Em Thích Nắng, Anh Thích Mưa

Chương 32: Lời cảnh báo



Cuối cùng tiết mục đặc sắc của chương trình buổi tối sắp bắt đầu.

Trước đó một tiếng, Hoa Châu rũ rượi tìm cách thoát khỏi sự vây lấy của đám đông, cùng những người chơi khác vào thay đồ mà ban tổ chức chuẩn bị sẵn phù hợp với nội dung trò chơi.

Bộ đồ mọi người kiểu dáng giống hệt nhau nhưng khác là màu sắc đừng viền được kẻ dài từ sườn đến eo. Hoa Châu nhận bộ trang phục có viền màu đỏ duy nhất và cũng là nổi trội nhất.

Chất vải da co dãn ôm sát cơ thể, tưởng chừng mặc lên sẽ gây cảm giác khó chịu nhưng không, nó thực sự rất thoải mái, gần giống như quần áo mà các vận động viên địa hình hay mặc.

Dẫn đầu nhóm bước ra sân xe chuẩn bị có nhiệm vụ đưa người chơi đi trước một đoạn. Tổng cộng có ba nhiệm vụ trong toàn bộ quá trình cuộc chơi. Yêu cầu rất đơn giản, người nào bỏ cuộc thì đồng nghĩa bị loại khỏi tư cách tham gia và được đưa về phòng băng đã được làm lạnh trước đó.

Riêng cô thấy, phòng băng chẳng có gì thú vị để cô vào đó cả, dù có sắp bị thua cũng chẳng thèm đầu hàng. Đương nhiên phải chiến chứ, càng kích thích càng thú vị.

Nhiệm vụ đầu tiên, địa điểm ở trên ngọn núi gần chỗ tập trung, người chơi có nhiệm vụ tìm kiếm những mảnh vải tương ứng với màu viền trên bộ đồ được nhân viên trong ban tổ chứ thắt rải rác trên các cành cây. Với thời gian quy định ai mang về được nhiều nhất sẽ dành chiến thắng.

Camera được gắn trên chiếc máy bay điều khiển từ xa lao vùn vụt trên không trung khiến mỗi lần nó đi qua là tiếng gió thét ào ào cùng với tiếng động cơ dữ dội tạo không khí căng thẳng cho cuộc chơi.

Hoa Châu trong bộ đồ làm toát lên hết vẻ kiêu sa quyến rũ, thân hình nóng bỏng uyển chuyển nhẹ nhàng nhưng uy vũ khiến người người đỏ mặt trầm trồ.

Hình ảnh của cô phản chiếu trên chiếc màn hình khổ lớn càng khiến cho con mắt khán giả nóng bừng.

Nhưng không ai dám kích động hưởng ứng bởi dường như có một áp lực vô hình nào đó âm thầm hù dọa, nếu họ không làm theo thì chắc chắn sẽ bị hàn khí bóp nghẹt đến tắc thở.

Quay trở lại với khu tập trung chính, trong lúc Hoa Châu âm thầm chỉnh lại chiếc áo bó có chút chật chội thì giọng trong trẻo của một nữ minh tinh khác phía sau vọng đến. Nghe thấy tiếng gọi mình, Hoa Châu theo bản năng quay người lại nhìn.

Cô gái đến với ngoại hình nhỏ nhắn, theo đuổi phong cách đáng yêu, từng cử chỉ, góc cạnh đều toát lên vẻ đẹp ngọt ngào đến ngây người, môi nhỏ mấp máy làm núm đồng tiền xinh thoắt ẩn thoắt hiện trên bầu má mềm mại.

"Chị Hoa Châu, rất vui được gặp chị. Em là Đới Minh Hồng, mới gia nhập giới giải trí gần đây.

Nghe danh chị đã lâu, không ngờ lần này lại được tham gia cùng một hoạt động giải trí."

Hoa Châu mỉm cười lịch sự, theo nghi lễ chào hỏi xã giao. Bạn‎ có‎ biết‎ t𝘳ang‎ t𝘳uyện‎ --‎ Т𝘳UmТ𝘳uy𝚎n.𝘝n‎ ‎ --

Việc người mới muốn gây sự chú ý của các đàn anh đàn chị rất bình thường. Chắc hẳn nhờ show thực tế quy mô khách mời rộng nên cô nhóc tranh thủ kiếm mối quan hệ.

Đối với những người như vậy, cô chỉ cười xòa chứ không thể kết thân. Bởi cô không thể tin tưởng cũng như để lộ cảm xúc nhân với những thể loại người như vậy, biết đâu mai ngày họ sẽ không chần chừ quay lại cắn mình thì sao? Vậy nên, đó là những mối quan hệ độc hại vô cùng nguy hiểm.

