Em Thích Nắng, Anh Thích Mưa

Chương 37: Rung động



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ô, nhà em đẹp đấy.”

Anh nâng tách trà tự pha, thả mình tự nhiên trên chiếc ghế lười, ngạo mạn quay lưng ngược hướng trời.

Quả thực người đàn ông trước mắt cô không phải là Dịch Tử Nghiêm lúc nào cũng điềm đạm trầm tính, mà nay hiện thân là bá đạo tổng tài, thân thế bí ẩn, tâm tư khó lường.

Chợt nhận ra ánh mắt mang hàm ý cười khó tả của anh, theo phản xạ cô thu mắt về, không ngừng trách bản thân bị khí thế của anh thu hút.

Mang đĩa trái cây được gọt thái vụng về ra ngoài, đặt lên bàn và chọn chỗ ngồi cách anh xa nhất có thể nhưng không gây sự thất lễ.

Mặc dù quan sát được thái độ của cô, anh chỉ nhíu mày khó chịu, ánh mắt thâm sâu khó lường.

“Về cô gái hành hung ấy, cô ta quyền thế như nào mà theo như anh nói ngay cả Đới tổng cũng không thể tùy tiện động chạm.”

“Em tò mò sao? Thế sao em không hỏi về tôi. Một người như tôi, em không thắc mắc tại sao lại biết nhiều điều ư?”

“Hả?”. Đối với câu nói ngoài suy đoán này, Hoa Châu nghệch ra đờ đẫn nhìn anh. Sau cùng cũng đáp lại theo phản xạ." Một chút, à không. Việc đó hiện tại không quan trọng. Chả phải ngài đây muốn nói cho tôi biết sao. Giờ chẳng phải đang lừa người sao?".

“Ồ.”

Cái tên này,từ lúc vào nhà cô đến giờ không ngừng ồ với à, đang lừa đảo ư? Chắc anh ta đứng đầu băng đảng lừa đảo nào đó nghiệp con nhà bà dư.

"Về việc này, tôi chưa có ý định nói với em. Nhưng nếu em suy nghĩ về việc chúng ta quay lại với nhau, tôi chắc chắn không lừa dối em một từ nào.

Còn nữa, tôi đủ khả năng cầm đầu đám tặc ngông cuồng chứ mấy tên trộm đầu đường,xóm chợ…chỉ là đám côn trùng thấp hèn thôi."

Nói rồi, tay nâng tách trà, thản nhiên nhấp ngụm cuối cùng.

Hoa Châu hết kiên nhẫn với con người trước mắt.

"Mặc kệ anh nói ba hoa thế nào, tôi chỉ biết hiện tại anh đã lừa tôi để xam phạm nhà của tôi.

Nếu không còn gì để nói nữa, làm ơn đi về nhà. Không tiễn."

Hoa Châu thất vọng đứng dậy, định ra mở cửa thì bị một lực mạnh kéo về.

Trong chốc lát đã nằm chọn trong vòng tay cứng cỏi ai đó, nhưng cũng rất nhanh đã chuyển qua động thái khác.

Bả vai của cô bị giữ nhẹ bởi bàn tay to lớn, có phần khô ráp, ánh mắt mang một chút dao đôngk nhìn anh

Khoảng cách này…gần quá…

"Được rồi. Cứ bình tĩnh, có phải tôi sẽ không nói cho em nghe đâu.Việc gì mà cứ phải gấp gáp vậy. " Làn nôi nhếch lên đầy tinh nghịch. “Có phải em đang trốn tránh tôi đấy à. Ngại sao?”

“Tech…Đâu có. Làm ơn đừng động tay động chân. Tôi có thể kiện anh bất cứ lúc nào vì hành vi thô lỗ này.”

Nhận ra hành động của mình có chút không tự nhiên, Dịch Tử Nghiêm tiếc nuối đưa tay về, bàn tay vẫn còn muốn được chạm vào cô gái nhỏ bé ấy nhưng vì sợ cô giận nên đành vậy thôi

" Được rồi. Nói tóm lại là, Nhan Mộng Thi, giải quyết bằng pháp luật cũng không ổn đâu. Dù sao cũng sẽ được trắng án thôi."

“Vậy…làm thế nào bây giờ.”

“Đừng lo, cô ta không có ý hành hung em đâu. Nôm na là, hành động do cái tôi lớn? Chắc vậy.” Dịch Tử Nghiêm lại rơi vào trầm tư, bao nhiêu điều đang xúc tích lại trong đầu anh một cách hỗn loạn.

“Vậy là, Đới tiểu thư và em chỉ là nạn nhân bất đắc dĩ ư? Thật oan uổng quá đi mà.”

“Chưa hết, chống lưng của ả cũng thuộc dạng trâu bò đấy. Không biết làm sao mà bay nhảy qua tận đây. Thú vui bên kia vô vị rồi sao. Ha”

“Này…anh nói lẩm bẩm gì vậy.” Hoa Châu có chút run sợ. Đang mang dáng vẻ bình thường trong phút chốc mang vẻ quỷ dị, như muốn săn mồi bất cứ lúc nào vậy.

"A…Xin lỗi em. " Nhận ra bản thân quá nhập tâm, Dịch Tử Nghiêm điều chỉnh cảm xúc trong một nốt nhạc.

Con người này cũng đa mưu túc trí quá đi. Làm sao Hoa Châu không nhận ra được vẻ khác lạ ở anh cơ chứ.

"Chết tiệt. Tình hình hiện giờ, nếu nhà Đới không truy vết việc này thì mọi việc coi như còn êm ả. Nếu kích động một chút thôi thì,…có thể nguy hiểm toàn cầu đây ".

Dịch Tử Nghiêm mỉm cười, một nụ cười đầy trạng thái lẫn lộn với nhau khó mà biết anh đang làm cái gì.

Khoác lại chiếc áo vest, phong thái lịch lãm ngùn ngụt. Anh tiến sát, kề má lại gần. Khoảng cách bây giờ nếu di chuyển một chút là hai người có thể chạm nhau với một tư thế đầy ám muội.

Đồng tử Hoa Châu mở to hêt cỡ, ruột gan đập liên hồi, tim cô như muốn nhào bổ ra ngoài vậy, đến thở mạnh cũng không dám.

“Em cứ an tĩnh nghỉ ngơi đi. Chỉ cần suy nghĩ đến lời tôi nói với em lúc đầu là được.”

Từng hơi thở của anh phả nhẹ nhàng trên má cô khiến nó nóng hổi khó chịu. Cùng mùi hương nam tính lan tỏa mạnh nơi đầu mũi khiến đầu óc Hoa Châu có phần choáng váng.

Tạm buông tha cho cô, anh dứt khoát đi ra ngoài để lại Hoa Châu với bao cảm xúc rối bời.

Thế này là như nào đây. Đáng nhẽ mối quan hệ này không nên đi sâu như thế chứ.

Ôm chặt lấy con tim đang đập không ngừng nơi lồng ngực phập phồng, Hoa Châu phải giải quyết thế nào với mớ rối ren này đây.

Đúng là cô còn yêu anh thật, nhưng là với Dịch Tử Nghiêm điềm đạm nhẹ nhàng hồi xưa. Còn Dịch Tử Nghiêm bây giờ…là sói già…tên khờ đã hóa sói…

Cô còn rung động với tên khờ khạo có chút lạnh lùng hay là một đợt rung động khác với tên nguy hiểm, với những tâm tính khó lường có phần hoang dại…