Em Thích Nắng, Anh Thích Mưa

Chương 30: Hồi ức



Trong ánh trăng sáng bị lớp sương mù dày đặc buông xuống ngày càng nhiều. Xung quanh dần mờ ảo khiến đầu óc con ngườu ta dần mê muội.

Cốc rượu vang sóng sánh ánh đỏ trên tay, lớp rượu dao động nhẹ nhàng theo từng động tác, ngón tay thon dài có chút ngăm khỏe khoắn nắm chặt thành cốc, khéo léo cùng lượng rượu vang đỏ che khuất đi những vết chai hằn xấu xí.

Ánh mắt khép hờ, tâm trí thư thái nhìn cốc rượu vang trên tay, không hiểu sao mọi việc từ quá khứ lại hiện về.

Từ khi gặp lại Hoa Châu là anh bắt đầu có thói quen tưởng niệm lại những gì đã trôi qua, nó là một việc tưởng chừng như hồi trẻ non dại đã biến mất kể từ khi gặp cô.

***

Chàng sinh viên tuấn tú lúc nào cũng mang vẻ lạnh lùng, khó gần. Vì thành tích học tập quá xuất sắc cộng thêm tính cách không mấy hòa đồng nên Dịch Tử Nghiêm hầu như rất ít bạn.

Mãi đến tận năm cuối, mọi sự việc của anh đều thay đổi, cuộc sống dường như bị đảo lộn bởi cuộc gặp gỡ vào cái ngày định mệnh ấy.

Vào buổi sáng đẹp trời, mọi người đều tất bật làm việc của riêng mình. Như thường ngày, Dịch Tử Nghiêm sẽ đến thư viện để ôn tập cho kì thi sắp tới nhưng vì nhận lời nhờ vả của Hạ Minh Châu, cô bạn quen lâu năm học cùng trường, anh đành phải dời lịch lại một tiếng để đến xếp hàng mua đồ hộ vì ai đó bận.

Cầm túi đựng đồ trong tay, anh nhanh chóng đến thư viện, vì chăm chú nhìn vào cuốn sách trên tay nên bả vai vô tình bị va chạm mạnh vào ai đó.

Vốn chỉ định xin lỗi rồi đi nhưng vừa mới quay người lại không lâu thì người đó cất tiếng làm anh không nỡ mà nán lại.

“A, xin lỗi anh nhé! Nhưng chàng trai trẻ này cũng có hứng thú với cuốn sách khô khan này sao? Để coi…” Cô gái cố gắng hạ thấp người xuống để nhìn tên của danh nhân được in rất to trên trang bìa. " Ô, là cuốn Những thăng trầm trong cuộc đời và sự nghiệp của ANDERSEN nè. Cái này tôi đọc xong cùng với cuốn về LEONARDO DA VINCI nè.

…Trùng hợp ha, không ngờ gặp được người có sở thích đọc sách giống mình."

Cô gái ấy mỉm cười rất tươi, đến nỗi đôi mắt híp lại chỉ thấy hàng mi dài đen bóng làm thành một đường dài hiện rõ.

Nét ngây thơ có chút thân thiện của cô thoáng chốc khiến anh ngại ngùng. Ít khi Dịch Tử Nghiêm tiếp xúc với người lạ, huống hồ đây lại còn là con gái nên anh chỉ biết cứng đờ nhìn cô gái.

Thấy bầu không khí có vẻ gượng gạo nên cô gái ấy mở lời hóa giải. Nhiệt tình đưa tay nhỏ bé trắng ngần, đôi môi hồng tự nhiên nhỏ nhắn mấp máy. Tính cách lạc quan tạo thiện cảm cho người đối diện là vũ khí tất sát cực kỳ nguy hiểm. Ngay cả một người khó gần như Dịch Tử Nghiêm cũng bị cảm hóa.

“Tôi tên Hoa Châu, sinh viên năm ba trường đại học sân khấu và điện ảnh. Rất vui được gặp anh…Nào…chàng trai trẻ, hãy cho tôi biết thân phận của anh đi.”

Dịch Tử Nghiêm có chút không tự nhiên, cô gái này thoải mái đến mức đưa tay cho người lạ sao? Không biết do lạc quan hay ngu ngốc nữa.

Thấy tay mình vẫn độc mã giữa không trung, Hoa Châu phụng phịu nổi đóa nhưng vì mới quên nên không thể tạo ác cảm được nên đành nén lại cơn giận dữ, điều đó cũng làm cho hai má cô phồng ra trông khá ngộ nghĩnh.

Đây là lần đầu tiên, Dịch Tử Nghiêm thấy một người kì lạ đến vậy, chỉ vì không được bắt tay làm quen, giận quá nhưng cũng chẳng thể làm gì. Đích thị là cô gái ngốc nghếch.

Tuy suy nghĩ trong đầu là vậy, nhưng tay của anh vô thức bắt lấy cánh tay nhỏ nhắn đang nhẫn nại chờ đợi trước mặt.

“Dịch Tử Nghiêm, năm cuối, Bách Khoa.”

Quá gọn rồi. Ông này cục tính hay gì?

***

Biểu cảm của cô khi ấy thật buồn cười. Giờ nghĩ lại lại khiến anh cười phá lên. Người ngả ra phía sau, đầu tựa lên thành ghế. Ai đời thuở có cô gái nào ngây thơ trong sáng ở thời điểm bấy giờ như cô ấy chứ?

Sau một hồi cười sảng khoái cùng với những hồi tưởng quá khứ. Ánh mắt sắc lạnh, vô hồn quay trở lại, anh đỡ chán ngồi dậy nhìn chăm chăm xuống nền đất tối tăm, miệng nhoẻn thành một nụ cười quỷ dị, ánh mắt theo đó mà cũng ánh lên vẻ độc chiếm.

“Sự ngây thơ trong trắng của em,…cần được bảo tồn.”