Em Từng Thử Quên Anh

Chương 10: Phiên ngoại



Editor: Mộ

Bạn có cảm giác gì khi gặp lại mối tình đầu sau nhiều năm xa cách?

Hứa Thuần nhìn tiêu đề bài viết mà chẳng biết phải trả lời ra sao.

Nếu không phải mối tình đầu mà đổi lại là đối tượng yêu thầm thì có lẽ những dòng cảm xúc trong cô sẽ dâng trào mãnh liệt nhưng cô vẫn không thể trả lời được.

Đấy là tiêu đề của bài viết mà cô vừa tải xuống từ hộp thư của tòa soạn. Người viết nó là một nhà văn tự do, thỉnh thoảng người đó sẽ gửi bản thảo của mình cho tòa soạn.

Còn Hứa Thuần là biên tập viên, công việc của cô là tiếp nhận những bản thảo mà họ gửi đến, chọn lọc những bài cần thiết sau đó tiến hành kiểm tra và chỉnh sửa.

Bởi vì tòa soạn đang thiếu rất nhiều bài đăng để hoàn thành tập san cho tháng sau thế nên mỗi ngày các đồng nghiệp trong ban biên tập đều phải tăng ca đến tám giờ tối để giải quyết công việc.

Mấy hôm nay, Hứa Thuần cũng thấy không khỏe lắm, cô bận đến nỗi không có thời gian để ăn cơm. Buổi trưa hôm ấy cô phải ở văn phòng để làm việc nên cô đành nhờ đồng nghiệp lúc đi ăn xong thì mua hộ cô một phần cơm trưa.

Trong lúc chờ đợi cô uống một chút nước ấm và kiểm tra QQ để trả lời tin nhắn của một số người. Sau đó, cô quen tay lướt chuột đến cái tên ở đầu tiên, chiếc avatar quen thuộc trong trạng thái offline hiện lên ngay trước mắt. Cô không nhớ nổi nó đã như vậy từ bao giờ vì hình như lần cuối cùng cô thấy người đó online là năm ngoái.

Kể từ ngày tốt nghiệp, Hứa Thuần cũng trưởng thành rồi, cô luôn đắm chìm trong guồng quay của công việc, không còn thời gian để quan tâm đến những thứ tình cảm thời thiếu nữ nữa nhưng khi cô bình tâm lại cô chợt phát hiện mình vẫn chưa buông bỏ được.

Cô làm việc ở tòa soạn hai năm nhưng trong suốt thời gian đó cô chưa bao giờ có quan hệ thân mật với bất kỳ người đàn ông nào.

Mấy chị đồng nghiệp trong công ty lúc nào cũng lo lắng về chuyện đó. Họ không ngừng giới thiệu những người đàn ông ưu tú cho cô. Ông chủ cửa hàng thời trang ở tầng dưới, thậm chí cả anh chàng nhiếp ảnh gia của tòa soạn đều yêu thầm cô thế nhưng cô luôn dùng thái độ lạnh nhạt để từ chối bọn họ.

Làm sao cô có thể đồng ý khi cô chẳng có bất kỳ hứng thú nào?

Cô luôn tự hỏi tại sao lại như thế nhưng có lẽ những dòng cảm xúc mãnh liệt và rộn ràng nhất trong trái tim cô đã dành trọn cho thời học sinh của mình.

Hồi cô học đại học, do đặc trưng của ngành ngôn ngữ nên đa số bạn học của cô đều là con gái, rất hiếm con trai, cô còn chẳng có điều kiện tiếp xúc với họ chứ đừng nói đến việc yêu đương.

Hơn nữa cô hơi trầm lặng, không thể giống những cô gái hoạt bát lúc nào cũng khiến mọi người yêu thích ngoài kia.

Đến khi cô tốt nghiệp và đi làm, các chị đồng mới nói thật cho cô biết, họ bảo phong cách ăn mặc của cô đơn giản quá, trông cứ như mấy đứa trẻ ngây thơ trong sáng, chẳng có kinh nghiệm yêu đương gì cả, nhưng đàn ông rất lại thích mấy cô gái như thế, họ còn khuyên cô hãy tìm cơ hội tiếp cận họ nhiều hơn.

Lúc ấy cô vừa mới vào tòa soạn nên bị mọi người trêu rất nhiều, cô không giấu được nữa đành thành thật khai báo: “Em có người mình thích rồi.”

