Ép Hôn: Chỉ Có Thể Là Anh

Chương 19: Rơi vào thế khó xử



Đồng Ngữ Lam mãi mới tách mình ra được khỏi tầm mắt của Sở Mạc, thở dài một hơi đầy nhẹ nhõm, chầm chậm đi tới bên góc vắng người, nâng ly rượu lên uống một ngụm.

Bị kẹp giữa hai người đàn ông cường mỵ, cô cảm giác giống như thể xác mình sắp bị xé làm đôi, tâm tình cũng trở nên bất ổn hơn bao giờ hết. Một người là chồng trên danh nghĩa, một người là bạn tâm giao từ bé, nhất thời cô cũng không có cách gì để giải thích về mối quan hệ rối rắm này.

Suy nghĩ của cô vụt tan, một bàn tay rắn rỏi bất thình lình nắm lấy cổ tay cô, kéo đi, dừng bước trong góc hẻo lánh, bị mấy bồn cây che khuất tầm mắt.

Khoé miệng Hạ Lăng nâng lên một đường cong rực rỡ, giơ tay nhẹ nhàng chạm tới gương mặt cô. Anh rất muốn hỏi cô thời gian qua đã trải qua những chuyện gì, nhưng lại không đủ dũng khí để lắng nghe cô giãi bày tất cả, đột nhiên câu từ đều bị nghẹn ngào nơi cổ họng, không cách gì nói được nên lời.

“Lam Lam, em… vẫn ổn chứ?”

Đồng Ngữ Lam đứng yên như tạc tượng, khoé mắt đọng lại một màng thưng trong suốt, giống như thuỷ tinh, đôi con ngươi sâu như vực thẳm, không nhìn thấy đáy, cũng chẳng ai hiểu được là lòng cô hỗn loạn như thế nào.

Hạ Lăng, tại sao anh không quay trở về sớm hơn một chút?

Đó là suy nghĩ duy nhất trong đầu Đồng Ngữ Lam, nhưng lại không cách gì nói ra được bằng lời, tất cả đều bị cô ghim chặt trong cõi lòng đầy vết xước.

“Em… vẫn ổn, như anh thấy đó, hiện tại em đã là thiếu phu nhân của Sở gia.” Đồng Ngữ Lam nhíu chặt lông mày, khổ sở thốt ra từng câu chữ đầy khó khăn, trong lòng như bị cắt thành nhiều mảnh, nát tan.

Hạ Lăng cũng từng là ước mơ của cô, chẳng hề thua kém gì so với lập trình viên cả, nếu để chọn một trong hai thì thực sự cô cũng không biết là bản thân sẽ nghiêng về bên nào cả.

Nhưng, tình hình hiện tại cô có thể làm được gì, cũng đâu thể ích kỉ vì bản thân mà phó mặc người mẹ bệnh tật, lại càng không thể khiến Hạ Lăng vì cô mà phải bận tâm.

Đôi khi gieo hi vọng cho một người chính là giết chết tâm can người ấy.

Con đường cô đi bắt buộc phải ngoằn nghèo, cô cũng chẳng muốn kéo thêm ai vào nữa cả.

Một mình cô, một mình cô đau khổ là đủ rồi!

“Em thực sự hài lòng với cuộc sống hiện tại ư?” Trong mắt Hạ Lăng thoáng qua một chút sâu xa, nhìn thẳng vào mắt Đồng Ngữ Lam. Sao anh có thể không nhận ra là cô đang dối lòng chứ! Mỗi khi cô nói dối sẽ cụp mi mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đối phương.

“Lam Lam… Tại sao em lại làm như thế? Tại sao lại kết hôn với Sở Mạc?” Hạ Lăng gầm nhẹ ra tiếng, mặt ẩn hiện những vệt tím tím xanh xanh.

Anh cứ cho rằng Đồng Ngữ Lam sẽ tiếp tục theo đuổi ước mơ trở thành lập trình viên, nhưng thật không ngờ khi anh quay về thì cô đã là vợ của người khác, hơn nữa, cuộc đời cô dường như đã bị lệch hướng ra khỏi vòng quay ban đầu.

Có lẽ, mọi thứ chỉ đúng hướng khi cô đang đứng ở vạch xuất phát, càng về sau càng xoay chệch hướng ra khỏi quỹ đạo.

“Không có tại sao cả.” Đồng Ngữ Lam cười gượng một cái, liên tục tránh né ánh mắt của người đàn ông, nhanh trí lảng sang chuyện khác. “Hạ Lăng, lần này anh về có định đi nữa không?”

Có định đi nữa không?

Hạ Lăng cũng không biết nữa!

Đột nhiên giây phút hiện tại anh cảm thấy thật phân vân.

Anh đã bỏ lỡ cô suốt mấy năm qua, đến lúc quay lại thì cô đã thuộc về người ta.

Anh thật sự rất hối hận, hối hận vì đã không trở về sớm hơn.

“Lam Lam, em muốn anh ở lại hay muốn anh đi?”

Hạ Lăng nỉ non hỏi, trong giọng nói có mấy phần đau đớn, mấy phần uất nghẹn.

