Em Thích Nắng, Anh Thích Mưa

Chương 2: Trộm?



"Dạo này trông con gầy quá. Áp lực lắm đúng không con?". Trình Thu Nhã dịu dàng hỏi.

Hoa Châu dừng động tác của cô lại, tay cầm đũa khẽ chọc vào bát cơm. Đợi mẹ Nhã nói xong một lúc cô mới gật đầu.

"Có chút thôi ạ."

Dịch Thu Mễ hiểu chuyện không dám nói chen vào câu gì,lẳng lặng nhìn hai người đối diện nhau qua bàn ăn.

"Thằng Nghiêm mấy nay có về nhà không? Lúc nào mẹ gọi cho nó thì nó đều bận cả."

"Anh ấy không về nhà mấy ngày nay rồi mẹ."

"Haiz, đúng lúc nhà con có chuyện mà. Thằng Nghiêm này làm gì mà bận thế không biết. Chả chịu chăm sóc vợ gì cả." Trình Thu Nhã nói khẽ.

Tuy nhiên những lời ấy cũng đủ để Hoa Châu nghe được. Tâm trạng cô bỗng chốc trùng xuống hơn.

Trình Thu Nhã thấy mình lỡ lời,áy náy hạ đũa xuống, nắm lấy tay của Hoa Châu mà an ủi.

"Chịu khó con nhé. Chắc là Tử Nghiêm có việc gì đó quan trọng mà chưa kịp cho chúng ta biết thôi. Thời gian này hai con phải cố gắng vượt qua nhé! Mẹ tin mọi việc đều có nguyên do của nó và chắc chắn sẽ ổn thôi."

"Vâng, con biết rồi...mẹ Nhã."

Hoa Châu ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt trìu mến đầy chân thành của Trình Thu Nhã, trong lòng cô trào dâng sự xót xa khó tả.

Giờ phút này trong đầu cô có suy nghĩ rằng chắc là do anh đang cố hết sức để kiếm được khoản tiền lớn để lo cho bố cô.

Vì nếu công ty anh có chuyện gì chỉ cần hai ba ngày là anh giải quyết đâu ra đấy, lần này lại khác nó kéo dài trong sự mập mờ khiến cô cảm thấy thật xa lạ, trống trải.

Trình Thu Nhã thấy sắc mặt Hoa Châu càng ngày càng không tốt nên bà cũng không nói thêm câu gì đề cập đến chuyện này nữa.

Tay cầm lại đũa và gắp thức ăn cho cô. "Đây, ngoài canh khoai hầm ra con thử món đậu sốt của mẹ mới làm đi."

Hoa Châu vẫn chưa khôi phục hoàn toàn lại trạng thái bình thường, tay bưng bát hứng lấy miếng đậu.

Nhìn thấy miếng đậu trong bát, nước sốt trên nó chảy xuống đều,Hoa Châu quyết định gạt bỏ hết mọi tâm trạng. Cô đến đây là ăn cơm, thăm mẹ Nhã chứ có phải là để vác bộ mặt ủ rũ đến làm phiền mẹ đâu chứ.

Hoa Châu hừng hực cho cả miếng đậu vào miệng rồi và lấy và để cơm.

Cảnh tượng này khiến Trình Thu Nhã và Dịch Thu Mễ hơi ngạc nhiên.

Thấy vẻ mặt của nhau, cả ba phá lên cười vui vẻ.

"Chị Châu à, chị chưa từng ăn đậu này hay gì vậy? Nhìn chị buồn cười quá. Đúng là diễn viên,quay ngoắt tâm trạng 180 độ luôn. Nể phục chị nhất!". Thu Mễ dơ ngón tay cái lên, hướng về Hoa Châu.

Không khí bỗng chốc vui hơn hẳn cơ nãy.

Trình Thu Nhã khẽ đập nhẹ đũa lên tay Thu Mễ, lắc đầu cười nói:

"Con bé này! Chỉ biết thêm mắm thêm muối vào câu. Đây, miếng đậu thần thánh 180 độ của bay đây, thử đi nhé!"

………………………………………………………………………

"Con không định ở lại đêm nay thật sao?". Trình Thu Nhã có chút luyến tiếc hỏi, tay không ngừng cho đồ vào túi đựng.

"Vâng. Con phải về." Hoa Châu ngấp ngứ. Cô muốn về nhà bởi cô có linh cảm rằng Tử Nghiêm anh ấy có lẽ sẽ trở về như lời anh bảo.

Cô không biết cảm giác đó là gì nhưng khi nghĩ đến câu nói về nhà nói chuyện của anh khiến cô cứ có cảm giác nôn nao khó tả.

"Ừ. Vậy thì về cẩn thận con nhé. Đây, cầm chút đồ về, lúc đói thì còn có cái ăn. " Trình Thu Nhã xách chiếc túi lại đưa vài tay cho Hoa Châu cầm ân cần dặn dò.

Hoa Châu ấm lòng có chút tiếc vì thời gian trôi qua nhanh, nhanh hơn rất nhiều thời gian hàng ngày cô đơn của cô.

Bỗng chốc cô có suy nghĩ nếu Dịch Tử Nghiêm không về nhà thì liệu cô có ba chân bốn cẳng quay lại đây với mẹ Nhã không nhỉ? Cô không biết đáp án, chỉ cười cười một mình rồi nhìn mẹ Nhã.

