Em Yêu Anh Hoành Vũ Phong

Chương 54



- Nhã mẹ xin lỗi con...

- Thật ra Phong nó...

Càng nói nước mắt bà càng ứa ra nhìn thấy cảnh tượng này cô cũng ngầm hiểu chừng chuyện gì đang xảy ra..

Rụp

- Nhã con sao thế đừng làm mẹ sợ 😱😱 có ai ở đây không giúp tôi với.... Bác sĩ bác sĩ

Trong bầu trời đầy tăm tối kia dường như cái tên NHÃ NHÃ NHÃ NHÃ đã làm anh bừng tỉnh trong giấc mơ.Một viễn cảnh bầu trời đầy tối tăm chỉ một mình anh duy nhất ở đây.Anh là ai??? sao anh lại ở đây????."NHÃ"1 từ thôi sao khiến cho tim anh như bóp nghen đau tận xương tủy đến thế dường như cái tên quá quen thuộc như ngày nào!!!.Em là ai? là ai hả????Hình như em đang bị thương phải không?????

Một đầu ngón tay cử động đâu đây nhưng đôi mắt ấy vẫn nhắm chặt như mọi khi😪😪

- Xung quanh đang vây chặt lấy nhã 2 cô ý tá 1 anh bác sĩ..một cái nhìn lướt qua của cô ý tá vô tình nhìn thấy mu bàn tay anh cử động...

- Bác sĩ bệnh nhân vừa cử động..

Một câu nói của cô ý tá làm bà chợt bừng tỉnh,niềm vui như đấng trào nụ cười kia cứ rạng ngời hối hả

- Phong nó tỉnh phải không Bác sĩ..????

Một cái lắc đầu nhẹ nhẹ

- Đấy chỉ là những cử chỉ lâu lâu bệnh nhân hay có mà thôi.Nhưng sẻ hy vọng có kì tích xảy ra với cậu nhà...Bác cứ bình tỉnh..

- Đưa cô ấy đến phòng nghĩ ngơi chắc cô ấy quá sốc với lại bị kiệt sức.Nhưng sẻ không sao bác đừng lo.

- Con xin phép

- Cảm ơn bác sĩ....

Hai ngày cứ trôi qua như thế cô chợt tỉnh giấc nước mắt như ứa trào.Chỉ mong đó là một giấc mơ đã đến lúc tỉnh giấc. Nhưng ôi không thật sự nó đang xảy ra đối với cô...Cuộc đời này sao nó bi đắt đến như thế. Cô chỉ khao khát có một tình yêu trọn vẹn cùng Phong thôi mà, Sao ông trời cứ tàn nhẫn trêu đùa với cô đến vậy!!!.Anh đau cô lại càng đau gấp ngàn vạn lần...Cô không thể để anh một mình chóng chọi với nó.Cô phải khỏe phải chăm sóc anh, cô cứ thế này chẳng giúp anh gì cả lại làm mẹ lo lắng thì khổ cả ra.

Cô vội bước chân xuống giường tìm ngay đến phòng anh.. Thấy mẹ đang ngồi thỏm thêm nhìn anh ánh mắt ấy thật phờ phác chỉ mới vài hôm thôi sao mẹ lại ôm yếu đến thế

- Mẹ

Một cái quay đầu vội nụ cười như nở trên môi

- Sao con không nghĩ ngơi sức khỏe còn yếu lắm đấy!!!

- Không sao đâu mẹ ơi con khỏe rùi mà..Mẹ về nghĩ ngơi đi để đó con chăm sóc cho anh ấy cho.Tối mẹ vào mua giúp con bó hoa cẩm anh với mẹ nhé.Phong rất thích hoa ấy cắm ở phòng cho có tí hương sắc chứ không khi ở đây ngột ngặt quá mẹ à.

- Thế con chăm sóc Phong nhé tối mẹ lại vào

- Dạ mẹ về cẩn thận nhé..

Trong căn phòng ấy chỉ còn duy nhất cô và anh

- Để em lau người cho anh nhé.Lau đến đâu nước mắt cô cứ nghen lại cô thì thầm bên tai anh

.-Sớm tỉnh lại với em nhé Phong.Em chờ anh..Đừng để em chờ lâu quá em sẻ đi đấy và lần này sẻ không bao giờ trờ về đâu nhé...

- KHÔNG BAO GIỜ TRỞ LẠI!!! một câu nói như đánh thẳng vào tim anh một cái nắm tay cô thật chặt khiến cô giật mình chớp mặt nhìn anh,anh nhìn cô...

Chuyện gì đang xảy ra ở đây thế!!! anh tỉnh dậy rùi ư!!!!Cô không mơ đấy chứ????

Cô đang mơ hay sao?? loay hoay giữa mơ và tỉnh một câu nói khiến cô suýt xoa cô đờ hẳn cả ra.....

- EM LÀ AI??????

Anh không nhớ cô ư!!!!!