Em Từng Thử Quên Anh

Chương 5



Editor: Mộ

Hứa Thuần vô cùng cẩn thận để giấu kín bí mật nhỏ trong tim.

Có những lúc, cô viết những bí mật ấy vào một cuốn nhật ký có khóa hoặc lưu giữ chúng trên những bức vẽ nguệch ngọac bằng bút lông.

Nhắc đến những bức vẽ, từ trước đến nay Hứa Thuần chưa từng hoàn thiện nó. Không phải vì cô không có thời gian mà là cô cố tình để trống. Cô muốn giữ lại cho mình một không gian để tưởng tượng và hoài niệm, thậm chí chỉ cần nhìn vào những bức vẽ không hoàn chỉnh, cô cũng có thể hình dung ra tất cả mọi thứ về anh.

Có một loại kỹ thuật sáng tạo trong mỹ thuật được gọi là khoảng trắng, cô nghĩ việc cô đang làm cũng gần giống như vậy.

Khi gián tiếp nghĩ về anh qua những bức vẽ, cô thậm chí đã viết tên anh lên mặt giấy trắng bằng những nét bút nguệch ngoạc. Cô viết đi viết lại rất nhiều lần cho đến khi mặt giấy trắng trở thành một đống hỗn độn màu đen và thậm chí cô còn không đọc nổi chữ viết tay của mình.

Cứ như vậy mãi, cô đã luyện viết tên anh đến một trình độ vô cùng hoàn hảo.

Sau giờ học có rất nhiều thời gian rảnh, ngoài miệng Hứa Thuần luôn chê bai nhà vệ sinh khối mười lúc nào cũng đông đúc, cố ý nói mình sẽ đến nhà vệ sinh bên dãy  khối mười một nhưng đến khi chẳng còn dư lại bao nhiêu thời gian, cô vẫn không chờ nổi, xoay người chạy như một cơn gió sang dãy lớp học học của khối mười hai.

Có mấy lần cô đứng ở cửa thì vừa hay chạm mặt Tưởng Thừa Khải bước ra từ nhà vệ sinh nam. Anh đứng hóng gió trên hành lang với đám bạn của mình và cùng nhau nhìn xuống sân bóng rổ.

Khi Hứa Thuần lướt qua bọn họ, vừa lúc anh cũng nhìn về phía cô, đó là một ánh mắt giản dị và rất đỗi bình thường nhưng lại khiến trái tim cô rung động một cách khó hiểu.

Có lẽ yêu thầm là như vậy. 

Cô cẩn thận từng bước xâm nhập vào tầm mắt của anh, cố gắng che giấu những biểu hiện trên gương mặt, tự mình yêu và âm thầm ngưỡng mộ, mặc cho anh thờ ơ và không hề hay biết.

Cô lặng lẽ sắp đặt những cuộc gặp gỡ tưởng như vô tình, luôn kiểm soát tất cả tình huống sẽ xảy ra và không cho phép nó đi lệch hướng.

Trước khi nghỉ lễ một ngày, tất cả học sinh trong trường đều được thả tự do.

Chuông báo hiệu giờ tan học còn chưa vang lên nhưng trái tim của Hứa Thuần đã sớm rục rịch.

Cô thu dọn sách vở trước. Đợi đến khi tiết học kết thúc, cô mới nhét bài thi và túi bút trên bàn vào cặp, sau đó kéo khóa lại và đeo lên vai. Cô vội vàng chạy xuống lối ra ở dưới lầu rồi kiên nhẫn chờ đợi.

Cô nhìn đồng hồ đeo tay, đoán chừng chỉ vài phút nữa anh sẽ lướt qua mặt cô.

Đúng như dự đoán của Hứa Thuần, cô thực sự thấy bóng dáng của Tưởng Thừa Khải.

Anh đi với bạn cùng lớp, họ vừa đi vừa nói chuyện.

Hứa Thuần đã từ chối lời mời về chung của bạn bè, cô nói cô sẽ đi một con đường khác.

Sau đó, cô lặng lẽ bám theo Tưởng Thừa Khải, cách xa anh tầm năm mét, duy trì tốc độ và chậm rãi đi cùng anh về phía cổng trường.

Khi ra đến cổng, anh tách khỏi đám bạn. Hứa Thuần cứ đi theo anh trên một con đường thẳng tắp, cô thấy anh đang nói chuyện điện thoại với ai đó từ phía sau nên đã thả chậm bước chân.

Hứa Thuần cũng giảm tốc độ lại, cô cầm điện thoại chỉnh lại góc hình, khoảnh khắc anh lướt qua một bóng cây, cô lập tức ấn nút chụp ảnh. Sau đó, cô cất điện thoại đi và cẩn thận bám theo anh.

Đến ngã tư, Tưởng Thừa Khải dừng chân để chờ đèn đỏ ở đối diện chuyển màu.