Từ lúc lớp mười cho đến tận bây giờ cô vẫn luôn thích người đó.

Có đôi lần cô đã từng nghĩ đến việc buông tay nhưng cô không làm được nên chỉ có thể tiếp tục thích người đó. Có lẽ đây là chuyện duy nhất mà cô có thể kiên trì trong những năm qua. Thật ra đến tận lúc này cô vẫn chưa hiểu tại sao thứ tình cảm ấy lại có thể kéo dài đến thế.

Bây giờ cô đã trở thành một cô gái trưởng thành nhưng vẫn nhút nhát và không có dũng khi yêu đương như xưa. Kể cả những lúc đồng nghiệp tò mò hỏi thăm về anh ấy, cô cũng chỉ biết thú nhận cuộc tình đơn phương đơn giản trong quá khứ chứ chưa bao giờ dám nói thẳng tên anh.

Mặc dù cô luôn giữ trạng thái kết bạn với anh trên mạng nhưng thật ra cô chẳng biết gì về anh cả. Dù họ sống chung trong một thành phố nhưng cô chưa bao giờ gặp được anh, thậm chí đến một cái bóng giống như anh cũng chẳng thấy. Vậy mới nói, đến cơ hội dùng danh nghĩa bạn bè nói với anh một câu “đã lâu không gặp’ cô còn không có.

Hứa Thuần không muốn nhớ lại những chuyện đã qua bởi vì ngày xưa khi còn đi học lúc nào cô cũng nghĩ và tính toán làm sao để tạo ra một cuộc gặp gỡ vô tình còn bây giờ cô chỉ dựa dẫm vào sự may mắn để cầu mong họ có thể gặp lại nhau, nhưng hơn hết cô hy vọng anh có một cuộc sống ổn định và hạnh phúc.

Từ khi nào cô bắt đầu hy vọng về điều đó? Có lẽ nó bắt nguồn từ khi cô là sinh viên đại học, sau khi xem một bộ phim với bạn cùng phòng, những cảm xúc trong cô đã dần dần thay đổi.

“A Little Thing The Called Love”, một bộ phim của Thái Lan rất nổi tiếng ở thời bấy giờ.

Nó bắt đầu bằng những tiếng cười và niềm vui ngập tràn trong những tháng ngày tuổi trẻ.

Sau đó là một tình yêu thầm kín, rụt rè nhưng đầy cảm động nhưng cuối cùng lại kết thúc trong đau đớn vì một lời tỏ tình không nên nói ra.

…..

Khi bộ phim kết thúc, Hứa Thuần nằm trên giường khóc suốt một ngày.

Cô còn tải bộ phim về máy và giữ gìn thật cẩn thận.

Từ đó về sau mỗi lần xem lại cô đều khóc. Cô không nhớ mình đã xem đi xem lại bao nhiêu lần, cô cũng chẳng nhớ nổi số lần mình đau lòng rồi khóc.

Thế nhưng bây giờ, trái tim non nớt đã không còn nhạy cảm như xưa nữa, mỗi lần xem lại cô chỉ cảm nhận được vẻ đẹp thuần khiết của mối tình tình đơn phương.

Bộ phim điện ảnh kết thúc bằng một cái kết cực kỳ hoàn mỹ, Shone chờ Nam mang vinh quang trở về. Mặc dù họ đã bỏ lỡ một thời tuổi trẻ nhưng cuối cùng vẫn không bỏ lỡ nhau.

Khi thấy những bức ảnh trong cuốn sổ của Shone, Hứa Thuần lập tức nghĩ đến tập tranh của mình. Điểm khác biệt duy nhất giữa bọn họ là trước khi chia xa anh đã tặng nó đi, còn cô vẫn giữ mãi trong một góc nhỏ, không dám vẽ tiếp cũng không dám xem lại.

Mỗi khi cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm thơ mộng, cô lại nghĩ, đối với cô Tưởng Thừa Khải giống như vầng trăng sáng mờ ảo ở trên cao, chỉ có thể ngắm nhưng không thể sờ.

Cô âm thầm cất giữ và bảo vệ những ký ức về anh, cho dù đến nay cô vẫn còn tiếc nuối nhưng cô có thể thản nhiên đối mặt bởi vì cô biết không ai có thể thay đổi số phận của một người, cô cũng vậy mà anh cũng thế.

