Em Thích Nắng, Anh Thích Mưa

Chương 41: Hóa ra em muốn ngủ cùng tôi



" Chẳng phải bảo là đảm vảo sự riêng tư sao? Anh thế này là có ý gì? Có tin là tôi một bước nhảy ra ngoài không?"

Cái cổ giương lên làm đường gân nổi bật trên nước da trắng ngần. Tiếng nước bọt khẽ vang lên, dường như lời cô vừa nói chẳng có tác động gì cả.

Tình huống bây giờ đối với Hoa Châu chỉ hình dung bằng từ ‘ngượng’. Sao anh lại không tôn trọng cô thế, da mặt anh dày hơn cô sao? Cái con người chết tiệt này.

Hoa Châu không để yên nữa, trực tiếp tự thân vận động, phá bỏ cái tình huống không mấy dễ thở này.

khi đôi chân chạm đất cảm giác hơi lạ khi mà mọi chuyện lại dễ dàng như vậy. Chẳng phải anh sẽ hành động như những nhân vật nam trong tiểu thuyết, nhất quyết ôm eo ghì chặt rồi bá đạo cưỡng…hôn…sao?

Cưỡng hôn á?!! Sao cô lại nghĩ tầm bậy tầm bạ như vậy? Chẳng biết làm sao mấy hình ảnh thân mật đó cứ như được gỡ công tắc, ồ ạt xâm nhập tâm trí Hoa Châu. Cô điên rồi.

Hai gò má đỏ ưng tự lúc nào, mặc kệ hình tượng chạy bán sống bán chết vào phòng ngủ gần đó.

Dịch Tử Nghiêm vẫn giữ tư thế ở vị trí đó, ánh mắt bất lực nhưng đành buông xuôi. Cô thực ra vẫn vậy, vẫn còn là cô gái tuổi mới lớn hay nghĩ linh tinh rồi làm trò như năm nào.

Ánh mắt Dịch Tử Nghiêm có chút thay đổi, đôi mắt dán chặt vào cánh cửa mà vừa nãy thân ảnh yêu kiều vừa xông vào phòng rồi đóng lại.

Tiếng cạch vang lên. Nó gần đến nỗi Hoa Châu không tin vào tai mình. Không phải chứ, cô vừa mới chui vào chăn dấu mình đi đấy, sao anh lại cứ đeo bám thế này.

Một bên giường lún xuống, Hoa Châu đoán chắc anh đã thả mình vào nệm giường êm rồi. Không thể giả vờ ngủ được nữa, cô tung chăn ra, ánh mắt không mấy hòa nhã nhìn chằm chặp vào người đàn ông nằm nghiêng trên giường, chiếc dây thắt ở eo đã hơi tuột ra, thấp thoáng có thể thấy dưới lớp áo tắm là cơ bụng săn chắc đầy nam tính.

Ánh mắt không theo kiểm soát, đôi gò má đỏ lựng lên cảm giác có thể rán chín quả trứng. Vội vàng quay đầu đi hướng khác, chưa định thần lại được bao lâu, con tim cô lại bị câu nói của anh mà treo lủng lẳng không tìm thấy điểm rơi.

“Không ngờ em lại có ý muốn ngủ cùng tôi đấy.”

Hốt hoảng, câu nói cũng trở nên lắp bắp. “Ai…ai bảo tôi muốn ngủ cùng anh? Có mà anh lưu manh tự chui vào đây chứ. Phòng này là tôi vào trước, rõ ràng là anh theo vào”

Khóe môi anh cong lên trông rất gợi đòn, lời nói nói ra đầy sức dụ hoặc, cô cảm giác mình như là một chú thỏ con lạc đường rơi vào hang sói, khoa chân múa tay làm đủ trò hề trong sự thưởng thức thầm lặng của con sói ranh mãnh.

“Đây là phòng ngủ của tôi. Không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu?”

Đoàng.

Toi rồi, ai lại biết được, đến tám chín đời tổ tông cô còn chẳng biết tại sao lại chạy vào đây? Rõ rành rành chính cô mới là kẻ “chui vô đây” vậy mà còn huyênh hoang chất vấn người ta.

Xấu hổ chết mất.

Hắng giọng áp chế sự ngượng ngùng đã đạt cấp độ cực đại, ánh mắt lảng tránh, giọng nói cứ thế mất tự nhiên nói.

“Ờm … Thế xin lỗi anh. Tôi…tôi sang phòng cho khách đây.”

“Không có.”

Hoa Châu sửng sốt, cô không tin vào tai mình nữa rồi. Thầm cầu nguyện mãnh liệt, rằng điều sắp tới cô nghe không phải sự thật.

“Gì cơ?!”

“Chỉ có một phòng ngủ. Tôi ở một mình nên không có đặt làm hai.”

Chẳng biết là câu trả lời theo phản xạ hay là sự cố ý ngầm khẳng định rằng, trước giờ anh chỉ có một mình, không hề ở bên ai khác.

Chẳng hiểu sao, dây thần kinh của cô bị chập mạch chỗ nào mà trong lòng bỗng thấy hơi vui.

Nhưng đừng đánh giá thấp khả năng kiềm chế bản thân của cô thế, dù gì cũng vừa cầm chiếc cúp giải diễn viên xuất sắc vẫn còn nóng tay đây này.

Bước một cách dứt khoát xuống giường, cô đi thẳng ra hướng cửa, cửa đóng hé ra đủ cho chiếc đầu nhỏ nhắn cô thò vào.

“Hứ. Trả phòng đấy, đây ra sofa nhé. Cứ ung dung chờ đợi đi, tôi sẽ nhanh chóng kêu người gửi giấy li hôn khác đến, lần này chính tôi đích thân cùng anh ra tòa.”

Tiếng cửa đóng lại, không gian quay lại tĩnh mịch vốn có của nó. Dưới ánh đén bên ngoài mập mờ hắt vào trong. Trên gương mặt góc cạnh sắc sảo đã thu lại vẻ bỡn cợt giờ đây lạnh lùng hòa nhập đúng với phong thái con người anh.

Đặc biệt nơi đáy mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo âm cực. Tại sao cô cứ muốn rời xa anh? Có phải anh đã làm việc gì trong quá khứ khiến cô phật lòng đến nỗi cứ phải chọn con đường li hôn để giải tỏa hay sao.