Em Và Anh Không Có Chúng Ta

Chương 23: Quan tâm



Hồi tối một phần vì ngại anh, một phần vì chưa làm xong bài nên Tuyết Nhi quyết không xuống ăn cơm.

Giờ thì cái giá phải trả là bụng đói cồn cào không thể tập trung học nổi. Giờ đã gần nửa đêm, cô xuống nấu đồ có sợ phiền anh không nhỉ? Nhưng mà giờ không xuống tìm gì ăn chắc tối nay cô không ngủ nổi mất. Thôi đành bất chấp xuống nấu ăn vậy.

"Ui trời ơi...nhìn ngon quá đi mất" Tuyết Khi khúc khích cười tự khen bản thân.

Lúc này vừa hay Khải Phong xuống uống nước. Mặc dù hồi tối anh vừa ăn no nê xong nhưng mùi thơm khiến anh cũng cảm thấy cồn cào theo.

"Tôi làm anh tỉnh giấc sao?" Tuyết Nhi thấy anh đi xuống liền hỏi. Rõ ràng là cô đã cố làm nhẹ nhàng nhất có thể mà anh cũng tình giấc được sao.

"Cô nói xem?"

"Anh đã xuống rồi vậy thì có muốn ăn mì cùng tôi không?" Dù sao cô cũng chưa nấu xong giờ anh muốn ăn cùng thì cho thêm vào cũng được.

Anh cũng chẳng muốn nói nhiều liền ngồi xuống bàn chờ cô.

Cái người này nói với cô một tiếng thì chết sao. Tuyết Nhi có chút bất bình nhưng đâu dám nói gì.

Bữa ăn cứ vậy mà trôi qua chẳng ai nói với ai câu nào. No nê cái bụng thì cô liền dọn dẹp rồi lên phòng ngủ.

Ngày hôm sau, mọi thứ vẫn như vậy Tuyết Nhi cô vẫn chăm chỉ học bài, chỉ là lần này bài khó quá cô ngồi nghĩ mãi mà không ra. Nhưng vẫn đành tạm gác dang một bên xuống nấu đồ cho anh vậy.

Tay thì thái đồ đầu thì vẫn nghĩ đến bài toán đó, vậy là con dao cứ thế mà thái thẳng vào tay cô. Máu cứ thế đua nhau mà chảy.

"Haizzz....lại bất cẩn nữa rồi" cô lẩm bẩm tự trách bản thân.

Hôm nay, công ty có ít việc nên Khải Phong được về sớm hơn mọi khi. Đúng lúc về thì thấy cô ngẩn ngơ mà bị dao cứa vào tay. Bỗng dưng anh lại thấy khó chịu lạ thường, cảm giác này anh cũng chẳng hiểu tại sao mà có.

"Hôm nay anh về sớm vậy?" Tay có chút xót nhưng lạu chẳng mấy bận tâm mà hỏi anh.

"Nhà tôi, tôi về lúc nào cũng phải báo cáo với cô sao?"

"À không...tôi không có ý đó"

"Nấu đồ nhanh đi, tôi đói rồi"

Nói rồi anh đi thẳng lên phòng, không hiểu sao anh lại càng ngày càng quan tâm cô ta như vậy, phải chăng anh thích cô ta rồi sao. Không thể nào, anh không thể thích cô ta được, cô ta là loại đàn bà trắc nết, anh không thể đem lòng yêu một người như vậy được. Khải Phong bất lực thở dài, từ bao giờ anh lại suy nghĩ đến cô ta nhiều như vậy.

"Thẩm Khải Phong...mau xuống ăn cơm"

"Ai cho cô cái gan dám gọi cả tên tôi như vậy?"

"Nếu anh thấy khó chịu thì tôi xin lỗi"

Cô không định ăn cơm nên quay lưng rời đi.

"Cô không mau ăn cơm còn định đi đâu?"

"Tôi không ăn đâu anh cứ ăn đi"

"Cô không ăn rồi nữa đêm lại dậy nấu ăn lạch cạch làm sao mà tôi ngủ được?" Anh tìm bừa lấy một lý do. Hôm qua không có cô ăn cùng, đồ ăn cũng giảm độ ngon đi một nửa nay lại không ăn cũng nữa chắc anh ăn không ngon quá.

"Không được, tôi còn phải lên làm bài nữa, bài hôm nay khó lắm..."

"Ngồi xuống ăn đi rồi tôi chỉ chỉ cho cô"

"Anh nói thật không?" Nghe vậy, ánh mắt cô loé lên tia mừng rỡ. Vừa hay cô đang không biết giải lại chẳng biết nhờ ai.

"Ngồi xuống nhanh nếu không muốn tôi đổi ý"

Cô cười tươi rạng rỡ mà ngồi xuống.

Lâu lắm rồi anh mới thấy cô cười vui vẻ như vậy, bất giác anh cũng vui theo. Ngày ngày có người ăn cùng anh cảm giác đỡ buồn, mà ăn cũng ngon hơn hẳn. Bây giờ đối với anh nó cũng giống như một thói quen vậy, "khó bỏ".