Em Ước Nguyện Với Ánh Trăng, Mong Anh Luôn Hạnh Phúc

Chương 22: Tương lai liền biết



Chương hai mươi hai: Tương lai liền biết.

Lâm Ly thân hình mảnh khảnh gầy yếu, mặc đồng phục sạch sẽ giống như thường ngày, mang theo khuôn mặt tươi cười đứng trước cửa nhà Tiết Viễn: “Hey, nhanh chân lên”.

Tiết Viễn trên mặt có tia vui sướng nhưng nhanh chóng giả bộ ghét bỏ: “Cậu tới đây làm gì?. Không phải cậu nói từ nay trở đi không muốn cùng tôi đi học sao?”. Hừ! Tên hung thủ đã tìm thấy, cô cảm thấy hắn không còn nguy hiểm nên tính từ bỏ sao Lâm Ly. Không dễ vậy đâu?. Chúng ta đã định sẵn ở bên nhau, cậu không được né tránh.

Nghe thấy giọng điệu hắn giận dỗi, rụt rè nhìn hắn: “Cùng cậu…đi hoc”. Bảo hộ cậu đến lúc tốt nghiệp.

Mọi chuyện như quay về ba tháng trước, lần đầu bọn họ gặp nhau, cô nói hắn gặp nguy hiểm nên nhiệt tình xông pha bảo hộ.

Khóe miệng Tiết Viễn cong lên thành nụ cười, hắn biết Lâm Ly là một kẻ phiền phức, không thể nào đơn thuần như bề ngoài đươc. Chỉ cần giả bộ đáng thương một chút cô ta sẽ mềm lòng ngay.

Tiết Viễn im lặng trong giây lát không ngờ đối phương lại làm nũng trước. Nhìn khuôn mặt nhăn nhó kia, hắn cố tình đùa giỡn thêm một chút: “Cậu tủi thân gì chứ? Tôi mới là người bị bỏ rơi…”

Có lẽ Lâm Ly đã tức giận thật rồi, hét lớn: “Cậu…Cậu…không cùng tôi.”

“Ay ya cậu không phải hôm qua cậu nói mình là người lớn không trách kẻ nhỏ sao, tôi đâu biết chỉ mới tách ra một ngày cậu đã gặp nguy hiểm chứ”. Cô vừa nói vừa lắc mạnh tay hắn.

Tiết Viễn nghe thấy thế liền phì cười: “Được rồi, kính già yêu trẻ”.

Hai người vẫn còn nắm chặt lấy tay nhau, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận thấy hơi ấm từ người khác.

Tiết Viễn nhìn cô một cái: Tôi phát hiện cậu rất thích xen vào việc người khác".

Lâm Ly bỉu môi, trong long tự nhủ nếu như không phải vì mạng người cô sẽ chẳng thèm để ý hắn đâu.

Cô bất mãn lầu bầu một tiếng: “Tương lai liền biết”.

Cả hai đi đến ván mì ăn vô cùng gấp gáp rồi về trường học.

Tiết Viễn cầm lấy thìa, nhìn chén mì trong tay của cô: “Cho ta một miếng”.

Lâm Ly: “…”

Cô dùng thìa của múc phần mì còn lại trong tô đưa cho hắn: “Chưa thấy qua dạng này”.

“Ăn ăn ăn cho ăn bể bụng”.

Tiết Viễn tiếp nhận chèn mì của cô, nghiêm túc ăn.

Cô có hơi tò mò: ''Cậu mấy ngày chưa ăn cơm rồi!. Có muốn hay không gọi thêm một bát?".

Hôm nay cô mời khách, không để hắn cảm thấy mình hẹp hòi.

Tiết Viễn mắt nhìn thức ăn trên bàn, nói ra: “Ta muốn.”

“Được được.”

Lâm Ly lại kêu bà chủ làm thêm một phần mỳ, sau đó trơ mắt nhìn xem Tiết Viễn cầm chén bên trong nước mỳ đều uống xong.

Nhìn hắn bộ dạng này, ít nhất phải đói ba ngày đi.

“Cậu có phải hay không không có tiền ăn cơm?”

Tiết Viễn nghĩ nghĩ, vẫn chưa thỏa mãn gật gật đầu.

“Khó trách.” Lâm Ly đồng tình nói: “Lần sau đói bụng, liền đến tìm chị.”

Mặc dù nàng cũng nghèo, nhưng là mời hắn ăn mì chút tiền vẫn có.

Lúc đầu cô nghĩ hắn sẽ lạnh như băng cự tuyệt, lại không nghĩ rằng hắn nhẹ nhõm cười cười, mang theo điểm lên chọn điệu, nói ra: “Tốt, chị gái.”

Nghe hắn gọi “Chị gái”, Lâm Ly cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Chỉ cần quan hệ có chỗ tiến triển, nàng cũng không cần lo lắng hắn cô đơn mà nghĩ quẩn.

Lâm Ly thấy hắn hắn buông đũa xuống, nói ra: “Ăn no rồi?”

Tiết Viễn nhíu mày nhìn về phía nàng: “Vì cái gì đối tôi tốt như vậy?”

Lâm Ly lập tức lại đem lí do thoái thác cho qua chuyện: “Đối với cậu có hứng thú rồi.”

“Vừa vặn, em đối với chị gái cũng có cảm giác kia liền ở cùng nhau đi.”

Lâm Ly:?

WTF.