Em Thích Nắng, Anh Thích Mưa

Chương 27: Chiếc bông tai độc nhất



“Mời cô cùng chúng tôi lên đồn một chuyến.”

Cái gì đây, vẻ mặt cùng âm thanh uy hiếp này chứng minh cho việc họ đang rất hào hứng về việc được thưởng lương cao hay là được thăng cấp sau khi bắt được đồng phạm của hung thủ giết người đây mà. Trong lòng Hoa Châu có chút chột dạ, cho cô xin lại cái tự tin ngạo nghễ vừa rồi được không? Hơi sợ đó nha, nhưng vẫn chấp nhận đi theo.

Tiểu Ngạn tỏ ý muốn đi cùng nhưng đối diện với ánh mắt trừng sắc lẹm cùng thâm ý sâu xa của Hoa Châu nên đành phải ở lại.

Sau khi đám người họ dẫn cô đi, Tiểu Ngạn mau chóng lấy điện thoại bấm vào dãy số lạ nhưng hơi quen thuộc, rất nhanh sau hồi chuông thứ hai người bên kia đã bắt máy.

“Anh Nghiêm…Chị…chị Châu…” Tiểu Ngạn không tránh nổi sự mất bình tĩnh, lắp bắp không nên câu.

Như cảm nhận có chuyện chẳng lành, giọng anh trở nên đanh thép vội vàng trấn tĩnh Tiểu Ngạn, cuối cùng hiểu được vấn đề của cô qua lời kể lại.

“Nhanh vậy sao? Rõ ràng là hậu xử lí ngon lành rồi cơ mà…” Anh nói lẩm bẩm trong miệng nhưng lại như thế nào mà vẫn để mic bên cạnh khiến từng câu từng chữ lọt vào tai Tiểu Ngạn dấy lên cơn rùng mình. Hai vợ chồng nhà này kinh khủng thật đấy, giết người mà vẫn còn có thể ung dung buông những lời mờ ám ấy.

“Được rồi Tiểu Ngạn ở yên đấy, anh sẽ sắp xếp đến đồn một chuyến. Yên tâm, không ai có thể hại được chị của em.” Nói rồi anh tắt máy.

Tiểu Ngạn lập tức nghe theo, hiện tại bản thân nếu tham gia thì chẳng khác càng làm rối chuyện. Với cả Tiểu Ngạn nhận ra việc làm của Hoa Châu vừa rồi là đang muốn bảo vệ cô, không muốn cô bị liên lụy, lòng có chút thấp thỏm nhanh chóng vào nhà đóng cửa cẩn thận.



Tại đồn.

Sau khi đến đồn cùng ngồi nói chuyện với viên cảnh sát thì Hoa Châu mới vỡ lẽ, hóa ra chuyện cô là đồng minh chưa bị phát hiện nhưng sự việc mà họ gọi cô lên đây khiến cô vô cùng sốc.

“Đây là di vật mà thủ phạm để lại. Hiện tại có mẩu giấy trên đó có tên của cô và một chiếc usb được đặt trên giấy bên cạnh giầy và quần áo. Vì để xác minh rõ sự việc nên chúng tôi đã mạo phạm đọc lá thư này và xem nội dung đầu của chiếc usb…” Một viên cảnh sát độ tuổi trung niên đang tỏ vẻ rất thương tiếc khi nhìn những thứ được cất trong túi zip chuyên dụng trên bàn.

Cầm lá thư trên tay, khóe mắt Hoa Châu cay cay. Thì ra Thương Hạ cô vẫn không thể tiếp tục làm người được, và tìm đến chốn yên bình sao?

Thấy dáng vẻ của Hoa Châu, viên cảnh sát tỏ vẻ nghi ngờ. Rõ ràng khi họ đọc thì nội dung có vẻ như là hung thủ đang có ý xin lỗi về những điều đã làm với cô nhưng với sự khúc mắc với từ ‘cảm ơn’ cuối bức thư cộng thêm với cảm xúc hiện tại của cô quả thực trong này có ẩn tình.

