Em Ương Bướng Lại Cho Là Em Hư

Chương 47: Kí ức



Thương Âu gặp Miên Lễ vào năm anh tròn mười lăm tuổi. Cho những ai chưa biết thì cả anh và cô cùng bằng tuổi nhau nha. Khi anh mười lăm tuổi thì lúc đó cô cũng đã là thiếu nữ mười lăm tuổi rồi.

Gia cảnh nhà anh lúc đó nếu như cứ khăng khăng rằng mình không hề nghèo, vậy thì những người vô gia cư ngoài kia chắc sẽ được gọi là đại gia mất. Làm phép so sánh như thế đã đủ để cho thấy nhà anh khốn khó đến mức nào chưa?

Hồi ấy, gia đình anh có bốn người, người bố là Thương Hàn, có mẹ và hai anh em. Cả bốn người đều ở trong một căn nhà kho chật chội không khác nào cái máng lợn.

Tất thảy những hồi ức về tuổi thơ của anh đều không có mấy giá trị, trong đầu anh ngoài những cơn rống giận của người bố và những cú đánh đánh, đá đá của ông ta ra, thì anh cũng chỉ có một chút ít những kí ức mơ hồ về người mẹ của mình.

Bà cũng là nạn nhân của bạo lực gia đình, giống như hai người con trai của mình, bà cũng bị Thương Hàn đánh đến mặt mũi biến dạng, mà lúc đầu, bà cũng là một người phụ nữ xinh đẹp.

Thương Chiểu đã bỏ học từ lâu mà đi kiếm việc làm thêm, tháng đầu tiên nhận lương, anh trai đã đưa tiền cho Thương Âu giữ, nói mang nó đi để cùng mẹ đi mua một bộ quần áo mới, nói không cần chi tiêu quá cần kiệm làm gì.

/Tiểu Âu, con nhìn xem, những bộ quần áo này rất đẹp phải không?/

Mẹ của anh chỉ vào một bộ quần áo lộng lẫy ở đằng sau lớp kính thủy tinh của một cửa tiệm thời trang cao cấp.

/Vâng!/

Thương Âu gật gật đầu, đôi mắt mở to cảm thán trước sự tinh tế của chúng.

Mẹ anh chỉ cười, nhìn con trai mình rồi cầm tay dắt anh tiếp tục bước tiếp.

/Nhưng chúng ta sẽ không mua đồ ở chỗ đó. Mẹ biết có một nơi cũng bán đồ y hệt như vậy, nhưng giá rẻ hơn rất nhiều lần./

Sau đó, bà dẫn anh vào một khu chợ với các loại hàng hóa khác nhau được bày bán tràn lan, mua một bộ đồ (hay còn có thể gọi là đồ giả) để mang về.

/Con xem, có phải giá đã rẻ hơn rất nhiều mà vẫn chung kiểu dáng như vậy phải không? Đừng nói cho Thương Chiểu biết nhé./

Một người phụ nữ nhẫn nhục như thế, vậy mà vẫn không thể có một kiếp đời thanh thản hơn được.

Bà vất vả làm thêm kiếm tiền chỉ để dành cho Thương Âu được đi học đàng hoàng, nhưng đã bị Thương Hàn lấy trộm hết tất cả số tiền đó mà mua cho mình một bộ vest rất đẹp, một chiếc đồng hồ đắt tiền. Chỉ cần nhìn thôi cũng biết ông ta đã chán chơi cờ bạc rồi, bắt đầu đi tìm đối tượng để hẹn hò.

Cũng lúc ấy, bọn chủ nợ kéo đến đòi tiền nhưng mẹ anh không có tiền trả, kết cục, bà đã bị bọn chúng tức giận mà đánh đập, chết vì máu tràn vào não.

Thương Chiểu vì chuyện này mà tức điên lên, định cầm dao đâm chết Thương Hàn nhưng kết quả, một người thanh niên chỉ mới hai mấy tuổi thì làm sao địch lại nổi với một gã đàn ông to lớn, cộng thêm cả với một thân thể gầy gò vì không được ăn uống đủ chất. Anh trai anh đã bị đập cho một trận bán sống bán chết, nằm bẹp một góc trong suốt một tuần không thể nhúc nhích được.

Về sau, Thương Chiểu chỉ còn biết im lặng mà rời đi làm thêm, nhiều lúc Thương Âu cũng muốn xin nghỉ học để cùng anh trai đi làm nhưng đã bị Thương Chiểu mắng cho một hồi đến rát cả mặt.