Thấy thái độ lạnh nhạt có phần cứng nhắc của cô, Đới Minh Hồng cũng không tỏ vẻ thất vọng hay có thái độ nào khác, chỉ thể hiện một điều do dự nào đó qua ánh mắt long lanh hết nhìn chỗ cô rồi nhìn chỗ khác.

"Có chuyện gì? ". Thấy vậy, Hoa Châu bắt đầu cảm thấy sốt suột, dứt khoát hỏi thẳng vấn đề.

Cũng may ai đó chỉ mất vài giây đầu để định hình sau đó củng thẳng thắn tương tự. Đới Minh Hồng cẩn thận bước lại gần Hoa Châu hơn, dáo dác nhìn quanh đó rồi nói nhỏ.

“Thật ra em tình cờ nghe thấy, chị gái bên kia trong phòng thử đồ đã nói điều gì đó mờ ám qua điện thoại. Em cũng không biết nội dung cụ thể là gì nhưng chắc chắn em nghe được chính miệng chị ta nói ra tên của chị.”

“Vậy nên…?”

Ban đầu Đới Minh Hồng bị đơ người về thái độ thờ ơ, không có phần nào sợ hãi của Hoa Châu. Nhưng rồi nghĩ lại, cô dù gì cũng là sao hạng B nên việc cảm xúc thật bị hạn chế bộc lộ ra ngoài cũng là lẽ thường tình.

“Em chỉ muốn báo cho chị. Thà rằng chị đề phòng trước còn hơn là nếu có việc gì xảy ra cũng không ứng phó kịp.” Không hiểu sao lời nói nghiêm túc qua chất giọng trong trẻo chưa trải sự đời cùng với gương mặt đầy sự chân thành lại khiến Hoa Châu có chút dao động.

Nhìn một lượt từ trên xuống dưới Đới Minh Hồng rồi đến người mà cô nhóc ám chỉ, cô ta khác hoàn toàn với cô nhóc đứng trước mặt cô nhiều. Cả cách ăn mặc, sự quý phái đến con mắt sắc sảo có phần gian tà, nụ cười luôn toát trên gương mặt trắng bệch có phần xanh xao mỗi lúc nói đùa với đám đàn ông con trai.

Ừ thì, tuy không thể xác thực lời nói của cô nhóc có đúng hay không. Vả lại, người đàn bà kia trông già, xấu hơn cô và chưa gặp với tiếp xúc nhau lần nào. Hà cớ gì động chạm thân thể. Nếu không thì cô ta đúng là kẻ điên.

Dường như nhận ra Hoa Châu vẫn không tin lời nói của mình, hai má Đới Minh Hồng phồng lên, ánh mắt mang ý giận dỗi, đôi mày cau lại không hề làm gương mặt xấu xí mà lại càng đáng yêu hơn.

“Hừm! Chị không tin thì thôi. Em nhắc nhở chị rồi đó, có chuyện gì xảy ra cũng đừng đổ lỗi cho người ta.” Nói rồi Đới Minh Hồng phụng phịu quay người lại và quay về xe chuyển của mình.

Thấy dáng vẻ này của một cô nhóc hoàn toàn xa lạ, chưa hề gặp một lần nào mà lại quan tâm và giận dỗi mình như thế khiến Hoa Châu phì cười. Chắc đây là năng lực đặc biệt của cô bé, đúng thật là khiến cho ngườu khác có hảo cảm, mở lòng với mình từ lần đầu trò chuyện, Hoa Châu cũng không phải ngoại lệ.

Cũng nên nghe theo cô bé mà nâng cao cảnh giác chứ nhỉ. Dẫu sao nhìn người đàn bà kia cũng không phải dạng bình thường rồi. Một cảm giác khó chịu lướt qua đầu mũi khiến Hoa Châu có chút bất an, một mùi tanh tưởi đầy xảo quyệt.

Cảm thấy như có con mắt đang nhìn chằm chặp mình, Hoa Châu nghĩ tốt nhất cô cũng nên vào trong xe ngồi đợi.

Ở phía gần đó, người phụ nữ có con mắt xếch gian tà, nụ cười mưu mô lặng lẽ nhìn theo bóng lưng dần khuất vào trong xe rồi liếc sang chiếc xe cách đó không xa nơi Đới Minh Hồng đang nghỉ ngơi với sắc thái khác hoàn toàn, ánh mắt đậm vị giết chóc.

Ngược lại, cả Hoa Châu và cô nhóc đều không biết rằng mối nguy hiểm đang rất cận kề.