Ông ta để lộ rõ nghi vấn cùng với ánh mắt nghề nghiệp kể lại nội dung của vụ án nhưng mục đích chính là thăm dò cô xem có đúng là đồng phạm hay là người có liên quan không.

"Theo tôi biết nhờ chiếc usb này mà chúng tôi đã gắn được toàn bộ mảnh ghép của vụ án. Ba người bị sát hại là con cháu của các nhân vật tai to mặt lớn trong giới kinh doanh. Mặc dù có vẻ như chính họ đã gián tiếp gây nên cái chết của mình bằng những việc làm tồi tệ với hung thủ trong quá khứ nhưng gia đình của họ, cô biết rồi đấy, họ đang gây sức ép rất lớn đối với truyền thông cũng như bộ phận điều tra viên chúng tôi. Vậy…cô Hoa, việc cô là người trong tâm thư trước khi tự tử của hung thủ …có phải…"Ông ta cố tình nhấn mạnh, kéo dài từng chữ cùng con mắt híp lại nhìn chằm chặp vào cô.

Hoa Châu trả lời ngay lập tức, “Tôi và cô ấy từng là bạn, chúng tôi đã từng mâu thuẫn với nhau nên việc cô ấy viết cho tôi, tại sao lại lấy làm lạ?”, cô dám bịa những lời như vậy bởi một phần cũng hiểu ra ý muốn của Thương Hạ, thật đáng thương trước khi lìa đời mà còn bao che giúp đỡ tôi nữa chứ, đành vậy, tôi đành phải trốn tránh sự thật không thì có chết cô cũng ngoi lên đày đọa tôi mất.

“Nhưng tại sao lại chỉ có mỗi lá thư viết cho cô, gia đình thì sao? Cô Hoa này, thực sự là một khúc mắc khó có lời giải với chúng tôi đó.”

Một lời chúng tôi, hai lời chúng tôi, nhưng thực chất chỉ có lão già mắc bệnh nghề nghiệp như ông mới nói vậy thôi. Công nhận kinh nghiệm dày dặn lâu năm của người ta khiến cô có chút nổi da gà, nếu như có thêm chứng cứ cho ông ta nữa chắc chắn ông ta sướng điên lên, nhảy đến còng tay cô rồi đưa ra tòa mất.

“Cô ấy mồ côi.” Hoa Châu lại bịa đặt, từng gioitj mồ hôi vịn sau gáy. Quả thực nói dối về vấn đề này khó thật đấy, nói dối về người đã chết để biện minh cứu sống chính mình sao? Thấy là lạnh gáy

Chợt có một chữ trên tâm thư khiến Hoa Châu phải để ý. Nó được tô đậm hơn so với những từ khác, “diễn”. Thì ra cô muốn tôi làm thế à. Thôi được, coi như đạo đức nghề nghiệp tôi ném đi vậy.

Dường như câu trả lời của cô vẫn chưa đủ thỏa mãn giải đáp khúc mắc của ông ta, ông ta im lặng không habhf động bất kể gì hết khiến bầu không khí trở nên yên lặng đến ngạt thở.

Hoa Châu cảm giác như thể cô hiện đang là con thỏ trắng nhuốm vết đỏ đang bị mắc trong lưới của thợ săn, và lão ta đang cố bới vết dưới lông để tìm ra nguyên căn của những vệt đỏ tanh tưởi đó.

Bỗng viên cảnh sát mỉm cười quái dị, tay lấy đồ trong túi chuyên dụng để ở ngăn bàn của ông ta, đôi mắt như như chim ưng xác định cái chết của con mồi nhìn chằm chặp vào cô, cố gắng không bỏ sót nhất cử nhất động khiến tim gan Hoa Châu nhất thời dấy lên cơn gào thét.

Chả nhẽ ông ta bắt thóp được gì rồi sao?

Không để cô phải chờ đợi, ông ta lên tiếng đồng thời thứ đồ được ông ta cất đến cuối cùng được giơ lên trước mặt cô.

“Cái này cô quen chứ? Chứ cái này tôi và đồng nghiệp đã từng thấy rất nhiều trên các show giải trí đấy. Cô Hoa, chiếc bông tai độc nhất vô nhị này xin cô cho một lời giải thích.”