Em Từng Thử Quên Anh

Chương 2



Sau khi xuống xe, Hứa Thuần đến văn phòng phẩm ở gần đó.

Lúc còn ở trên xe buýt, cô bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng và nóng lòng muốn thực hiện. Chỉ vừa mới nghĩ đến thôi nhưng cô đã lập tức bắt tay vào hành động. Việc đầu tiên cô làm là mua giấy và bút, những vật dụng thiết yếu để thực hiện công việc này.

Sau khi mua xong tất cả mọi thứ, Hứa Thuần về nhà. Cô vừa thay giày vừa chào mẹ Hứa đang bận rộn ở trong bếp rồi vội vàng về phòng và đóng cửa lại.

Hứa Thuần lôi xấp giấy A4 và những chiếc bút chì mới tinh ra khỏi cặp sách rồi trải chúng lên mặt bàn sạch sẽ. 

Cô chần chừ đặt ngón tay lên mặt giấy trắng. Cảnh tượng ấy vẫn còn in đậm trong tâm trí cô nhưng cô chưa bao nhìn anh ở góc chính diện nên rất khó để phác thảo những đường nét trên gương mặt ấy.

Hứa Thuần đành từ bỏ rồi bắt đầu vẽ từ bóng lưng và góc nghiêng.

Cô hồi tưởng một lúc rồi xem lại bức ảnh trong điện thoại một lần nữa.

Sau khi chiêm ngưỡng một hồi, cô đặt chiếc điện thoại vẫn đang bật sáng sang một bên và bắt đầu vẽ một đường cơ bản.

Bởi vì ngòi bút hơi cùn nên ban đầu Hứa Thuần không vừa lòng với những đường vẽ thử, nó khiến cô lãng phí rất nhiều bản nháp. May mắn là sau vài lần thử lại những nét vẽ đã mảnh mai hơn nhiều.

Hứa Thuần bắt đầu học vẽ khi cô lên cấp hai nhưng cũng không lâu lắm, chỉ vẻn vẹn một kỳ nghỉ hè mà thôi.

Lúc ấy, bố mẹ cô hy vọng ngoài việc học con gái phải có những kỹ năng khác nên họ đăng ký rất nhiều lớp học ngoại khoá cho cô. Lúc đầu chỉ học vẽ, sau đó học dương cầm, học thư pháp, thậm chí còn đủ loại kỹ năng khác để nâng cao năng khiếu và rèn luyện tính cách cho cô.

Mà Hứa Thuần là một đứa con ngoan. Từ nhỏ đến lớn cô đều nghe theo sự sắp xếp của bố mẹ, bất kể làm gì cũng phải nằm trong khuôn khổ. Thế nên cô chưa bao giờ dám trễ nãi việc học hành, không phụ sự kỳ vọng của họ mà đậu vào trường trung học tốt nhất của thành phố.

Nhưng cô không có hứng thú với những lớp học ngoại khoá vì lúc ấy cô chỉ thích học mà thôi.

Tuy nhiên, khi cô cố gắng thử một lần, cô chợt nhận ra mình cũng thích vẽ. Thoạt nhìn nó có vẻ là một môn học nhàm chán nhưng thực chất lại rất sinh động.

Khoảng thời gian ấy cô đắm chìm trong những tập bản thảo nhưng sau đó vì quá bận với việc học nên cô không vẽ nữa.

Bình thường cô hay vẽ những bản nháp nguệch ngoạc để giải trí, trong đó phân nửa là những nhân vật hoàn toàn ngẫu nhiên, một số bản có những đường nét rõ ràng trên khuôn mặt, một số bản thảo lại chỉ có cái bóng hoặc là góc mặt từ phía xa…

Hồi ấy cô cũng có tâm hồn thiếu nữ như bao cô gái khác, cô từng vẽ chàng trai mình thầm mến rồi lén kẹp nó vào cuốn sổ nhật ký nhưng rất lâu sau, khi cô lấy bức vẽ ấy ra cô đã quên mất người đó là ai, cứ như họ chỉ là những người xa lạ. Cô chỉ quan tâm liệu kỹ năng vẽ tranh của mình có tiến bộ hay không, còn sự yêu thích hồi ấy hóa ra chỉ là bề nổi.

Cô hiểu rõ trình độ của mình, có lẽ chỉ có thể phác thảo để vẽ những đường nét đơn giản, vì cô không thể xử lý một cách hoàn hảo những đường vẽ chi tiết.