Cô từng nghĩ dù bây giờ có ra sao thì cuối cùng mình sẽ đợi được ngày đó. Cái ngày mà cô có thể bắt tay giảng hòa và từ từ chấp nhận những suy nghĩ ngồn ngang, những hành động xoắn xuýt bất thường hồi còn trẻ.

Chẳng qua nếu muốn mình được như thế, cô phải trải qua rất nhiều chuyện và cần rất nhiều thời gian. Thế nhưng bây giờ cô không còn kiên nhẫn như ngày xưa nữa bởi vì mỗi khi cô mở giao diện QQ cô lại không nhịn nổi mà tìm kiếm những thông tin về anh ấy.

Thật ra cô từng làm rất nhiều việc giống như thế. Cô tìm kiếm tên anh trên diễn đàn của trường đại học, nhập tên của anh lên thanh công cụ tìm kiếm của baidu, thậm chí cô còn đính kèm những từ khóa để săn lùng từng chi tiết, tất cả những điều đó chỉ để gián tiếp thỏa mãn mong muốn nhìn trộm của trái tim.

Sau này, lịch sử truy cập trên điện thoại di động, máy tính và tất cả các loại thiết bị có khả năng tìm kiếm của cô đều có ba chữ JCK.

Thậm chí đến cả ngòi bút của cô cũng nhớ kỹ và có thể viết ra ba chữ Tưởng Thừa Khải bất cứ lúc nào.

….

Khi ấy, Hứa Thuần vẫn đang đọc bản thảo, sự chú ý của cô đã vấp phải một câu nói mà nhà văn trích dẫn của Thương Ương Gia Thố…

“Ta đã sống trong trái tim ngươi bao nhiêu nhiêu năm rồi.

Ta có thể buông bỏ cả thế giới nhưng chưa bao giờ buông bỏ được ngươi.”

Hứa Thuần thở dài, đôi mắt đau âm ỉ, cô cầm cốc lên và đi rót nước.

khi cô lướt qua quầy lễ tân đã nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài. Xuyên qua tấm kính, cô nhìn thấy mọi người đang tụ tập ở lối ra vào của công ty ở đối diện.

Cô đến hỏi đồng nghiệp ở quầy lễ tân: “Tại sao công ty bên đó lại ồn ào thế?”

“Bọn họ đến được một lúc rồi.”

“Ai đến?”

“Người của Viện Kiểm Sát.”

Hứa Thuần siết chặt cốc nước: “Người của Viện Kiểm Sát đến đó làm gì?”

“Phó chủ nhiệm tờ báo kinh tế của tòa soạn đó bị tình nghi nhận hối lộ. Bây giờ nhân viên của Viện Kiểm Sát đến điều tra và chuẩn bị mang ông ta đi.”

Hứa Thuần đi dọc theo mép quầy: “Ừ… Viện Kiểm Sát nào thế?”

Đồng nghiệp trả lời: “Còn có thể là viện kiểm sát nào nữa, là Viện Kiểm Sát thành phố.”

Hứa Thuần dừng bước, cô nhìn thẳng ra bên ngoài, không hiểu tại sao lại nhấc chân thang máy rồi sang tòa soạn ở đối diện từ bao giờ cũng chẳng hay.

Tòa nhà văn phòng này nằm ở giữa khu phố tài chính, mỗi tầng có bốn công ty, cứ mỗi khi công ty đối diện xảy ra vấn đề gì bọn họ đều chạy sang hóng chuyện, nhất là những giờ nghỉ trưa thế này.

Hứa Thuần cầm cốc nước đi thẳng sang bên đó. Có không ít người đang bàn luận về mức độ nghiêm trong của sự việc. Hình như trong mấy năm trở lại đây Phó chủ nhiệm nào đó đã nhận hối lộ của vài công ty xây dựng và công ty quảng cáo. Bọn họ bảo số tiền kia rất lớn, có người tố cáo nên người của Viện Kiểm Sát đã được điều động để đến thẩm tra, tính ra ông ta chẳng còn đường nào để trốn nữa.

Hứa Thuần nghe được dăm ba thông tin lá cải, cùng mọi người đứng xem trò vui. Cô nhìn xuyên qua lớp kính thấy một đám người mặc đồng phục sơ mi màu xanh nhạt đang chạy tới chạy lui, trông có vẻ rất bận rộn.

