Ép Hôn: Chỉ Có Thể Là Anh

Chương 30: Tuỳ anh



Đêm đến, bầu trời vẩn đục những đám mây xám xịt, sấm sét đùng đùng nổi trận lôi đình, tia chớp đánh ngang giữa bầu trời đen kịt, giống như muốn xé toạc cả không gian.

Sở Mạc lê thê đứng bên cạnh cửa kính, ánh mắt âu lo nhìn ra bên ngoài, thỉnh thoảng bên lồng ngực trái lại thình thịch lên mấy tiếng dữ dội.

Mỗi lần trời đổ cơn mưa, tâm tình anh sẽ trở nên bất ổn, không vững vàng, thậm chí là hỗn loạn.

Mỗi người đều có những góc tối riêng, bề ngoài trông anh xởi lởi khó gần nhưng thực ra nội tâm lại cực kì yếu đuối. Năm đó, mẹ anh mất vì tai nạn giao thông, một giây trước anh còn được nhìn thấy nụ cười của mẹ, một giây sau chiếc xe bán tải đã cướp đi sinh mệnh của mẹ ngay trước mắt anh, kể từ đó, anh cực kì ghét mưa, thậm chí mỗi khi mưa lớn anh thường bị ám ảnh, kí ức cũng trở nên nhiễu loạn, những cơn đau đầu bộc phát đày đoạ anh sống không bằng chết.

Anh rất muốn quên đi phần kí ức đau buồn ấy, nhưng lại chưa từng làm được, đó cũng là lí do anh thấu hận ba mình, mộ mẹ còn chưa xanh cỏ, ông đã rước người đàn bà khác vào nhà.

Tia chớp vẽ ngang một đường sáng qua khung cửa kính, Sở Mạc liền bị doạ làm cho giật mình, ngã soài xuống đất, một giây sau đó, anh liền bò nhổm sang cửa phòng bên cạnh, khó khăn nắm lấy then cài, mở cửa.

“Hạ Lăng… Cảm ơn số tiền của anh…”

Thanh âm trong trẻo vang lên trong không gian đầy hỗn loạn, hai tai Sở Mạc vẳng lên, nghe rất rõ từng câu từng chữ Đồng Ngữ Lam vừa nói, oang lên một tiếng, cả người anh liền nhão ra như cháo, phải mất một lúc anh mới trườn người đứng dậy được.

Anh chỉ thấy Đồng Ngữ Lam vừa dập máy liền lập tức thu dọn đồ đạc, vội vã muốn ra khỏi nhà.

Ra tới cửa, anh liền bắt lấy tay cô, kéo lại, trong mắt tràn ngập sự khẩn thiết. “Đừng đi! Có chuyện gì để ngày mai rồi đi có được không?”

Thanh âm não nề như chó con bị thiểu não, có chút khẩn cầu, có chút tha thiết, có chút khổ sở, tất cả đều hiện rõ trên gương mặt tuấn mỹ của anh. Nhưng cô tuyệt nhiên không nhìn thấy, thậm chí là cố tình lờ đi, sâu trong thâm tâm cô như hàng ngàn mũi đinh nhọn đâm ngoáy, đớn đau.

“Hôm nay em nhất định phải đi. Hơn nữa, phải đi ngay bây giờ.”

Ánh mắt Đồng Ngữ Lam cực kì kiên quyết, bất chấp sự ngăn cản của anh, mặc kệ rằng ngoài trời đang đổ mưa tầm tã, ngay lúc này cô không thể không đi.

“Tôi không cho phép, nếu em dám bước ra khỏi cửa thì tôi sẽ lập tức thu hồi vốn ở Đồng Thị.”

Sở Mạc ngước hai mắt run rẩy lên nhìn Đồng Ngữ Lam, đọng lại nơi đáy mắt anh một tia hung ác, cả người anh lạnh như hầm băng, có khả năng đông cứng người đối diện lại.

“Tuỳ anh.”

Đồng Ngữ Lam tuyệt vọng hất hai tay Sở Mạc ra, không nói thêm bất cứ lời nào nữa, xoay lưng rời khỏi Sở gia, bỏ mặc anh một mình chết lặng.

Hai mắt Sở Mạc đọng lại tia tà ác, ẩn duật nỗi thống hận không tên, rốt cuộc trong lòng cô anh là gì?

Đêm hôm khuya khoắt, trời mưa như trút, cô vẫn mặc nhiên đi tìm nhân tình ngay trước mắt anh.

Anh nhất định sẽ không bỏ qua cho cô cùng người đàn ông đó, nhất định sẽ khiến cô phải hối hận vì hành động ngày hôm nay.

Đồng Ngữ Lam dầm mình trong mưa lớn, vẫy tay bắt taxi thế nào cũng không được, cô đành cắn răng cắn lợi chạy như bay hướng ra đường lớn, toàn thân cô ướt nhoẹt, lạnh cóng, nước mắt chảy thành dòng, lòng đau như cắt.