Nhưng lần này, cô thật sự muốn thử, bởi vì khoảnh khắc ấy đã khiến trái tim cô rung động.

Nghĩ đến điều đó, cô lại thấy mình thật thất bại, đến giờ này cô vẫn chưa biết anh tên gì, thậm chí anh học ở lớp nào cô cũng không biết. Cô chỉ nhớ mang máng cô từng gặp anh trên sân bóng rổ nhưng đã lâu lắm rồi nên cô không nhớ rõ nữa.

Đến lúc ăn tối, Hứa Thuần vẫn chưa hoàn thiện xong phần bóng bởi vì cô đã dành phần lớn thời gian để ngẩn người trước tờ giấy trắng.

Lúc ăn cơm, bố hỏi kỳ thi lần này, Hứa Thuần thành thật trả lời, cô nói về độ khó của bài thi và đưa ra dự đoán về số điểm mình đạt được, cô nghĩ có lẽ kết quả lần này sẽ tệ hơn lần trước.

Còn mẹ thì luôn để ý đến sự vất vả của cô, bà gắp thức ăn vào bát, động viên cô và nhắc nhở cô giữ gìn sức khoẻ, đừng khiến mình mệt quá.

Bố cũng bảo cô đừng quá áp lực, nếu gặp phải khó khăn gì thì hãy chia sẻ với bố mẹ hoặc thầy cô.

Hứa Thuần gật đầu. 

Thật ra từ trước đến nay cô đều rất tự giác trong việc học, chưa bao giờ khiến người nhà lo lắng hay bận tâm.

Khi kỳ nghỉ kết thúc, Hứa Thuần quay lại trường học.

Các giáo viên bộ môn bắt đầu chữa bài và phát điểm của kỳ thi thử vừa rồi.

Hứa Thuần tranh thủ giờ tự học buổi chiều để xem lại những câu mình làm sai rồi dùng tốc độ nhanh nhất để hoàn thành hai đề thi nữa. Sau đó cô dành khoảng thời gian rảnh cuối cùng để lấy một tờ giấy vẽ và tiếp tục hoàn thành tác phẩm của mình.

Trên bàn lúc nào cũng có hai chồng sách dày, cô đặt tờ giấy vẽ ở giữa và dùng bài thi môn tiếng anh ở bên cạnh để giấu nó đi, một tay chồng cằm còn một tay bắt đầu vẽ.

Thật ra nó không hề khó nhưng Hứa Thuần không muốn hoàn thành nó nhanh như vậy bởi vì cô hy vọng có thể thông qua việc này mà thư giãn sau những lúc học hành mệt mỏi.

Cô chỉ vẽ về người mình thích nên tất nhiên cô thấy rất thoải mái với việc này.

Bạn cùng bàn Phó Nhất Nam vô tình liếc sang, cô ấy khẽ hỏi: “Cậu vẽ ai thế?”

Hứa Thuần bị cô ấy dọa nên giật mình, cô định giấu đi nhưng lại cảm thấy chuyện này không cần thiết. Hình vẽ trên tờ giấy mới chỉ là bản phác thảo sơ lược, không có hình tượng rõ ràng.

Cô cố gắng bình tĩnh rồi bối rối nói: “Không vẽ ai cả, mình vẽ linh tinh thôi.”

Phó Nhất Nam tỏ vẻ nghi ngờ: “Ồ, thiếu nữ mộng mơ.”

Hứa Thuần đỏ mặt rồi thì thầm phản bác: “Không có.”

Phó Nhất Nam hỏi: “Sao cậu không vẽ mắt với miệng?”

Hứa Thuần không muốn trả lời câu hỏi ấy. Bởi vì cô cố tình làm thế, cô muốn giữ hình ảnh ấy cho riêng mình, muốn tự mình tưởng tưởng, đợi lần sau gặp lại, ấn tượng sâu sắc hơn cô sẽ vẽ tiếp.

Cô giấu giếm: “ Mình không biết nên vẽ thế nào.”

Phó Nhất Nam vươn tay cầm lấy bức vẽ trên bàn của Hứa Thuần và ngắm nghía, một lát sau cô ấy mới nhận xét: “Chân dài lưng thẳng, chắc hẳn là một anh chàng đẹp trai.”

Hứa Thuần bật cười: “Cậu nhận ra đó là một anh chàng đẹp trai sao? Thế cậu nói xem người ta là dạng trai đẹp kiểu gì?”

Phó Nhất Nam chớp chớp mắt nhìn về phía cửa lớp.

