Ép Hôn: Chỉ Có Thể Là Anh

Chương 16: Thay đổi bất thường



Đồng Ngữ Lam nhũn mềm ngồi sạp xuống giường, bên tai không ngừng văng vẳng lại những lời Sở Mạc vừa nói, hai mắt chợt loé sáng, tay day day trán, bất chợt nhớ tới chiếc tất thối mà cô lén lút bỏ vào trong túi áo vest của anh.

“Xong rồi… xong rồi… Nếu để Sở Mạc phát hiện ra thì mình sẽ chết không toàn thây mất.”

Trong lòng loé lên tia khổ sở, Đồng Ngữ Lam cắn móng tay, sốt ruột đi đi lại lại trong phòng, thỉnh thoảng lại cau mày vì lo lắng.

Suốt cả đêm hôm đó, Đồng Ngữ Lam không tài nào ngủ được, cứ mỗi khi nghĩ tới từng hành động, ánh mắt của Sở Mạc khi nổi giận, lòng cô lại trồi lên tia kinh sợ, không nén được cảm xúc liền trườn người dậy.

Cô không thể ngồi yên chờ chết được!

Rón rén ra khỏi phòng, cô nhẹ nhàng bước tới căn phòng ngay bên cạnh, ghé sát tai bên cửa lắng nghe động tĩnh bên trong đó. Chu môi thổi phù một hơi, cô lấy hết dũng khí nắm chặt lấy then cài cửa, chầm chậm mở ra, khoảng cách đủ để cô có thể luồn người qua.

Đồng Ngữ Lam nhấc chân từng bước đầy khổ sở, răng cắn chặt môi, thỉnh thoảng lại liếc mắt sang phía giường, xem anh đã ngủ chưa. Trái tim trong lồng ngực trái đập thình thịch như đoàn xe lửa xình xịch chạy qua.

Cô còn chưa kịp vui mừng khi đã thành công đặt chân được tới phòng trang phục của anh, bỗng nhiên một luồng hơi lạnh choàng tới nơi cổ tay cô, nắm chặt, giây phút ấy cả người cô liền chết lặng, hai mắt trố tròn như gặp phải ma.

Thẫn người mất một lúc Đồng Ngữ Lam mới phản ứng lại được, chầm chậm quay đầu, hướng mắt theo luồng hơi lạnh truyền tới, liền bắt gặp một bàn tay rắn rỏi, hai mắt sáng rực như đuốc lửa, chững lại vài giây, rồi từ từ ngẩng đầu nhìn lên.

Ánh mắt Sở Mạc nhìn cô tràn ngập gian tà, không chớp không rời, sắc mặt lạnh tanh không hề có bất cứ biểu cảm gì khác.

Bốn mắt chăm chăm nhìn nhau, so với sự bối rối của cô, trong mắt anh ẩn duật một ngọn núi đầy tuyết, có khả năng đóng băng mọi thứ lại, không nói không rằng nhưng lại nhuốm đầy tà khí.

“Tôi… tôi đi lộn phòng…”

Đồng Ngữ Lam bị doạ cho khiếp sợ, mặt nổi đầy gân xanh, toàn thân run lẩy bẩy.

“Giờ này còn lộn phòng là vô tình hay cố ý?”

Sở Mạc cố ý nhấn mạnh ý tứ, đôi con ngươi như hố đen sâu không thấy đáy, có khả năng hút hồn người đối diện, khiến cô bị u mê không lối thoát.

Bất thình lình Sở Mạc nắm lấy cổ tay cô chặt hơn, kéo mạnh một cái, chỉ sau cái chớp mắt, thân thể cô liền nằm gọn ghẽ trong lồng ngực rộng rãi, hương nước hoa nam tính xông thẳng vào sống mũi cô.

Trong thoáng chốc Đồng Ngữ Lam chợt sững sờ, phải mất vài giây cô mới có thể phản ứng lại được, cô cố dùng hết sức đẩy thân thể cao lớn của người đàn ông ra nhưng bất thành, cô càng cố vùng vẫy thì anh ôm càng chặt.

“Buông tôi ra… buông ra…”

“Chẳng phải cô thích mồi chài tôi lắm hay sao? Lại còn giở trò lạt mềm buộc chặt nữa cơ à…”

Sở Mạc cao hứng thốt lên, ngữ điệu mang vài phần khinh bỉ, trong mắt loé lên tia giận dữ vô biên.

“Tôi không có…”

Đồng Ngữ Lam bị chèn ép đến nghẹt thở, phải tận dụng hết hơi sức mới có thể thốt lên được mấy chữ đầy khó khăn.

“Cô không có ư?” Sở Mạc hung hăng kéo chặt cơ thể mỏng manh của Đồng Ngữ Lam vào sát người mình. “Không có mà nửa đêm nửa hôm lén lút vào phòng người khác. Nếu không phải là mồi chài thì chắc phải có âm mưu khác, đúng không?”

Âm mưu khác?

Lần này coi như xong đời thật rồi!

Chữa cháy bất thành đã đành, nếu để anh phát hiện ra chiếc tất thối kia thể nào cũng đoán ra được là do cô làm, mọi chuyện sẽ không dừng lại ở mức độ đe doạ giống như ngày hôm nay.

