Em Thích Nắng, Anh Thích Mưa

Chương 20: Dự tiệc (2)



Bầu không khí bữa tiệc quay trở lại vẻ yên tĩnh, trang nghiêm thuở đầu.

Dịch Tử Nghêm theo chân Giang Tất Hữu ngòi vào bàn tiệc vip được đặt ở vị trí ngay đầu tiên. Anh ung dung ngồi vắt chân, lưng tựa vào ghế đôi mắt nhắm hờ nhưng thực chất là đang quan sát cô.

Thật may vì chỗ ngồi của anh chỉ cần liếc nhẹ sang phải là nhìn thấy rõ chỗ của Hoa Châu rồi.

Khi khách quan đến khá đông đủ rồi, buổi giao lưu liên hoan của bữa tiệc bắt đầu.

Đến giữa bữa tiệc, Dịch Tử Nghiêm xin phép ra ngoài xử lí công việc. Đúng lúc này Giang Tịnh Thi ở đâu chạy tới chỗ Hoa Châu nài nỉ hát tặng mình. Thật khéo, thân hình Giang Tinhh Thi thế mà che khuất đi bóng dáng của anh, Hoa Châu thuận theo tầm nhìn thì thấy bóng lưng của anh nhưng quá xa căn bản không nhận ra.

Vì nhân vật chính của bữa tiệc đích thân đến chỗ đề nghị mình biểu diễn nên Hoa Châu sẵn lòng chiều theo ý.

Tuy hầu hết ai cũng biết đến cô với vai trò là một diễn viên nổi tiếng nhưng hiếm ai biết được trong giới nghệ thuật cô tài năng ở mọi khía cạnh.

Tất nhiên, nhanh chóng Hoa Châu trở thành trung tâm khán đài khi cô cất tiếng hát trong trẻo bẩm sinh sẵn có của mình, thật nhẹ nhàng và du dương.

Dịch Tử Nghiêm định bước vào nhưng thứ âm thanh ấy níu chân anh lại, anh ngây ngốc nhìn bóng hình yêu kiều đang mải mê ca hát dưới ánh đèn trắng mờ nhạt, thật mê người. Anh trở mình dựa vào cửa, nhắm nghiền mắt suy nghĩ thứ gì đó rồi nhoẻn miệng cười.

Bữa tiệc vui vẻ của người ta mà em hát bài buồn để làm vì vậy? Haha.

*sometimes, all i think about is you

late nights in the middle of June

heat waves been faking me out

can’t make you happier now*…

(Trích Heat waves - Glass Animals)

Phần ca hát kết thúc, chương trình tiếp theo khiến đông đảo hội quý ông, quý bà thích thú chính là khiêu vũ dưới ánh đèn mờ lung linh.

Để tăng thêm tính hấp dẫn, ban tổ chức yêu cầu đeo mặt nạ, tất nhiên điều này càng làm cho bầu không khí sôi động.

Hoa Châu nhận mặt nạ nhưng cô không có ý định nhảy nên từ chối mọi lời mời và xin phép ra ngoài hóng gió.

Giang Tịnh Thi ở vị trí trung tâm làm điệu nhảy khai màn với một người đàn ông thanh lịch lạ mặt nào đó, tất nhiên người đó chính là Mạc Tư Truy, cũng may là có mặt nạ che đi không thì bước ra ngoài sân khấu này anh ta sẽ bị công kích bởi ánh mắt ghen tỵ của đông đảo công tử nhà giàu đây.

Còn Tiểu Ngạn và Cung Nhật Lãng cũng rất nhanh tìm được bạn nhảy với mình, nói chung ai cũng có đôi có cặp rồi, có mỗi mình Hoa Châu là cô đơn lẻ bóng thôi.

Hoa Châu tay để lên thành lan can, thoải mái dựa nửa thân dưới lên thành, đầu hướng lên trời nhắm mắt thưởng thức hương hoa thoang thoảng đưa theo từng cơn gió nhẹ.

Chỗ cô đứng cách không xa sân khấu chính, nên ở đây vẫn có thể nghe rõ tiếng dương cầm du dương trầm lắng.