Càng ngày Hứa Thuần càng đến gần anh. Thật may vì có rất nhiều bạn học cũng đang chờ đèn đỏ. Cô đứng ở một góc ngơ ngẩn nhìn bóng lưng của anh từ phía sau.

Tưởng Thừa Khải vẫn đang gọi điện thoại, giọng của anh không lớn lắm nhưng cô vẫn nhận ra sự chiều chuộng ẩn chứa trong những lời nói đó. Nhìn từ góc nghiêng, cô thấy một nụ cười và vẻ mặt dịu dàng, đó thứ trước nay cô chưa từng thấy trên gương mặt ấy.

Hứa Thuần siết chặt tay lại, cô chỉ loáng thoáng nghe anh lặp đi lặp lại vài từ  “Được, được, được.”

Sau khi ánh đèn chuyển sang xanh, Tưởng Thừa Khải cất điện thoại rồi tăng tốc và trở thành người dẫn đầu dòng người.

Sang đến ngã tư tiếp theo, dòng người càng ngày càng vắng, chỉ còn dăm ba người đứng bên cạnh Hứa Thuần.

Cô không dám đi quá nhanh, đợi anh đến trạm dừng xe buýt, đứng ở một nơi ít người cô mới theo chân anh vào. Cô cúi đầu lướt qua anh, giả vờ đứng lại nhìn bảng lộ trình của xe buýt.

Lúc đó có rất nhiều người đang đợi xe buýt như họ. Hứa Thuần nhìn cái bóng phản chiếu của anh trên tấm biển quảng cáo, cô thấy anh đang buồn chán đợi xe, tâm trạng mới đân ổn định trở lại.

Mỗi khi tan học, xe buýt số năm luôn đông như kiến. Lúc Hứa Thuần lên xe, cô thậm chí còn không có chỗ đứng, cũng không thể chen về phía sau vì thế cô chỉ có thể đứng giữa một đám người, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.

Chẳng bao lâu sau chiếc xe buýt đã dừng lại ở Quảng Trường Nhân Dân.

Hứa Thuần thấy cái đầu nhô lên của Tưởng Thừa Khải, anh nhanh nhẹn nhảy xuống từ cửa sau rồi đi thẳng xuống trạm dừng, bóng dáng của anh biến mất sau tấm biển quảng cáo.

Cô còn chưa kịp nhìn thì anh đã đi mất rồi.

Hứa Thuần bị người ta chèn ép cả một buổi trời, cô mệt đến nỗi mồ hôi nhễ nhại. Đột nhiên cô nảy ra một ý tưởng, nhanh nhẹn chen về phía cửa sau rồi lảo đảo xuống xe.

Bây giờ vẫn còn rất sớm, ánh nắng hoàng hôn ở phía tây tạo nên một bầu trời cực kỳ diễm lệ.

Sau khi xuống xe, cô không biết mình muốn làm gì. Bình thường cô rất ít khi đến đây nên bây giờ cô chỉ có thể đi dạo loanh quanh.

Xe buýt vừa chạy đi. Hứa Thuần đứng tại vị trí cũ, cô nhìn ngắm xung quanh và tìm kiếm bóng dáng của Tưởng Thừa Khải.

Anh đứng trước làn đường dành cho người đi bộ cách đó khoảng 50m. Chờ dòng xe đang chạy dừng lại vì đèn đỏ, anh mới chỉnh lại cặp sách và sải bước về vỉa hè đối diện.

Hứa Thuần không có gan bám theo nữa, cô đứng yên tại chỗ nhìn anh ngày càng đi xa.

Cô giơ đồng hồ lên xem giờ, cô cảm thấy vẫn còn khá sớm. Cô ra khỏi trạm xe buýt rồi chậm chạp đi về bên phải, dọc theo con đường anh đã từng đi.

Chỉ là cô không ngờ Tưởng Thừa Khải lại vào Viện Kiểm Sát ở đối diện.

Bóng dáng thấp thoáng không hề do dự, có lẽ anh rất quen với con đường này nên anh đi vào mà không hề gặp trở ngại nào cả. Hình như đây không phải lần đầu tiên anh đến đó.

Hứa Thuần dừng bước rồi tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc, cô không thể đần độn mà bám theo anh nữa.

Cô xoay người lại. Gần đó có một quảng trường lớn và một công viên. Có rất nhiều bạn trẻ đang trượt patin, bọn họ cứ trượt vòng quanh khu vực đó.

Hứa Thuần đột nhiên cảm thấy mình giống như một kẻ ngốc hay là một tên biến thái điên cuồng theo dõi người khác.

Trong vài phút ngắn ngủi, cô đưa ra một quyết định, cô sẽ đợi đến lúc Tưởng Thừa Khải đi ra rồi lập tức bắt xe về nhà.

Vì thế, cô đến quảng trường trước mặt, tìm một cái ghế ở ngoài trời rồi ngồi xuống, ngắm mặt trời lặn và đợi thời gian trôi.

Cô ngẩn người, thử đoán về lý do anh vào trong đó, nhưng chuyện này quá khó để tưởng tượng.

