Em Thích Nắng, Anh Thích Mưa

Chương 7: Sự thật về Giang Tịnh Thi



Cầm tách trà nóng hổi trên tay, mồ hôi trên chán Hoa Châu lại đẫm.

Cô thực sự lại thêm một nỗi ám ảnh nữa rồi, cô khiếp đảm cái nóng khó chịu, nhưng vì luôn yêu thích những ánh nắng chan đầy sức sống, Hoa Châu cố áp chế lại.

Thấy hành động khó coi của Hoa Châu, Giang Tịnh Thi cầm lấy tách trà đặt xuống bàn, mở tủ lạnh ra và lấy chai nước khoáng cho cô.

Hoa Châu không khách khí tu một hơi đến nửa trai, thấy bụng căng đầy cô mới dừng lại.

Giang Tịnh Thi không để bầu không khí này tồn tại nữa, cô ấy chủ động kể lại mọi việc cho Hoa Châu.

Thực ra, Giang Tịnh Thi là tiểu thư của Giang Thị đang tung hoành khắp thành phố này.

Vì kịch bản của bộ phim kia là của chị họ đang bệnh nằm viện của cô ấy bị ép bán bản quyền cho đoàn phim.

Dù không muốn nhưng vì có lẽ vì bệnh nan y chị họ của cô ấy cũng đành chấp nhận với mong muốn thấy đứa con tinh thần của mình được tái hiện, quảng bá cho mọi người.

Giang Tịnh Thi tức điên người với tên biên kịch vì đã không đặt hết tâm sức lên dự án này dẫu cho sức ép của cô thế nào thì hắn vẫn nhất quyết chọn vai viễn theo ý hắn.

Bố của Giang Tịnh Thi là chủ tịch của Giang thị là một người không thích phim trường nên ngăn không cho phép cô động tay động chân thêm nữa.

Vì thế cho nên cô đành phải lén lút cải trang nhằm chọc phá, khién công việc họ khó khăn, khiến các diễn viên tay nghề kém phải bỏ đi.

Khóe môi Hoa Châu giật giật.

Này cô bạn, cô làm thế cũng coi như hại tôi rồi còn gì.

Giang Tịnh Thi như nhìn thấy suy nghĩ của Hoa Châu, vội lên tiếng.

"Yên tâm, em không hại chị đâu. Ngược lại em muốn nhờ chị giúp nữa cơ mà."

"Nhờ tôi giúp?". Hoa Châu khó hiểu.

"Vâng, việc chính của ngày hôm nay là em muốn nhờ chị một việc hết sức quan trọng. Cầu xin chị giúp em, nếu chị không muốn thì... cũng không sao cả. Em sẽ tự lo." Giang Tịnh Thi làm điệu bộ đáng thương." Chỉ là thời gian còn lại chắc không kịp."

Hoa Châu bị đợt công kích này làm cho yếu lòng. Tay nắm lấy bờ vai mỏng manh kia an ủi.

"Nói đi, chị sẽ giúp miễn là trong khả năng của chị."

"Chị đổi cách xưng hô rồi." Giang TinhThi tươi tắn, ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt Hoa Châu." Giúp em thử đóng vai chính của bộ phim này."

Như bị điện giật, cánh tay Hoa Châu mềm nhũn, đầu óc có chút choáng váng, cô không tin điều mình vừa nghe được có phải thật hay không.

"Nhưng chị không chắc mình đủ khả năng."

"Chưa thử sao biết được. Chị hãy nhớ, em chỉ bảo là thử đóng vai thôi mà, chỉ thử thôi...bằng tất cả tài năng của chị." Giang Tịnh Thi vội khuyên nài, bằng mọi giá cô cũng muốn xem Hoa Châu thử diễn một lần

Hoa Châu thở dài chấp nhận lời đề nghị của cô bạn mới.

Giang Tịnh Thi như vỡ trận nhảy dựng lên, kéo tay Hoa Châu vào phòng thay đồ.

"Trước hết phải trang điểm kĩ càng cho chị đã, chụp vài tấm cập nhật trang cá nhân, xong rồi ăn cắp kịch bản là được rồi....."

"Ăn cắp?". Hoa Châu thắc mắc.

"À không, mượn....mượn một tý. Chị họ em mới là mẹ đẻ cơ mà, alo phát là có liền."

