ấy đang ở Mỹ, chắc là người giống người thôi nhỉ? Cô tự huyễn hoặc cho bản thân.

Vì tính tò mò bẩm sinh cô lần theo người đàn ông đó. Bóng lưng thật quen thuộc nhưng dáng đi có phần cứng rắn hơn.

Anh đi mãi rồi dừng lại trước mặt người phụ nữ xinh đẹp mặc chiếc váy màu đỏ quyến rũ và trưởng thành vô cùng.

Bên cạnh cô ta là đứa trẻ mới làm bẩn váy cô. Ba người bọn họ đều rất vui vẻ cười nói.

Tuy ở đằng xa không nghe thấy cuộc nói chuyện giữa ha người nhưng hành động thân mật khi nói chuyện của họ đặc biệt đứa bé kia rất yêu quý anh giang tay ra đòi bế anh rất yêu mến và bế bổng đứa bé lên ôm vào lòng.

Cô nhìn rõ hơn rồi. Chắc chắn là anh ấy, Dịch Tử Nghiêm đã về nước rồi, nhưng khác quá, đúng vậy, thật khác.

Dường như đó là gia đình của anh ấy và trông họ thật hạnh phúc, đứa bẻ cũng rất đáng yêu.

Hoa Châu không hiểu sao, tim cô lạnh giá suốt bao năm nay lại như thể có chất gì đó nóng nóng chạy miên man khắp con tim. Một thứ cảm giác mất mát. Cô xoay người trở lại, nụ cười chua chát cùng với sự yên lòng.