Ép Hôn: Chỉ Có Thể Là Anh

Chương 36: Không thể thua kẻ địch



Họ rẽ vào một con hẻm nhỏ tấp nập giữa lòng thành phố, dừng lại trước cửa tiệm quán lẩu bình dân, thoạt nhìn qua nơi này chuyên dành cho sinh viên và những người thu nhập bình quân thấp.

Đối với đại thiếu gia như Sở Mạc có chút không quen, đây cũng là lần đầu tiên anh tới, trong lòng nhen nhói một tia căng thẳng, đôi con ngươi liên tục chao qua đảo lại nhìn xung quanh.

“Sở thiếu gia nếu không quen có thể rời đi trước.”

Nét mặt Hạ Lăng thoáng qua ý cười, thanh âm mang vài phần khiêu khích, vài phần quỷ quyệt.

“Cũng chỉ là ăn một bữa thôi, ở đâu cũng như nhau cả thôi!”

Sở Mạc nhướng mày, khảng ái đáp lại, một giây kế tiếp, anh liền thẳng thừng bước vào trong, tìm một vị trí thuận lợi rồi ngồi xuống. Sau đó, Hạ Lăng cùng Đồng Ngữ Lam cũng đi theo ngay phía sau.

Theo thói quen, Hạ Lăng dành lấy menu từ tay phục vụ, tiện thể gọi ra những món quen thuộc mà anh ta và Đồng Ngữ Lam vẫn thường ăn.

“Anh Lăng, có thể gọi thêm mấy món ít cay được không? Sở Mạc… anh ấy không ăn được cay.”

Nét mặt Đồng Ngữ Lam ẩn duật sự lo lắng, ánh mắt khẩn cầu hướng về phía Hạ Lăng.

“Sở thiếu gia không ăn được cay ư? Vậy thì quá đáng tiếc, quán này nổi tiếng về đồ cay.”

Hạ Lăng cố ý công kích, đương nhiên Sở Mạc biết, chỉ là anh không thể thua đối thủ của mình, tuyệt đối không thể. Vì vậy, anh liền tự mình nhảy xuống hố sâu do kẻ địch tự giăng lên, không một chút do dự.

“Hai người ăn gì thì tôi ăn đấy! Cay một chút cũng không sao.”

“Vậy thì tốt!” Hạ Lăng cong khoé môi như vẽ ra một nụ cười, nụ cười tràn ngập tà ý.

Rất nhanh chóng phục vụ đã bê đồ ăn tới, một bàn đầy thức ăn với các món Trung truyền thống, hơi cay sặc lên nồng nặc.

Trên mặt bàn gỗ vuôn vắn, những dĩa thức ăn khác nhau được bày dọn bắt mắt, ở vị trí chính giữa đặt một nồi lẩu Tứ Xuyên nghi ngút khói bốc lên, hương thơm của nước dùng quyện cùng mùi cay nồng của ớt, tạo nên một nồi lẩu gia vỵ đậm đà.

Hạ Lăng nhếch môi lên một cái, một giây sau đó, anh ta bèn cầm đũa lên, gắp một miếng thịt nhúng vào nồi lẩu đang sôi sùng sục, vừa chín tới, liền cho vào miệng nhai ngấu nghiến. Ánh mắt anh ta chăm chăm nhìn Sở Mạc, trong đáy mắt ẩn duật tia khiêu khích dập dìu.

Sở Mạc điềm tĩnh đáp lại từng biểu tình của Hạ Lăng, chớp mắt một cái, anh cũng cầm đũa lên, cẩn trọng làm theo từng động tác của Hạ Lăng, cho thức ăn vào miệng, chầm chậm nhai. Tuy nhiên, cuống lưỡi anh đột ngột tê cứng lại, cảm giác hơi cay dần sặc tới sống mũi, nhưng anh tuyệt đối không thể tỏ ra mình yếu thế, đành cố cắn răng nhai thật chậm, dòng nước mắt khóc thét chảy ngược vào lòng.

Sắc mặt anh phớt hồng rồi cũng nhanh chóng tái nhợt, dường như hơi cay cũng không thể chống chọi lại với khí hàn trong cơ thể anh.

Bầu không khí căng như dây đàn vẫn tiếp diễn, Hạ Lăng liên tục nhúng thịt vào nồi lẩu đang sôi, vài giây qua đi, anh ta liền gắp lên cho vào miệng, Sở Mạc cũng không một chút nhún nhường, ra sức đuổi theo từng động tác của anh ta.

Đồng Ngữ Lam ngồi ở giữa bị doạ cho mất hồn, hai mắt trố tròn trong kinh ngạc, cô càng cố ra sức ngăn cản, cuộc chiến lại càng đẩy nhanh lên cao trào.

Người ta hay nói đừng đánh giá mức độ trưởng thành của một người đàn ông dựa vào tuổi tác quả không sai!

Hạ Lăng vô lý đã đành, lại còn Sở Mạc cũng hùa theo, mặc nhiên cả hai người đàn ông đều hoá thành đứa trẻ ba tuổi mang trên lưng hình hài của người trưởng thành.