Hứa Thuần không thấy rõ mặt ai nhưng dường như cô thấy được cái gì đó, trái tim bắt đầu đập loạn.

Cô lo lắng và chậm rãi chờ đợi.

Chẳng bao lâu sau, một nhóm người đi ra, xung quanh bọn họ là một đám nhà báo đang hóng chuyện.

Còn Hứa thuần đứng ngoài cửa, trốn trong đám đông.

Có vài công tố viên bê hồ sơ ra trước, ai nấy đều tỏ vẻ nghiêm túc, lập tức ấn thang máy và xuống thẳng dưới lầu.

Lúc bấy giờ tiếng thảo luận xung quanh được thay thế bằng những âm thanh xì xào bàn tán.

Từng người, từng người lần lượt bước ra và người cuối cùng đã lọt vào tầm mắt của Hứa Thuần, trong lúc bất chợt, cô quên mất phải hô hấp.

Anh là người nổi bật nhất trong nhóm người đó. Anh cũng mặc chiếc áo sơ mi màu lam giống như bọn họ, ống tay áo ở hai bên được cuộn gọn lên, hình như vừa mới làm một việc rất vất vả. Tiết trời nóng nực nhưng cổ áo của anh vẫn được cài nghiêm chỉnh, anh còn đeo thêm một cái cà vạt màu xanh lục. Anh vươn tay nhẹ nhàng lới lỏng nút thắt cà vạt cho thoải mái, điều chỉnh lại hơi thở nặng nề sau đó bước ra khỏi đám người lộn xộn.

Hứa Thuần sững sờ đứng tại chỗ, cô hoàn toàn quên mất mình thuộc về nơi nào. Tầm mắt cứ dõi theo người đó, dường như trên thế giới này chỉ còn một mình anh đang tồn tại.

Trước mắt cô xuất hiện một ảo giác, như thể anh vẫn là cậu thiếu niên đeo cặp sách, còn cô là vẫn là cô bé hôm nào lặng lẽ bám theo anh.

Trong khoảng thời gian đợi thang máy, cô nghe thấy những người bên cạnh anh khẽ gọi anh ấy là kiểm sát Tưởng.

Kiểm sát Tưởng gật đầu rồi đến trước mặt Hứa Thuần, anh chỉ cách cô khoảng 5cm, Ánh mắt nhìn thẳng một vào góc hẻo lánh nơi chờ thanh máy.

Những người đến hóng chuyện đã dần dần giải tán, họ quay về chỗ làm nên khu vực thang máy đang cực kỳ đông đúc.

Hứa Thuần xoay người trở về công ty.

Lúc cô lướt qua trước mặt Tưởng Thừa Khải, anh hơi liếc mắt sang, hình như anh đã thấy một góc mặt của Hứa Thuần nhưng không thèm để ý mà vẫn tỏ vẻ thờ ơ như trước.

Hứa Thuần cúi đầu. Thật ra cô định chào anh một câu nhưng lại giả bộ không quen biết, nội tâm dằn xé khiến cô vô cùng đau khổ.

Cô không biết mình đang đấu tranh vì cái gì, rõ ràng hiện tại cô đã trưởng thành, không còn là đứa trẻ tự dày vò bản thân vì những suy nghĩ ngây thơ nữa.

Cô bước từng bước thật chậm, thật ra cô không muốn đi.

Khoảng cách đó rất ngắn, mỗi ngày cô chỉ tốn một phút để về nhưng ngay lúc này cô thật sự hy vọng quãng đường ấy có thể dài ra hơn một chút.

Cô chưa muốn bước qua ngưỡng cửa đó, cô hy vọng mình có thể quay lại và nhìn anh một cái.

Giống như quãng thời gian còn ở trường học, cô rong ruổi khắp chốn chỉ vì khao khát muốn nhìn thấy một người.

Cốc nước ấm trên tay Hứa Thuần đã lạnh ngắt, cô cúi đầu nhìn những bọt nước lăn tăn trong đáy cốc, bỗng nhiên cô nhớ về những hàng nước mắt mà mình đã từng rơi hồi trước, nó là minh chứng cho sự đau khổ và tuyệt vọng trong cuộc tình không có kết quả.

Khoảnh khắc ấy cô đã biết mình không thể quay đầu, cũng không muốn nhìn lại.

Mặc dù lý trí đã hạ quyết tâm nhưng cơ thể lại phản ứng nhanh hơn thế.