Ban đầu cô ấy tỏ vẻ nghiêm túc suy nghĩ, sau đó bỗng nhiên ánh mắt cô ấy bừng sáng. Cô ấy chỉ về phía cửa sổ sau lưng Hứa Thuần và hất hàm bảo: “Kìa, giống người đó.”

Hứa Thuần tò mò nhìn theo hướng Phó Nhất Nam vừa chỉ.

Bởi vì tiết tự học buổi chiều sắp kết thúc nên có rất nhiều bạn trốn ra ngoài đi vệ sinh. Khắp nơi đều có người đi đi lại lại, trước cửa phòng học còn có người của lớp khác.

Nhưng có một người trong số đám đông đang tựa vào cửa và nói chuyện với lớp trưởng đã thu hút ánh mắt của Hứa Thuần. 

Một người không hề xa lạ với cô, chính là chàng trai đồng phục mà cô hay gặp ở trạm xe buýt.

Hôm nay chàng trai đồng phục không mặc đồng phục nữa mà mặc một chiếc áo len mỏng màu đen, nhưng vì hơi nóng nên anh liên tục dùng tờ giấy trên tay để quạt.

Tầm mắt của Hứa Thuần dán chặt lên người anh. Cô siết chặt cây bút và ngồi im bất động, thỉnh thoảng lại nghiêng người để lẳng lặng ngắm anh, giống như lúc cô ngắm anh ở trên xe buýt vậy.

Một lúc sau, Phó Nhất Nam vỗ vai cô bảo: “Nhìn cái gì thế?”

Hứa Thuần lập tức điều chỉnh lại tâm trạng, cô quay đầu và nhẹ nhàng hỏi: “Cậu bảo anh ấy đẹp trai giống người trên bức vẽ sao?”

“Ừ”

Hứa Thuần lơ đãng gật đầu: “Cũng tạm được.”

Phó Nhất Nam nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ, cô ấy lập tức phản bác: “Không phải là tạm được mà toàn bộ khối mười hai không có ai đẹp trai bằng anh ấy đâu.”

“Ồ” Hứa Thuần bình tĩnh hỏi tiếp: “Hình như mình từng gặp anh ấy ở đâu rồi, cậu biết anh ấy tên gì không?”

Phó Nhất Nam nhìn cô với vẻ mặt khó tin: “Cậu đúng là cái loại chỉ biết học thôi, cậu không thấy bọn họ nói chuyện à? Ngay cả chủ tịch hội học sinh cũng không biết.”

Hứa Thuần kinh ngạc: “Anh ấy là chủ tịch hội học sinh?”

“Không thì sao?” Phó Nhất Nam hỏi: “Thế cậu nghĩ xem anh ấy tìm lớp trưởng của chúng ta làm gì?”

Hứa Thuần tiếp tục hỏi: “Chủ tịch hội học sinh là…”

“Tưởng Thừa Khải.”

Hứa Thuần thử đọc theo một lần: “Tưởng Thừa Khải.”

Sau đó cô nhắc đi nhắc lại ở trong lòng vô số lần.

Thật khó tin. Cô từng nghe cái tên này rất nhiều lần nhưng cô chưa bao giờ liên hệ nó với chàng trai đồng phục.

Có lẽ vì cô chưa bao giờ cố gắng tìm hiểu nên lúc biết sự thật cô mới khó tiếp nhận như thế.

Hoá ra hai người đó là một.

Từ giây phút ấy cô nhận ra mình biết toàn bộ thông tin về anh.

Tưởng Thừa Khải là người đứng đầu hội học sinh, đám bạn của anh hay trêu anh là “Chủ Tịch Quốc Hội”.

Trong lớp cũng có bạn học là thành viên của hội học sinh nên thỉnh thoảng họ sẽ tám nhảm về anh, lúc nào cũng tỏ thái độ sùng bái và ngưỡng mộ anh.

Có người nói chủ tịch Tưởng rất nghiêm túc và có trách nhiệm, cũng có người nói chủ tịch Tưởng là học sinh suất sắc. Hơn nữa có rất nhiều cô gái trong hội học sinh thầm mến anh nhưng anh không để ý đến ai cả.

Hứa Thuần suy nghĩ linh tinh về những chuyện đó, có vô vàn cảm xúc dâng lên trong lòng.

Những dòng cảm xúc ấy khiến cô bối rối nhưng chỉ cần có thể biết được tên của người mình thích, cô đã hài lòng và mãn nguyện lắm rồi.