Đồng Ngữ Lam đột nhiên ngẩn người, đầu óc rối như tơ vò, cô biết với tình thế hiện tại, cô có tới mười cái miệng cũng không thể nào bào chữa nổi, huống hồ lại gặp phải địch thủ cố chấp giống như anh.

“Sở thiếu gia, có thể buông tôi ra trước được không? Tôi… có thể giải thích…”

Mặc dù, lòng không muốn nhưng Đồng Ngữ Lam bắt buộc phải nhường bước, giọng nói nỉ non mang một tia khẩn thiết.

Sở Mạc nhướng mày, chầm chậm buông tay ra, lùi bước về phía sau, dựa lưng vào cửa kính, ánh mắt trông chờ chăm chăm nhìn Đồng Ngữ Lam, điềm tĩnh lắng nghe. “Nói đi…”

Thỉnh thoảng được trêu đùa cô gái ấy anh cảm thấy khá thú vị.

Hai mắt Đồng Ngữ Lam lấp lánh như hàng ngàn vì sao tề tụ, môi nở nụ cười ngượng nghịu, chép miệng một cái, rồi ấp úng thốt lên:

“Thực ra là tôi nghe thấy ở bên phòng anh có tiếng động, cho nên muốn qua xem thử, nhưng sợ đánh thức anh dậy, nên mới không dám gõ cửa và lén lút đi vào.”

“Thật vậy ư? Sao tôi lại không nghe thấy tiếng động nào cả?”

Sở Mạc cũng đâu phải hạng người dễ bị qua mặt, thoạt nhìn qua anh liền đoán được ý tứ trong lời nói của Đồng Ngữ Lam, chỉ là vạch trần hay giả vờ tin lại do anh quyết định, hoàn toàn phụ thuộc vào cảm xúc của anh.

“Là thật… Nhưng mà Sở thiếu gia này, ban nãy hình như tôi thấy con gián chạy vào trong đó, có cần tôi vào xem giúp không?”

Cánh tay Đồng Ngữ Lam cứng ngắc giơ lên, chỉ về hướng phòng thay trang phục của Sở Mạc, nụ cười trên đầu môi cũng trở nên ớn lạnh.

“Không cần… Tôi cho cô năm giây rời khỏi.” Thanh âm lạnh lẽo như hàn ngọc dưới lòng đất, ánh mắt sắc như dao găm cứa một đường ngang cổ cô, tuyệt đối không tồn tại vốn từ “khách khí”.

“Tôi…” Đồng Ngữ Lam không can tâm, rất muốn thuyết phục anh thêm lần nữa.

“Một… hai…” Sở Mạc tuyệt tình cắt đứt đi cành cây cứu mạng của cô, thẳng tay đẩy cô bước tới cánh cửa của địa ngục.

Đồng Ngữ Lam chạy như bay quay về phòng, đóng rầm cửa lại, dựa lưng sau tường, thở dốc. Có lẽ cô đã sai lầm khi nghe theo lời khuyên của Bối Y Y, một người độc thân vạn năm như cô ấy thì lấy đâu ra kinh nghiệm cơ chứ!

Thao thức suốt đêm dài, sáng hôm sau cô thức dậy từ sớm, cố tình chuẩn bị một bàn đồ ăn tươm tất, chỉ chờ Sở Mạc đại giá quang lâm.

“Anh thức rồi đó à… Mau lại ăn sáng đi.”

Ngữ âm mềm mại như nước, tràn đầy từ tính bay vào tai Sở Mạc, khiến lòng anh nhất thời ngẩn ra. Ánh mắt anh trong thoáng chốc bỗng nhiên chững lại, không chớp, mê đắm ngắm nhìn nụ cười rạng rỡ như đoá hoa hồng đỏ thắm ẩn hiện trên làn môi xinh đẹp của cô.

Cô gái đó bình thường nhưng không tầm thường, không phải thuộc hạng khuynh nước khuynh thành nhưng lại có nét đẹp thuần khiết riêng biệt, tuy không khoác trên mình những món đồ hiệu lộng lẫy, cũng chẳng trang điểm cầu kì, tất cả những món đồ trên người cô chẳng phải đẳng cấp, thế nhưng cô luôn luôn toả sáng một cách lạ thường.

Đã nhiều lần anh thử cố gắng làm ngơ, nhưng lại chưa từng làm được, đến chính bản thân anh cũng không cách gì ngăn mình ngừng hướng mắt về phía cô gái ấy.

Sở Mạc bước xuống nấc cầu thang cuối cùng, phân vân mất nửa giây, cuối cùng vẫn quyết định đi về phía bàn ăn, ngồi xuống, ánh mắt chờ đợi liếc sang nhìn cô.

Không lâu sau đó, Đồng Ngữ Lam liền bưng hai ly sữa đậu nành nóng đi ra, đặt xuống trước mặt Sở Mạc, ánh mắt cô chao đảo nhìn xung quanh, bất giác dừng lại trên túi áo vest của anh.

“Sao thế? Lại có âm mưu gì với tôi à?” Sở Mạc ngay lập tức đã nhận thấy sự kì quặc trên người cô bèn hỏi.

“Đâu có. Anh đừng lúc nào cũng nghĩ xấu cho người khác như thế!” Cô luống cuống xoay mặt đi, cảm giác như người làm việc xấu vừa bị bắt tại trận vậy.