Hứa Thuần chỉ nhớ cái giây phút cô xoay người lại, còn chưa kịp nhìn rõ người đó ra sao thì phát hiện ánh mắt của đối phương đã dán lên người mình từ bao giờ không hay. Anh do dự lên tiếng:

“Hứa Thuần?”

“…Đàn anh.”

…….

Tưởng Thừa Khải phải quay lại tòa soạn ở đối diện một lần nữa để giải quyết vụ án nhưng lần này anh chỉ đến để lấy thêm tài liệu cho nên không ầm ĩ như lần trước.

Sau khi làm xong hết mọi chuyện, anh bảo đồng nghiệp xuống trước còn mình thì lướt qua thang máy và đi thẳng đến cửa của tòa soạn của cô. Sau đó anh dừng lại và nhìn ngó xung quanh.

Người đẹp ở quầy lễ tân nhận ra anh, cô ấy cười và hỏi: “Kiểm sát Tưởng, anh đến tìm tiểu Hứa phải không?”

Tưởng Thừa Khải hơi chần chừ nhưng cuối cùng anh vẫn gật đầu.

Người đẹp bảo anh đợi một lát rồi đứng dậy vào trong tìm người.

Tưởng Thừa Khải bước vào trong, anh nhàn nhã nhìn bảng hiệu của tòa soạn, sau đó dựa lưng vào quầy lễ tân và tiện tay lật xem vài cuốn tạp chí kinh điển đặt trên đó.

Những ngón tay thon dài vuốt ve mặt báo rồi vô tình lật đến một trang, đột nhiên tầm mắt của anh dán chặt vào một bức vẽ minh họa, đó là gương mặt của một cậu thiếu niên non nớt, dường như rất quen thuộc với anh.

Anh nhìn bút danh của họa sĩ, là một cái tên Chu Manh Manh.

Đúng lúc ấy, Hứa Thuần lo lắng chạy ra ngoài, phía sau còn một đám đồng nghiệp bám theo hóng để chuyện, vừa hay đang là giờ nghỉ trưa nên mọi người định hẹn nhau đi ăn cơm.

Tưởng Thừa Khai đứng đó một mình, khi anh thấy cô thì nở một nụ cười coi như chào hỏi.

Hứa Thuần nhanh chóng đến gần anh, né tránh ánh mắt của anh rồi căng thẳng hỏi: “Đàn anh, anh tìm em làm gì thế?”

Tưởng Thừa Khải gật đầu, anh nhìn đồng hồ đeo tay rồi bảo: “Anh đến có việc. Lúc làm xong thì đến trưa rồi. Anh định hỏi em có thời gian ra ngoài ăn cơm với anh không?”

Hứa Thuần không dám tin vào tai mình, cô không biết phải làm sao cứ ngẩn người nhớ lại những gì anh vừa mới nói.

Đồng nghiệp phía sau lần lượt đi ngang qua bọn họ, một vài chị gái đi xa rồi vẫn quay lại nháy mắt với cô.

Một đồng nghiệp nhiều chuyện đã lập tức vạch trần cô ngay tại chỗ, chị ấy còn cố tình nói to trước mặt Tưởng Thừa Khải: “Đồng chí kiểm sát viên, tôi thấy cậu rất quen. Ừm… trông cứ như linh hồn nhân vật mà Thuần Thuần vẽ, hóa ra cậu là nguyên mẫu à, cả đời hiếm có một người như vậy lắm.”

Tưởng Thừa Khải ngẩn người nhìn chị ấy.

Chị đồng nghiệp vừa kể chuyện vừa rút một quyển tạp chí trên giá xuống, lật đến một trang truyện tranh rồi đưa cho Tưởng Thừa Khải xem.

Hứa Thuần ngại đến mức không dám ngẩng đầu lên. Cô nhắm lại và cố gắng che giấu sự ngượng ngùng đang hiện lên trên khuôn mặt. Cô biết điều đó là vô ích vì mọi người có phải kẻ ngốc đâu, họ còn đang chờ để xem trò cười của cô đấy.

Sau một hồi yên tĩnh, cuốn tạp chí bị ai kia khép lại. Hứa Thuần cúi gằm mặt để che kín án mắt hỗn loạn của mình. Cô không nhìn thấy gì cả nhưng cô vẫn có thể nghe được những lời khen ngợi chứa đầy bao dung.