Cuối cùng cô chờ đến tận khi hoàng hôn buông xuống, những người đi dạo trên quảng trường đã vơi bớt, cô lại nhìn về lối vào Viện Kiểm Sát thêm một lần nữa, không có bất kỳ người nào giống như anh.

Cô nhìn xung quanh thì bất ngờ bắt gặp một bóng dáng quen thuộc khác.

Đó là Hứa Viêm.

Hứa Viêm là anh họ của Hứa Thuần. Anh ấy cũng học lớp mười hai nhưng học ở trường trung học số năm.

Giờ phút này anh ấy không chỉ đi một mình, mà còn có rất nhiều bạn học, có cả bạn nam lẫn bạn nữ. Hứa Thuần nhìn lướt qua họ, cô cảm thấy họ rất quen.

Họ đang đến trạm xe buýt mà Hứa Thuần vừa xuống, tất nhiên phải đi qua chỗ cô đang ngồi. Hứa Thuần không trốn được, khi Hứa Viêm nhận ra cô, cô giả vờ mỉm cười rồi chào hỏi anh ấy: “Anh.”

Hứa Viêm ngạc nhiên chỉ vào cô: “Em làm gì ở đây?”

Hứa Thuần gãi đầu: “Em sang đây chơi với bạn.”

“Không về sao?”

“Phải về chứ.”

“…”

Bạn cùng lớp của Hứa Viêm xông đến và hỏi Hứa Viêm: “Đây là em gái của mày à?”

Hứa Viêm giải thích: “Con bé là em họ tao.”

“Em mày học ở trường trung học số 1 à.” Bọn họ nhìn đồng phục học sinh trên người Hứa Thuần, không hề keo kiệt mà mở mồm khen ngợi: “Chắc chắn là học giỏi lắm.”

Có người nói đùa: “Hạt giống tốt của trường trung học số một cơ đấy, này Hứa Viêm mày còn không bằng em gái mày nữa hả…”

“Nếu Hứa Viêm học ở trường trung học số một thì làm gì có ai đoạt được vị trí cuối bảng của cậu ta…”

“…”

Hứa Viêm bị mọi người trêu chọc, anh ấy không vui, quát một tiếng để họ ngậm mồm lại.

Hứa Thuần mù mịt không hiểu chuyện gì, cô cẩn thận quan sát ánh mắt của Hứa Viêm thì phát hiện anh ấy đang nhìn một cô gái tóc dài lẫn trong đám bạn. Anh ấy lập tức ngượng ngùng. Có lẽ đối phương cũng cảm nhận được ánh mắt ấy, cô gái khéo léo tránh đi rồi nhìn sang nơi khác, giả vờ như không có chuyện gì.

Hứa Viêm chán nản cúi đầu, đá viên sỏi dưới chân.

Hứa Thuần không thích ở đây lâu, cô muốn về nhà với Hứa Viêm. Cả đám vừa đi bộ ra trạm xe buýt vừa nói chuyện.

Một giây sau, không biết một người trong họ đã nhìn thấy ai, đột nhiên reo lên: “Nhắc tào tháo là tào tháo đến liền.”

Hứa Thuần không biết tại sao bọn họ lại gọi người đó là Tào Tháo. Cô nhìn theo hướng họ chỉ thì thấy Tưởng Thừa Khải đang đến đây. Anh nhìn thẳng vào một người rồi mỉm cười.

Trong nháy mắt, Hứa Thuần đã ảo tưởng rằng anh đang mỉm cười với cô. Khoảnh khắc ấy, trái tim cô trở nên mềm nhũn.

Tuy nhiên, khi cô chuẩn bị bước lên chào thì anh đã duỗi tay về phía cô gái tóc dài mà Hứa Viêm nhìn khi nãy, ôm cô ấy vào lòng và nhẹ nhàng xoa đầu cô ấy.

Những âm thanh ồn ào bật chợt vang lên trong đầu cô. Nụ cười dịu dàng trên khóe môi của Hứa Thuần đã trở nên cứng nhắc, đến việc hít thở cũng thật khó khăn.

Cảnh tượng chói mắt đang diễn ra trước mắt cô, anh thản nhiên bộc lộ tình cảm của mình, không hề giấu giếm mà ôm lấy cô gái kia một cách thân mật. 

Cô chưa bao giờ thấy anh cười vui vẻ đến thế.

Hứa Thuần siết chặt lòng bàn tay, quay lưng đi và bước thật chậm. Cô muốn tránh xa những người này, bỏ lại những tiếng ồn ào ở phía sau nhưng trái tim của cô đã nứt toác, là anh đã từ từ xé nát nó và khiến cô đau âm ỉ.

Cô hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời tối đen như mực.

Cô hơi hối hận. 

Đáng lẽ vừa rồi cô nên về thẳng nhà chứ không phải xuất hiện ở đây một cách khó hiểu, để rồi phải gắng sức để tìm cho mình một lý do để buông bỏ.