Bỗng eo cô bị bàn tay ai đó ôm lấy, lật mình lại. Thuận thế cùng người đó làm vài điệu khiêu vũ đơn giản.

Ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống hai con người, tuy đeo mặt nạ nhưng khi nhìn vào khuôn mặt ấy, cô có chút quen thuộc.

Nhảy xong, anh không chịu buông ra ngay mà vẫn giữ nguyên tư thế ấy, ôm cô vào lòng. Xa cách nhau khá lâu, đây là lần đầu tiên được ôm cô gái ấy khi gặp lại. Anh cũng không thể kiềm chế giấu nổi thân phận của mình, anh muốn được nhìn thấy biểu vảm của cô khi chiếc mặt nạ này gỡ xuống, khi cô biết anh đã trở lại.

Suy nghĩ là làm, anh nới lỏng tay định gỡ mặt nạ xuống nhưng bị cô chớp thời cơ vặn tay anh khóa chặt sau lưng. Hành động này khiến anh bất ngờ đến bất động, vậy mà cô còn học được chiêu này ư?

"Đồ biến thái, tính dụ dỗ con gái nhà lành sao?. Giọng cô không mạnh cũng chẳng nhẹ nhưng đủ mang sát thương tâm lí đến đối phương.

Đối với hành động này thực sự anh không giận cũng chẳng yếu thế, chỉ nhếch miệng lên cười. Cô gái của anh giờ cũng học được cách phòng vệ bản thân rồi. Nhưng từng khoảnh khắc cô cười nói đi bên cạnh Cung Nhật Lãng khiến anh nhất thời tức giận, vậy mà không phòng bị khi ở bên tên đó sao?

Anh trở mình đưa nhẹ tay là khóa chặt cô vào lòng. Không để cô kịp phản ứng anh cúi đầu xuống đặt lên hõm vai thâm trầm nói, hơi nóng phả ra lên người khiến cô khó chịu phảng kháng, nhưng sức anh mạnh quá cô đành chịu.

" Thứ nhất, tôi không phải tên biến thái như em nghĩ. Thứ hai, em chắc… em là con gái nhà lành chứ". Mấy từ cuối anh cố để giọng trầm hết sức, nghe thật mê muội.

Giọng của anh nghe rõ ngay bên cạnh tai khiến tim cô nhói từng hồi. Sao âm thanh này quen quá. Là anh ấy. Cô cố gắng giãy mình quay đầu nhìn lên thì đúng lúc này chiếc mặt nạ kia bị anh gỡ xuống.

Mọi ngũ quan tinh xảo của anh dưới ánh trăng trong xanh hiện lên trong đôi mắt ngấn lệ của cô, cô thẫn thờ đôi chút rồi vội vàng rụt mắt về cố nén cảm xúc không nên có.

Nhưng anh nào để cô yên, quả thực ba năm qua tiếp xúc với nhiều người, lăn lộn trong nhiều giới, tham vọng cũng lớn dần và tính ham muốn được sở hữu mãnh mẽ đến cực điểm.

Anh nắm nhẹ cằm, đưa khuôn mặt cô hướng thẳng mặt mình, ranh ma nói.

“Sao nào vợ của anh, gặp lại anh coi bộ em không vui lắm nhỉ?”

Cô hướng ánh mắt sang chỗ khác, anh cũng không làm khó, mặc kệ cô nhưng Hoa Châu nghĩ nên trả lời và nói chuyện thẳng thắn, cô nhìn anh bằng với con mắt trong veo nhưng cực kì sắt đá

“Làm ơn, đừng ăn nói lung tung, chúng ta không còn là vợ chồng nữa. Để đám phóng viên nghe thấy rất là rắc rối cho tôi đó.”

Anh nghe những lời này mà cảm giác như trái tim rạn nứt, đúng là vậy thật nhưng đó chỉ là một phía thôi. Anh dương dương hếch cằm lên nhìn cô như kiểu cô chẳng biết gì hết.

Bị anh nhìn khẩy cô có chút mơ hồ, thái độ gì đây. Nhưng cuộc gặp gỡ ngắn ngủi này của hai người diễn ra không lâu thì Giang Tịnh Thi từ trong mở cửa bước ra.

“Chị Châu, vào trong trong thôi…Ai vậy!!!”