“Anh không biết hóa ra Manh Manh biết vẽ tranh, Thuần Thuần còn biết viết truyện.”

…..

Khi họ ở bên nhau được một tháng, ngày nào Hứa Thuần cũng hỏi anh: “Hôm đó ở cửa thang máy anh có nhận ra em không?”

Anh đáp: “Anh không nhận ra, nhưng anh cảm nhận được. Trước đây từng có một cô gái vô danh thường xuyên xuất hiện trong tầm mắt của anh. Lúc đó anh luôn muốn hỏi cô ấy…”

Hứa Thuần căng thẳng: “Hỏi cô ấy chuyện gì?”

“Hỏi cô ấy xem cô ấy có phải là cái người lúc nào cũng nấp ở sân bóng rổ, giấu chai nước khoáng dưới áo khoác anh vừa cởi ra không?”

“Có phải nhà vệ sinh của khối mười hai lúc nào cũng vắng khối mười và mười một không?”

“Mỗi lần trên đường về nhà nghỉ lễ, có phải cô ấy muốn nói chuyện với anh không…”

“….”

Chỉ sau một vài câu hỏi, Hứa Thuần đã rơi nước mắt.

Anh đổi lại lời thoại: “Bây giờ anh không muốn hỏi như thế nữa, anh chỉ muốn nói một câu thôi.”

Hứa Thuần nghẹn ngào lau nước mắt rồi hỏi: “Anh muốn nói gì?”

“Anh hy vọng em có thể đợi đến khi anh thích em giống như em thích anh rồi hãy tiếp tục thích anh.”

….

Hồi ký

Hồi cấp ba tuần nào tôi cũng phải tranh chỗ ở trạm xe buýt để về nhà. Trạm xe lúc nào cũng đông, học sinh từ các trường các lớp khác nhau đều xếp hàng và chen chúc ở đó…

Lúc ấy, tôi có ấn tượng rất sâu sắc với một chàng trai, tôi đã gặp cậu ấy mấy lần liên tiếp. Cậu ấy cao ráo, đẹp trai, ăn mặc gọn gàng, sạch sẽ và thoải mái. Cậu ấy đeo cặp sách trên vai và luôn bình tĩnh chờ xe buýt tới.

Tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy đi với bạn thế nên trông cậu ấy có vẻ tách biệt với thế giới.

Lúc đó là thời điểm đông người nhất, họ xếp hai hàng dài trước cửa xe buýt nhưng cánh cửa vẫn đóng lại và bỏ mặc mọi người ở phía sau. Tôi và bạn đứng sau tấm biển quảng cáo, lén lút chen lên phía trước.

Khi ấy chuyến xe khác còn chưa đến, chúng tôi hòa mình vào đám đông, đột nhiên tôi phát hiện chàng trai ấy đang đứng ngay trước mặt.

Khoảng cách của chúng tôi không xa lắm, tôi cúi đầu nhìn cậu ấy từ phía sau, thấy dây giày của anh bị lỏng. Tôi nghĩ có lẽ đây là cơ hội tốt nên đã vươn tay ra và vỗ vai cậu ấy và nói với giọng điệu vô cùng tự tin: “Bạn học, dây giày của cậu bị lỏng.”

Cậu ấy nghe tiếng thì quay lại nhìn tôi sau đó mới cúi đầu xuống nhìn đôi giày của mình.

Những người xung quanh cũng lần lượt cúi đầu kiểm tra, sau đó tất cả mọi người đều phát hiện hóa ra dây giày của cậu ấy vẫn đang trong trạng thái rất bình thường.

Còn người bị lỏng dây giày là người đứng sau lưng cậu ấy. Hai người nhìn nhau, cả hai đều ngẩn người.

Sau đó ánh mắt của những người xung quanh chuyển hết lên mặt tôi, không cần nói thì mọi người cũng đoán được lúc ấy tôi xấu hổ thế nào.

Đáng tiếc là phía trước phía sau đều có người đứng, không có cái lỗ nào cho tôi chui xuống.

Tôi kể câu chuyện này để nhắc nhở với mọi người nếu bạn thích một người nào đó thì nhất định phải bắt chuyện với người ta nhưng trước hết bạn phải có một đôi mắt sáng. Dù sao thì mắt của chúng ta ngoài dùng để nhìn thì còn dùng để nhặt tiền nữa.

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!