Em Thích Nắng, Anh Thích Mưa

Chương 22: Cơn thịnh nộ không thể ngừng(1)



“HOA CHÂU!!!”

UỲNH!



“Mau đưa bệnh nhân vào phòng mổ, cô ấy mất máu nhiều cần phải phẫu thuật, mau liên hệ với người nhà bệnh nhân.”

Tiếng xe lăn xoành xoạch chạy dài từ cửa vào đến tận cuối dãy hành lang. Các y, bác sĩ, nhân viên điều dưỡng chạy toán loạn. Một số người lo lắng đến phát khóc vì bệnh nhân này cũng chính là thần tượng của họ.

Dịch Tử Nghiêm hiện giờ sốt sắng đến phát điên, đôi mắt đỏ ngàu vì tức giận. Căn dặn Tiểu Ngạn để ý Hoa Châu cẩn thận, đề phòng có còn thành phần sót lại hại cô. Còn anh liền biến mất không dấu vết.

Bằng quyền lực của mình anh trích xuất camera trên mọi ngóc ngách khu phố, tìm kiếm những con sâu bọ dám âm mưu hãm hại Hoa Châu của anh. Tại sao anh lại chắc chắn đây là kế sách ư? Bởi ngay chính tài xế đã phản ảnh điều đó. Nhìn bộ dạng sợ hãi, ôm đầu khóc lóc, miệng luôn lảm nhảm một câu “Cô ta giết con mình mất, không được, con ơi”.

Càng nghĩ đến có người hại Hoa Châu thậm chí còn mang ý định hại chết cô khiến anh điên tiết muốn sát phạt cả gia phả nhà cô ta.

Sau sự miệt mài truy lùng, chập tối đã có kết quả. Cả hội tìm kiếm vui mừng báo tin cho Dịch Tử Nghiêm. Sau khi xem xong đoạn trích đáng nghi, mặt anh xám lại, cử một nhóm theo mình còn nhóm còn lại theo Bernard đến bệnh viện.

Tại thành phố S, trong con hẻm tối tăm, ẩm thấp không người qua lại, nơi đây tập hợp đầy đủ mọi thành phần trong xã hội.

Trong căn nhà nhỏ bỏ hoang cuối hẻm, một người phụ nữ không tấm vải che thân đang nằm hưởng thụ trên chiếc ghế sofa cũ rách, tay cầm điếu thuốc miệng không ngừng cười. Xung quanh cô ả là những tên du côn phục vụ không ngừng nghỉ.

“Thế là hết, loại được một đứa. Đợi hai đứa kia đến nữa là cho gọn một đống… Đoàng! Á haha.” Cô ả đang mải mê ngắm nhìn chằm chằm vào tivi hiển thị camera tại bệnh viện nọ treo trên tường đối diện.Tiếng cười của ả vang khắp con hẻm.

Trong ánh đèn chập chờn, không khí ẩm thấp, cuộc sống hoan lạc triền miên phản ánh chân thực số phận hẩm hiu, dơ bẩn của người phụ nữ kia. Thật đáng thương mà cũng đáng ghét.

Tên du côn hầu hạ bên cạnh khẽ nói, " Lady Star,…uhm…mục tiêu chết rồi, sau này nhỡ đâu có người phát giác ra…"

“Ahaha, không thể nào đâu. Toàn bộ máy quay an ninh chả phải bị các ngươi phá hết rồi sao? “. Nói đoạn cô ả dừng lại, nhếch mày nở nụ cười tà dị. " Chuyện này được tính kế sao cho giống với vụ tai nạn, người bị phạt là thằng tài xế, còn nếu người bị phạt mà là chúng ta, chắc chắn con thằng tài sẽ lìa đời.” Cô ả đưa ngón tay dài, gương mặt phóng đãng vuốt ve cằm của tên du côn gương mặt bảnh bao nọ, " Trừ phi không có ai phản bội, thì chuyện tao làm có trời mới biết.”

“Thế gọi ta một tiếng đi, ta biết rồi.” Một giọng nói băng lãnh mang hàn thương cực cao nói vọng vào, kế đến cánh cửa cũ nát bị đá văng ra, hàng chục cảnh sát mặc đồ bảo hộ, cầm súng đi vào.

Hiện trường bây giờ cực kì hỗn loạn. Đám du côn nhanh chóng chạy lại một góc kiếm vải che thân, những tên nào muốn tẩu thoát đều bị bắn vào chân không thương tiếc.