/Mày khôn hơn anh, giỏi hơn anh mày nhiều. Đi học đi, rồi đi làm những công việc đàng hoàng. Rồi sau đó mày có tiền đi mua nhà ở trên thủ đô rồi hãy đưa anh mày đến ở cùng. Anh mày không có đủ khả năng để tìm cho chúng ta một nơi để về, nhưng mày thì được. Tao chỉ còn mày mà thôi./

Thương Âu mím chặt môi rồi gật gật đầu, nghe lời anh trai, quay về một góc bàn xập xệ rồi hoàn thành những bài tập được giao ở trên lớp, vừa viết vừa cố kìm nén để nước mắt không rơi xuống.

Vốn chỉ định cứ tiếp tục im lặng mà sống, im lặng mà chịu đựng, nhưng vào một đêm năm anh tròn mười lăm tuổi, khi đi thăm Thương Chiểu ở chỗ bóc vác gạch về nhà, Thương Âu vô tình nghe thấy một đám những bà cô nội trợ rảnh rỗi không có gì làm đang túm tụm vào nhau mà xì xào.

“… Tôi đã nói rồi mà, tên Thương Hàn ở cuối xóm kia rõ ràng chẳng phải là một loại người tốt đẹp gì cả. Tại sao chúng ta không gọi cảnh sát đến đuổi hắn đi?”

“Thế còn hai đứa con trai của hắn thì sao? Hình như, còn một đứa vẫn đang đi học đấy, chúng sẽ sống ở đâu?”

“Nhưng chẳng lẽ cứ để cho tên cầm thú ấy sống ở trong xóm mình ư? Từ ngày gia đình hắn xuất hiện ở trong cái xóm này, tôi chẳng bao giờ dám để con cái mình đi ra ngoài một mình cả…”

Mấy người đó đang tám chuyện về gia đình anh à? Thương Âu không có hứng thú, anh chỉ dừng lại một lúc rồi lại tiếp tục bước đi.

Nhưng cuộc thảo luận của mấy bà dì trong xóm đó bỗng nhiên nói về một thông tin khác khiến cho bước chân đang đi của anh phải khựng lại.

“Này này, tôi mới biết được một thông tin mới này!”

“Cái tên Thương Hàn kia kìa! Hắn có bồ nhí bao nuôi ở bên ngoài.”

Câu nói ấy khiến cho anh bỗng nhiên nhớ tới mấy bộ quần áo và phụ kiện đắt tiền mà Thương Hàn mang về nhà dạo gần đây, hóa ra là do được bao nuôi sao?

Cái này thì anh biết từ lâu rồi, Thương Âu chỉ hừ một tiếng, nhưng đôi cẳng chân nặng trĩu mãi vẫn chưa thể nhấc lên được.

Tiếng nói chuyện của đám bà tám kia vẫn vọng vào trong tai anh.

“Mà con ả kia cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì đâu. Nó đã có chồng con rồi đấy. Nhưng tin sốc nhất vẫn chưa dừng ở đấy. Hắn húp luôn con bồ kia, đồng thời, hại chết luôn cả chồng nó đấy!...”

“Cái gì?!”

Thương Âu quay phắt lại nhìn đám người đó, tiếng hét lên sửng sốt ấy của anh khiến cho lũ người kia giật mình hốt hoảng, vội che hết miệng lại.

Anh rảo bước đi tới, đôi mắt nhìn đám người ấy giăng đầy tơ máu.

“Bác vừa nói cái gì?!”

Người đàn bà bị Thương Âu nhắm hỏi thì ú a ú ớ, kinh sợ mà lắp bắp, thuật lại tất cả những gì mà mình biết được.

“Bố, bố, bố cháu đã, đã hại chết chồng của ả tình nhân. Còn, còn con của ả thì bị bố cháu đánh đến nhập viện… Sự việc diễn ra cách đây một tuần rồi…”

Ngay sau đó, dường như là ôm hết tất cả mọi sự căm hận chất chứa ở trong lòng mình bao lâu, anh lao nhanh về nhà, mở tung cánh cửa.

Nhắm đến khuôn mặt của Thương Hàn đang ngồi uống rượu xem bóng đá, hóng tin cá cược ở trên ghế mà lao thẳng vào, giáng cho ông ta một cú đấm rất mạnh.

Thương Âu lúc đó đã cao hơn và khỏe hơn rất nhiều, một cú đấm ấy khiến cho Thương Hàn lăn từ trên ghế xuống dưới sàn nhà.

Ông ta đã hại gia đình anh đến tan nát, mà giờ đây còn muốn phá hủy hạnh phúc của gia đình người khác nữa sao?!

Anh không biết cô ả tình nhân mà hắn đang cặp kè là ai, đương nhiên không thể nào mà ngờ được đó là một người phụ nữ đã có chồng.

Giết người chồng nọ, đánh luôn cả con nhà người ta?

Tên còn không bằng cầm thú!