Hành lang bệnh viện đêm khuya tĩnh lặng, độc tôn lại tiếng bước chân vội vàng, Đồng Ngữ Lam một mình lao như bay tới phòng cấp cứu, rồi đột nhiên ngưng lại ở một khoảng cách rất xa, ánh mắt sắc lạnh nhìn lên dòng chữ màu đỏ “đang hoạt động”, thâm tâm cô gần như chết lặng.

“Tại sao mẹ tôi lại thành ra như thế này? Chẳng phải mấy ngày trước vẫn ổn sao?”

Lững thững đi về phía Đồng Vũ, cô quắt ánh mắt lạnh nhạt nhìn lên, nhìn thẳng vào đôi mắt thờ ơ của ông ta, chỉ hận không thể lập tức thiêu cháy đi con ngươi bội bạc trước mặt.

“Do mày cứ lầm lì không chịu chuyển tiền đó.”

Đồng Vũ thẳng thừng đáp lại Đồng Ngữ Lam, thái độ cực kì bình tĩnh, cứ như mọi thứ chưa từng xảy ra.

“Tiền… tiền…tiền… suốt ngày tiền. Trong mắt ông còn có gì khác ngoài tiền nữa không hả? Ông bán con gái vì tiền còn chưa đủ, giờ đây mẹ tôi đang cấp cứu ở trong đó ông cũng chỉ biết đến tiền thôi sao? Rốt cuộc ông có tình người không vậy?”

Cánh tay Đồng Ngữ Lam run run chỉ về phía cửa phòng cấp cứu, hai mắt hoe đỏ còn vấn vương giọt lệ trong suốt, cổ họng cô trồi lên cảm giác chua xót, trái tim giống như bị ai chặt đứt thành nhiều mảnh vụn, nát tan.

“Tao là người sinh ra mày đó, đừng có láo.”

Những lời cô vừa nói như mũi tên phóng xạ thẳng vào lòng Đồng Vũ, dù không cảm thấy đau đớn, nhưng cũng có vài phần xót xa.

“Hoá ra ông còn nhớ mình sinh ra đứa con này cơ đấy! Có người ba nào lại sẵn sàng bán con gái để lấy tiền, có người ba nào lại xem con gái mình như cỏ rác, thử hỏi ông lấy tư cách gì để làm ba tôi?”

Trong lúc nóng giận, Đồng Ngữ Lam hoàn toàn không làm chủ được cảm xúc, ánh mắt cô tràn ngập sự thống hận, đối với người ba chỉ có chung máu mủ mà không hề dành tình thương cho cô, thì cô đã hoàn toàn mất hết hi vọng.

Bốp!

Một cú tát trời giáng xuống bên gò má tái nhợt của Đồng Ngữ Lam, cô giật mình ngẩn ngơ, đôi con ngươi trố tròn trong kinh ngạc, cõi lòng như bị ai đó xẻ làm đôi.

“Thứ tốt đẹp không học lại dám học thói xấu xa của mẹ mày.”

Theo bản năng cô nâng bàn tay nóng hổi áp lên sườn gò má lạnh tanh, giọt nước mắt lăn dài, ran rát, chọc thủng vỏ bọc tình thương ít ỏi mà cô dành cho Đồng Vũ. Khoé miệng vẽ nên một đường cong vừa phải, đọng lại chút đắng buốt nơi đáy lòng, cô tê tái thốt lên: “Chỉ cần không học thói ích kỉ và tàn nhẫn từ ông là được, còn mọi thói xấu khác tôi đều cam nhận.”

“Mày…” Đồng Vũ nóng mặt, hung hăng vung tay lên cao định tát Đồng Ngữ Lam thêm một cái nữa, liền bị Hạ Lăng kịp thời ngăn cản, một giây sau đó, Bối Y Y cũng tức tốc chạy lại, đỡ lấy cô ngồi xuống bên dãy ghế cạnh cửa phòng cấp cứu.

Không gian lặng ngắt như tờ, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng sấm oang oang, ngoài trời cơn mưa rả rích như xối vào cõi lòng Đồng Ngữ Lam, lạnh giá.

Cô thẫn thờ nhìn cánh cửa phòng cấp cứu không rời, tâm tình gần như chết lặng, cô không dám tưởng tượng nên thảm cảnh lỡ như mẹ có làm sao, thật sự không dám!

Bối Y Y lo lắng chạm tay tới đôi bàn tay lạnh ngắt của Đồng Ngữ Lam, dịu dàng vuốt ve: “Đừng lo, người ở hiền ắt sẽ gặp lành, mẹ cậu chắc chắn sẽ không sao.”

“Ừm…” Mím chặt môi bó chặt cảm xúc, Đồng Ngữ Lam rưng rưng lệ gật đầu.