"Thôi, con về đây. Trời cũng muộn rồi ạ."

"Ấy Tiểu Châu, đợi đã con. " Trình Thu Nhã vội vàng từ trong nhà chạy ra."Cầm lấy ô, tý nữa mưa là ướt người cảm lạnh đấy.

………………………………………………………………………………

Ngoài trời mưa xối xả.

Lúc mới trên đường về có mưa mấy đâu mà giờ gần về tới nhà rồi cơn mưa ẩm ướt, lạnh lẽo đáng ghét này lại tuôn ra như kiểu 'khịa' cô vậy.

Cô ghét mưa, ghét mưa cực kì. Nhưng người đàn ông cô yêu lại vô cùng yêu thích nó. Mà hiện tạo giờ đây cô càng cảm thấy cơn mưa này nhùn không nổi nữa rồi, chỉ muốn lấy hết sức bình sinh khiến nó biến mất mãi.

Vì trời mưa lớn cộng thêm trời đã muộn nên cô quyết định dừng xe trước lối đi về nhà.

Hoa Châu cố kìm nén sự khó chịu, tay cầm ô mẹ Nhã đưa run lên bần bật liên hồi.

Cuối cùng sau bao nhiêu sự kìm nén cô đã về đến nhà.

Thấy cửa nhà đã mở trong lòng cô có chút vui mừng nhưng cũng rất sợ hãi.

Nhỡ đâu không phải Dịch Tử Nghiêm anh ấy về mà lại là tên trộm biến thái nào đó lẻn vào nhà cô thì sao? Vì để an toàn cô quyết định cầm chiếc chày ở bếp.

Nhìn xung quanh một lượt, mọi thứ đều ngăn nắp không có dáng vẻ là một vụ trộm, Hoa Châu mới nới lỏng cảnh giác

Cô đi xung quanh nhà, sự im lặng không phải là quyết định hay nên Hoa Châu lên tiếng, gọi:" Nghiêm Nghiêm, anh về rồi sao?".

Nhưng mãi không thấy hồi âm, cái bầu không khí im lặng này khiến cô choáng váng vô cùng. Tay cầm chặt chiếc chày sẵn sàng vung ra.

Bỗng có tiếng động lạ vang lên. Hoa Châu như muốn nổ tim ra ngoài. Âm thanh lạ này mỗi lúc vang lên rõ hơn, càng gần hơn về phía Hoa Châu.

Cô sợ rồi, sợ thật rồi. Hy vọng đó là Dịch Tử Nghiêm. Nếu không, nếu không thì cô sẽ gặp nguy mất. Hàng xóm xung quanh chắc đều nghỉ cả rồi, nếu cô chạy có thoát được không?

Hoa Châu run bần bật người, cả ngày nay cô đều rất mệt rồi, sức sắp kiệt. Cô liều lĩnh hỏi về phía có âm thanh phát ra: "Nghiêm Nghiêm, l...là anh đúng không? Tr...trả lời em đi."

Nhưng đáp trả cô lại là sự im lặng chết người.

Đoàng!

Ngoài trời mưa to hơn. Sét đánh thành tràng.

Cùng với đó là âm thanh " cạch cạch" vang lên dần to lên.

Hoa Châu bị dọa sợ chân bủn rủn sắp không đứng vững nổi, tay cầm chày đến nỗi bị dằm đâm chảy máu mà không biết.

Cô sợ hãi lùi về phía sau. Đúng lúc va phải bàn ngã uỵch xuống thì mất điện. Nhưng nhờ có sét cô vẫn nhìn được. Luống cuống tìm chiếc điện thoại nhưng không thấy cô hoảng hốt định đứng dậy tìm chỗ chốn nhưng cú va đập vừa rồi khiến lưng cô đau điếng, cố gắng lắm mới gượng dậy được.

Hoa Châu liều mình, đã đến nước này rồi, cô không thể thoát vậy thì chỉ còn cách đấu lại thôi.

Tay cầm chiếc chày bất lực nhìn về phía trước.

Nhưng phía trước cô giờ đây không còn là lối đi nữa, nó bị hình bóng của ai đó bao phủ lên một màu đen. Một hình bóng lạ lẫm.

cô cười chua chát, bắt đầu cảm thấy hối hận khi quyết định không ở lại với mẹ Nhã mà về nhà đợi Tử Nghiêm. Nhưng về nhà rồi, người trong nhà không phải là Dịch Tử Nghiêm, cô chắc chắn điều đó khi thấy cái bóng đen kia.

"Có thể lấy hết đồ đạc trong nhà, nhưng đừng hại tôi được không?". Hoa Châu không sợ mất đồ, cô chỉ sợ chết, nếu chết rồi cô sẽ không còn gặp lại được Tử Nghiêm, mẹ Nhã, Mễ Mễ, bố và còn nhiều điều cô còn phải làm nữa.

Đoàng!

Tia sét đánh dài chiếu rọi mọi ngóc ngách trong căn nhà.

Giờ cô nhìn được rồi, hình bóng đen đó đã được chiếu sáng. Gương mặt quen hiện lên trước mắt cô.

Hoa Châu vô cùng kinh ngạc. "Là chị Châu sao?"

Hạ Minh Châu cùng gương mặt khó coi nhìn bộ dạng người con gái trước mắt.

"Là chị."