Em Ương Bướng Lại Cho Là Em Hư

Chương 54: Thực ra bắt nạt em một chút cũng được mà



“Đêm nay anh ngủ lại nhà em? Em có chắc không vậy?”

Miên Lễ đỏ mặt, gật đầu nhè nhẹ.

“Dù gì cả hai đều đã ướt nhẹp rồi mà? Về nhà em thay quần áo rồi đi. Nếu như anh muốn ở nhờ một đêm… cũng được.”

Thương Âu nhìn Miên Lễ, hai má của anh lại đỏ lên nữa rồi, muốn cắn lên một cái quá.

“Ừm… Xe tới rồi kìa.”



Miên Lễ trùm một mảnh khăn bông mỏng ở trên đầu, lúc cô bước ra ngoài phòng tắm thì đã thấy Thương Âu đã ra từ lâu rồi, hiện đang ngồi ở trên ghế sô pha trong phòng khách.

“Anh ngủ ở đâu vậy?”

Miên Lễ chỉ tay về một căn phòng dành cho khách, Thương Âu liền đứng dậy, bước vào bên trong căn phòng đó, trước khi đóng cửa lại, anh he hé ra đôi mắt sáng, giọng nói nhẹ nhàng.

“Ngủ ngon.”

Miên Lễ xoa xoa lên hai cánh tay, gật gật đầu.

“Ừm, anh cũng ngủ ngon.”

Sau khi Thương Âu đóng lại cửa phòng, Miên Lễ cũng quay trở lại nằm ở trên giường cô, tĩnh tâm nhắm mắt lại.

Tích tắc tích tắc… Đồng hồ treo tường ở trên cao dù đêm về vẫn không hề ngừng lại, chậm rãi di chuyển.

Chẳng biết đã đếm đến số bao nhiêu rồi mà Miên Lễ vẫn chưa thể nhắm mắt ngủ được, video kia cũng đã gửi đi rồi, nhưng cô vẫn cứ thấy bồn chồn ở trong người.

Tại sao vậy? Vì đang có thêm một người nữa đang ở trong nhà cô sao?

Miên Lễ thở dài, một tay đưa lến vuốt mấy sợi tóc mai ra sau trán, cô mò mẫm ở trên kệ tủ đầu giường lấy điện thoại rồi vuốt màn hình mở lên.

Miên Lễ đã gửi tin nhắn cho Tình Phong cách đây ba tiếng nhưng cho đến giờ vẫn chưa thấy thằng nhóc ấy trả lời. Lúc chiều nay nó cũng có mấy hành động lạ, khi từ phòng bệnh của Mỹ Vân đi ra, nó bảo mình đi có việc chút rồi mất hút từ đó tới giờ luôn.

Gọi điện cũng không ai bắt máy.

Rốt cuộc thằng nhóc này đang la cà ở đâu vậy?

Miên Lễ thở dài rồi cất điện thoại đi, cô kéo chăn cao lên tới tận cổ, nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ thì bỗng dưng, cánh cửa phòng cô vang lên mấy tiếng cốc cốc cốc, sau đó là cái đầu của Thương Âu ngó vào bên trong.

“Anh làm gì vậy Thương Âu?”

Thương Âu đang mặc một bộ áo phông và một chiếc quần thể thao màu đen mượn ở chỗ của A Mặc, ở bên nách có kẹp một cái gối kê đầu, khuôn mặt lúc nào cũng hây hây đỏ, thật chẳng tin anh đang là một người đàn ông sắp sửa bước vào tuổi ba mươi đâu.

“Anh… khó ngủ.”

“Anh khó ngủ thì việc gì tìm tới phòng em?”

Thấy Thương Âu cứ há miệng rồi mím môi ngại ngùng chẳng dám nói, Miên Lễ bỗng nhiên rất muốn chiều lòng anh. Thề chứ, tim gan cô vì anh mà hết cứng rồi lại mềm, thực sự rất muốn bắt đền tên ngốc này mà.

“Lại đây này, ngủ chung đi.”

Thương Âu thấy cô vỗ vỗ lên chỗ giường trống bên cạnh, giật mình lắp bắp.

“Làm vậy được không?”

“Nói gì vậy cha? Chúng ta từng ngủ cùng nhau một lần rồi mà?”

“À, ừ nhỉ.”

Thế là anh xách gối đi đến rồi nằm ở bên cạnh Miên Lễ, thấy khắp xung quanh phòng đều là đồ đạc của cô, mùi thơm từ mọi ngóc ngách ở bên trong căn phòng cho đến mảnh chăn đắp đều thoang thoảng mùi thơm trên cơ thể của cô.

Đây là lần Thương Âu bước chân vào phòng của con gái, cảm giác thực sự rất ngại ngùng.

Nhưng anh chỉ cảm thấy căng thẳng lúc đầu thôi, ngay vài phút sau dó, Thương Âu đã có thể yên vị mà nhắm mắt lại.

Bỗng nhiên người ở bên cạnh anh cứ ngọ nguậy mãi, càng lúc càng dịch sát lại gần anh, khoảng cách càng lúc càng gần, cuối cùng, lưng của Miên Lễ đã đụng vào cạnh sườn của anh.