Xung quanh náo loạn là vậy nhưng sắc mặt cô ả vẫn thảnh thơi, độ phóng đãng càng phô bày ra rõ hơn khiến cánh cảnh sát ngượng chín mặt.

Một đàn ông trung niên mặc quân phục nhà nước, bộ mặt nghiêm nghị đến đáng sợ và đặc biệt đối với loại phụ nữ này ông ta không hề động tâm, đôi mắt sắc bén như chim ưng muốn trinh sát con mồi ngay lập tức.

Thấy ngữ khí của ông ta, đám cảnh sát khôi phục lại vẻ nghiêm ban đầu, đối diện với họ chính là sát nhân, đối tượng cần phải bắt giữ.

“Phạm nhân kia, xin hãy tự trọng. Trong lúc tôi còn nói nhẹ nhàng, hy vọng cô cùng chúng tôi hợp tác về đồn.” Giọng quân nhân kia lạnh tanh, toát lên vẻ cương nghị mang hàm ý đe dọa.

Nhưng cô ả vẫn chẳng mảy may, cả gan mời gọi mấy cảnh sát đứng xung quanh khiến họ khó xử vô cùng. “Nào nào, được mấy anh đẹp trai vạm vỡ ghé thăm, trước tiên hãy thả lỏng thân thể các anh ra rồi em phục vụ cho nào.”

“Lady Star còn chúng tôi…này các người sướng lắm rồi đấy, được lady đích thân phục vụ, có sướng không hưởng, Áaaa.”

Tiếng gào hét thảm thiết vang lên cùng hàng máu tươi tanh tưởi lan khắp mặt đất. Tên du côn vừa nói kia hiện tại tuy đầu vẫn còn nhưng xương thì gãy nát trông thật kinh dị.

Cảnh này khiến mấy tên du côn khác sợ hãi dập đầu xuống đất dù trán có đổ máu cũng không dám ngẩng lên. Cô ả cũng bắt đầu dao động, sau đó lấy lại vẻ bình tĩnh, quay sang nam quân nhân.

"Mấy người là cảnh sát ngầm của tổ chức SSS? "

Người đàn ông mặc quân phục không trả lời, hai con mắt nghiêm nghị băng lãnh nhìn thẳng vào con mắt tà dị của ả, như là một câu trả lời.

“Ha, bảo sao, nào có mấy cảnh sát thường tàn bạo như vậy chứ. … Ra là coi tôi như phạm nhân cấp quốc gia à. Haha, nực cười. Mấy người làm vậy không được đâu, vô cớ bắt dân thường rồi tra tấn bằng vũ lực có ngồi tù chung thân cũng chưa hết tội…”

“Chúng tôi có cả tá lí do để đủ cho cô ‘được tra tấn’ đấy.” Ngay lúc này, gương mặt nghiêm nghị ban đầu của nam quân nhân không còn,thay vào đó nụ cười tà ác xuất hiện chớp nhoáng rồi tắt theo từng động tác của ông ta, những bằng chứng phi pháp ngoài vòng pháp luật của ả đều được thu thập hiện nằm yên vị trên tay nam quân nhân chĩa thẳng vào mắt ả ta khiến ả ta bất giác run sợ.

Không để ả phản bác, nam quân nhân hạ lệnh cho đám cảnh sát giam giữ.

Ả ta nào có để yên, quay sang hèn hạ đánh đập những cảnh sát có ý định tiến gần khiến họ lúng túng khó xử.

Một nam quân nhân khác chĩa súng sẵn sàng bắn ả, người đàn ông mặc quân phục thấy tình thế khó kiểm soát liền quay mặt ra phía cửa như dò hỏi ý định của ai đó.

Anh lúc này vẫn đứng bên ngoài dựa vào tường, tay ném điếu thuốc vẫn còn đốm đỏ di mạnh xuống nền đất ẩm ướt, đôi mắt lạnh lẽo sâu hút không có chút nhân tính, khẽ đưa tay ra lệnh.

Nhận được lệnh ý, nam quân nhân lập tức hiểu, thẳng tay bóp cò.

Tiếng súng thảm khốc vang rền cả con hẻm cùng với đó mùi máu tanh tưởi bốc lên, thi thể chồng chất khiến người người run sợ.