Giang Tịnh Thi kiếm cớ che giấu.

Sau khi được Tịnh Thi tân trang lại xong, Hoa Châu cũng được thay thêm bộ váy hàng hiệu khác.

Nhìn mình trong gương, cô hết sức kinh ngạc. Đây như một ngườu khác chứ không phải cô vậy, cô ta xinh đẹp hơn cô rất rất nhiều.

Đứng thờ thẫn trước gương chán chê cô bị đánh tỉnh bởi Giang Tịnh Thi nhẹ nhàng mỉm cười đi đến

"Chị tôi ơi, em chỉ làm vài đường nổi bật tý cho gương mặt chị thôi, chứ giác quan của chị vốn đẹp sẵn rồi. Tại kiểu make up hàng này của chị khiến chúng bí bách và không thoát ra khỏi lồng được đấy."

Hoa Châu bị khen mà ngại, thôi không nhìn vào gương nữa quay sang hỏi Giang Tịnh Thi về kịch bản.

Nhìn kịch bản trong tay, Hoa Châu vừa lo lắng vừa hồi hộp. Bởi cô chưa nghĩ đến việc mình đóng vai chính bao giờ cả. Trước nay chỉ ba chân bốn cẳng cùng Tiểu Ngạn kiếm nhân vật nhỏ để đóng thôi.

"Nào, trước hết ra ban công em chụp cho tấm hình." Giang Tịnh Thi đi đằng sau đẩy lưng Hoa Châu ra ngoài.

"Xong rồi đây, ăn ảnh quá trời luôn. Vậy mà lại mắc bệnh tự ti. Haiz...Đáng thương." Giang TịnhThi vừa chỉnh ảnh vừa không ngừng trâm chọc Hoa Châu.

Cô không thèm đôi co, bởi cô cũng bắt đầu thấm mệt rồi. Cơn buồn ngủ như trực đến bất kì khi nào cô lơ là.

Để giữ cho tâm trí tỉnh táo, Hoa Châu sang moitk phòng khác tập diễn trong lúc Giang Tịnh Thi xử kí việc tranh ảnh.

"Xong rồi, Chị Châu, chị diễn được chứ." Giang Tịnh Thi tay cầm điện thoại bước ra ngoài cẩn thận nhìn Hoa Châu hỏi.

" Chắc có thể." Vừa trả lời, cô vừa chăm chú xem lại kịch bản.

Tác phong làm việc này của Hoa Châu khiến Giang Tịnh Thi vô cùng cảm kích. Nếu chị ấy mà diễn được thì chắc chắn bộ phim này sẽ thành công, bởi người đẹp, tài năng, cốt truyện hay, làm sao có thể không cám dỗ lòng người được chứ.

"Đưa em, em sẽ chỉ thị một phân cảnh bất kì và chị diễn thật tự nhiên nhé. " Đừng phụ lòng mong chờ của em, Giang Tịnh Thi nói thầm trong lòng

"Xuất sắc! Chị diễn tốt lắm, đúng tinh thần nhiệt huyết của nhân vật. Tốt rồi! Tốt rồi." Tiếng hò rưo sung sướng vang vọng khắp căn phòng.

Dù có hơi nhức tai nhưng Hoa Châu cực kì hưng phấn và hạnh phúc kì lạ.

Đây là người đầu tiên trừ Tiểu Ngạn khen khả năng diễn của cô, điều này mang lại một cảm giác vô cùng lạ lẫm với ngành đá sân của Hoa Châu.

Chưa hết sự xúc động cảm xúc Giang Tịnh Thi vỡ òa, ôm chặt Hoa Châu.

"Cảm ơn, cảm ơn vì đã cho em gặp được chị...Xin chị, hãy giúp tâm nguyện cuối của chị họ em. Chị ấy không còn bao lâu nữa..."

Hai tay Hoa Châu vỗ về, miệng không ngừng an ủi.

"Chị giúp mà, nín đi. Chị sẽ cố hết sức mình. Nhưng mà, phải làm thế nào biên kịch mới cho chị nhận vai chứ?"

Giang Tịnh Thi hết khóc, cô mỉm cười kì dị nhìn Hoa Châu.

"Em có cách."

"Hả?".