“Thương Âu…” Miên Lễ xoay lưng về phía anh, bả vai trắng ngần vì cổ váy quá rộng mà lộ ra, hiện đã phiếm hồng: “Đã có cô gái nào tiếp xúc với anh ở khoảng cách gần như thế này chưa?”

Một câu hỏi bất chợt, nhưng như đã để ý từ lất rồi giờ mới dám nói ra.

Giọng nói của cô rất nhỏ, cổ họng khẽ rung lên, nghe giống như mèo nhỏ đang cào vào trong lòng anh vậy.

Thương Âu nhẹ nhàng đáp lại.

“Chưa.”

Nghe vậy, đôi mắt của Miên Lễ liền sáng lên.

“Chẳng phải anh đã từng…” Cô định nói đã từng kết hôn nhưng rồi lại thôi, rục đầu vào trong gối: “Thôi, không có gì đâu.”

Thương Âu là ai? Anh chính là bạn trai cô qua hai lần hẹn hò rồi, đương nhiên nhừng lời mà Miên Lễ ngắc ngứ giữ lại không nói ra, anh đều biết hết cả.

Thương Âu xoay người, ôm lấy cô từ đằng sau, anh xoa lên bả vai cô, chất giọng ôn nhu của anh khiến cho cả người cô dần trở nên mềm nhũn.

“Không sao cả. Em muốn biết gì thì cứ hỏi. Anh sẽ trả lời hết tất cả.”

Miên Lễ lắc đầu, bàn tay mảnh mai kéo lấy tay anh ôm vào trong người mình.

“Không cần thiết nữa. Em đã quyết sẽ không nghĩ đến nó nữa thì cứ để nó trôi đi. Quan trọng là hiện tại, anh đã là của em rồi, em sẽ không để cho anh đi thêm một lần nữa đâu.”

Hiện tại cô đã quá yêu anh rồi, thực sự không muốn mất anh thêm một lần nào nữa.

Nếu như anh lại cứ thế mà biến mất, cô nghĩ mình sẽ không thể sống nổi được nữa đâu.

Đầu ngón tay của cô mân mê trên mu bàn tay rắn rỏi và gân guốc của anh, từ đặt hờ ở trước bụng, cô đã kéo cao tay anh lên, đặt ở trước ngực mình.

Thương Âu chắc chắn đã cảm nhận được thứ mà tay mình đang úp lên là đôi gò bồng căng tròn của cô, gấp gáp muốn rụt tay về nhưng Miên Lễ đã nắm chặt lấy tay anh, nhất định không chịu buông ra.

“Miên Lễ, nếu như em không bỏ tay anh ra thì tối nay sẽ có án mạng đấy.”

Miên Lễ có thể cảm nhận hơi thở gấp gáp của anh ở sau mang tai, đôi môi hồng khẽ mím vào với nhau.

“Nếu như đằng nào cũng chết vậy thì em muốn liều mạng với anh một lần.”

“Miên Lễ, anh thực sự không đùa. Anh không muốn bắt nạt em đến phát khóc đâu.”

Thương Âu thực sự không phải là một người dịu dàng như cô nghĩ, anh lạnh lùng và thơ ơ với mọi thứ, nhưng chỉ duy nhất là cô, vì cô mà một kẻ vô cảm như anh nguyện gom hết mọi ánh dương có ở trên đời để ủ ấm cho một mình cô gái bé nhỏ. Nhưng nhiều lúc anh sẽ không thể khống chế được dục vọng của bản thân, sẽ khiến cô đau mất.

Miên Lễ lí nhí: “Thực ra cũng bắt nạt em một chút cũng được mà…” nhưng rồi nín bặt xấu hổ không nói nữa.

Thương Âu bất chợt im lặng một hồi lâu, đôi mắt anh nhìn chăm chú vào cô, giọng nói của anh khàn đặc.

“Em chắc chứ?”

Tai anh thính quá.

Miên Lễ biết mình chối không nổi, chỉ có thể khe khẽ gật đầu.

Chỉ trong chốc lát sau đó, bộ váy ngủ của cô đã bị tháo ra rồi ném ở dưới giường, những mòn đồ nội y ở bên trong cũng đều dưới tay anh mà biến mất không tăm hơi.

Mảnh ga giường màu đỏ mềm mại bao lấy cơ thể nõn nà của cô gái, giống như cô đang nằm trên muôn nghìn đóa hoa vậy.

Thân thể nóng rực của người đàn ông áp lên cả người cô, từ đôi môi cho tới chiếc cần cổ trắng mịn, xương quai xanh hay đôi thỏ ngọc đang run rẩy đều bị anh chiếm cứ, từng nụ hôn nhấm nháp của anh đưa cô vào môt cơn mê man đến quay cuồng.

“Lễ Lễ, anh không biết làm sao để em bớt ưu phiền. Nhưng từ sau này anh sẽ cố gắng.”

Một câu nói thật lòng ấy của anh đã khiến cho mọi suy nghĩ cứ như những trận sóng dữ cồn cào ở trong lòng cô dần bị đánh tan ra.

Vẫn nên là như vậy. Không cần phải suy nghĩ nhiều về quá khứ nữa.

Chúng ta nên chỉ sống vì hiện tại mà thôi.

Em cũng sẽ ngừng nghĩ về tám năm qua của anh như thế nào nữa, vì cuộc sống của anh khi ấy không có em xuất hiện.