Bất lực thở dài, Đồng Ngữ Lam ngồi dựa lưng ra sau ghế, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt liên tục chao đảo chiêm ngưỡng sắc thái biểu tình trên hai gương mặt tuấn mỹ bất phàm.

Thời gian chậm rãi qua đi, nồi lẩu nhanh chóng được xử lý sạch, Sở Mạc lén thở dài một hơi, một phần vì quá mệt, phần còn lại là muốn xả hơi nóng trong cổ họng đi ra ngoài. Vốn dĩ, cả người anh đã nóng như lửa đốt, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.

“Anh đi vệ sinh một lát.”

Nói xong, Sở Mạc từ từ đứng thẳng người dậy, thong thả rời khỏi bàn, bước chân của anh thực sự rất chậm, sẽ không một ai nhìn ra là anh đương gấp gáp tới mức nào. Dừng bước trước cửa nhà vệ sinh, anh vội vàng nắm lấy then cài, mở cửa, lao như một cơn gió vào trong, đóng sập cửa lại.

Chống hai tay trước bồn rửa tay, Sở Mạc khom lưng cúi đầu thở dốc, cố gắng xả hết tất thảy hơi cay ra ngoài, vơi bớt đi phần nào sự khó chịu. Dạ dày anh cũng không hề ổn, thỉnh thoảng lại âm ỉ từng cơn đau, hơi nóng như muốn đốt cháy vùng bụng của anh vậy.

Phải mất một lúc anh mới lấy lại trạng thái ban đầu, cẩn thận rửa tay, sau đó liền rời khỏi nhà vệ sinh.

“Ăn cũng ăn xong rồi, chúng tôi có thể đi được chưa anh Hạ…?”

Sở Mạc vừa trở lại bàn liền có ý định muốn dẫn Đồng Ngữ Lam rời đi, nhưng điều khiến Hạ Lăng bận tâm hơn cả là cô cũng nguyện ý muốn đi cùng anh.

Tâm tình Hạ Lăng như rơi xuống mười tám tầng địa ngục, không câu từ nào có thể diễn tả thành lời. Anh ta có thể cảm nhận thấy rõ, Đồng Ngữ Lam đã hoàn toàn thay đổi, khoảng cách giữa anh ta và cô cũng trở nên rộng như vô cực, một tia đau lòng truyền tới từ trái tim anh ta.

“Hai người… đều muốn đi cả ư? Lam Lam chẳng phải em vẫn hay thích ngồi ở đây hóng gió chiều sao?”

Thanh âm nghẹn ngào giống như có một bàn tay vô hình bóp nghẹn giữ cổ Hạ Lăng, cõi lòng anh như đang bị hàng ngàn lưỡi dao sắc lẹm cứa thành từng mảnh, vụn vỡ.

“Anh Lăng… buổi chiều em còn phải tới công ty nên không có thời gian.”

Đồng Ngữ Lam vừa nói xong liền đứng dậy với lấy túi xách, chạy như bay về phía Sở Mạc, hai bóng lưng dần trở nên xa khuất khỏi tầm mắt Hạ Lăng.

Hạ Lăng cứ tưởng rằng cho dù bản thân đi xa tới đâu, chỉ cần ngoái đầu lại sẽ nhìn thấy Đồng Ngữ Lam vẫn ở đó chờ. Nhưng hoá ra anh ta đã sai, thời gian chính là vũ khí huỷ diệt lớn nhất đối với khoảng cách giữa người với người.

Khoé mắt Hạ Lăng cay cay, ướt nhoè, cổ họng trực trào cảm giác đắng chát, trái tim như bọt nước vỡ tan tành.

Sở Mạc lái xe đi chưa xa liền cảm giác bụng đau quằn quại, sắc mặt anh dần trở nên nhợt nhạt, cả người toát lên hơi lạnh vô biên.

Đồng Ngữ Lam dần dần cảm nhận được sự bất ổn trên người Sở Mạc, cô liền quắt mắt nhìn sang, mi tâm nhíu chặt. “Anh làm sao thế?”

“Chắc là bệnh đau dạ dày tái phát.” Sở Mạc cố tỏ ra là mình ổn nhưng sâu bên trong là hàng loạt cơn đau dằn xéo, hơi thở cũng dần trở nên lay lắt.

“Biết bản thân bị đau dạ dày mà vẫn còn ăn cay như thế, anh không cần mạng nữa à…”

Đồng Ngữ Lam nghiêm giọng chất vấn, đứng trước sự lo lắng, cô mặc nhiên choàng tay tới trước bụng anh, xoa nhẹ, mi mắt cụp sâu xuống, hoàn toàn không để ý tới những thứ khác xung quanh.

Khoảng khắc ấy khiến Sở Mạc đột nhiên thẫn thờ, ánh mắt anh sáng như đuốc lửa, chăm chú ngắm nhìn nét mặt thuần mỹ như tạc tượng gần ngay trước mắt, trong lòng len lỏi nụ cười.