Câu hỏi đột ngột khiến Đồng Ngữ Lam ngẩn người, hai mắt cô tròn xoe nhìn Hạ Lăng, trong lòng trồi lên tia khổ sở, với tình thế hiện tại thì cô làm gì còn tư cách để quyết định việc đi hay ở của anh nữa cơ chứ!

Giờ đây, ngay cả số mệnh của cô còn nằm trong tay người khác, thì lấy cái quyền gì để nắm giữ số mệnh của bất cứ ai!

“Anh Hạ Lăng, cho dù anh đi hay ở em đều ủng hộ anh.”

Đồng Ngữ Lam nắm chặt tay thành nắm đấm, khoé môi nâng lên nụ cười khổ sở.

Trong lòng Hạ Lăng trồi lên tia mất mát, tựa như có một con dao cùn đang đục khoét bên trong đó, anh cảm nhận được sự xa cách trong lời nói của Đồng Ngữ Lam, rõ ràng là cô đang muốn đẩy anh ra xa hơn.

“Em có thật sự đang hạnh phúc hay không? Lam Lam… trả lời anh đi, xin em hãy thật lòng nói cho anh biết.” Hạ Lăng cầm lấy hai vai Đồng Ngữ Lam chất vấn, trong mắt cô đã biểu hiện rất rõ ràng, cô đang nói dối, đích thực cô không hề nguyện ý gả cho Sở Mạc, rốt cuộc là vì thứ gì có thể khiến cô dám đánh đổi hạnh phúc cả đời như thế?

Đồng Ngữ Lam bị ánh mắt sát khí của Hạ Lăng làm cho bối rối, cô luống cuống quay mặt đi, nhẹ nhàng hất cánh tay Hạ Lăng ra khỏi người mình, cười nhạt một tiếng.

“Hạ Lăng, đừng làm như thế, lỡ Sở Mạc thấy lại không hay đâu!” Trong mắt Đồng Ngữ Lam loé lên tia cầu khẩn.

Hai cánh tay Hạ Lăng lững thững trong không gian, tự do rơi xuống, anh trầm mặc nhìn Đồng Ngữ Lam rất lâu, nhưng lại chẳng biết nên nói thêm điều gì, cõi lòng như bị ai đó mổ xẻ ra thành hàng vạn mảnh.

Cả người Đồng Ngữ Lam bất giác run lên, cô cắn chặt môi, tựa hồ như muốn khóc, trái tim cô vụn vỡ thành hàng vạn mảnh, người đứng trước mặt là người cô yêu, nhưng cô lại không thể nào chạm tới.

Cô biết rất rõ, nếu bản thân dây dưa với Hạ Lăng, thì Sở Mạc sẽ nổi cơn cuồng nộ, đến lúc đó, không một ai có thể tưởng tượng ra được kết cục bi thảm tới cỡ nào.

Còn chưa nhận được câu trả lời của Hạ Lăng, Đồng Ngữ Lam đã cảm nhận thấy một bàn tay nhuốm đầy hơi lạnh choàng qua vai, ôm chặt cô vào trong lồng ngực, hơi thở nam tính tràn đầy sự hung ác, giống như bất bình, lại có chút cảm giác ghen tuông.

Theo bản năng cô ngước mắt lên nhìn gương mặt tuấn lãng của người đàn ông, mỉm cười gượng một cái, lắng giọng hỏi: “Anh xong việc rồi à?”

Sở Mạc liếc nhìn cô một cái, rồi tà ác nhìn sâu vào hai mắt Hạ Lăng, khoé môi nhếch lên nụ cười thâm sâu, giọng nói không cao nhưng từng chữ, từng chữ nặng ngàn cân đè nặng lên lồng ngực anh ta. “Đồng Ngữ Lam hiện tại đã là vợ của tôi, hi vọng anh sẽ biết giữ chừng mực. Tôi ghét nhất là những kẻ thích cướp đồ, nếu để tôi biết anh có ý định đen tối với vợ tôi thì tôi nhất định sẽ không nương tay đâu!”

Đồng Ngữ Lam cảm giác máu trong người như ngưng đọng lại. Quắt mắt nhìn ánh nhìn bén nhọn của hai người đàn ông, cô cảm giác lạnh tới sống lưng, chớp mắt một cái, cô liền xoay người, khoác vào cánh tay Sở Mạc. “Em và anh ấy chỉ ôn lại một số chuyện cũ thôi! Ông xã, chúng ta đi thôi!”

Ông xã?

Hai từ “ông xã” thành công cắt đứt đi sự hung ác trong đôi mắt sắc bén của hai người đàn ông. Cả hai đều thu lại tầm mắt, cúi mặt xuống nhìn cô, biểu tình cảm xúc hoàn toàn đối ngược.

Nếu Sở Mạc là tâm tư hồng phấn thì Hạ Lăng lại tựa như gió giật mưa rào, cuồng phong hỗn loạn.

Riêng Đồng Ngữ Lam lại cảm thấy thật châm chọc pha lẫn sự đớn đau khôn nguôi.