Ép Hôn: Chỉ Có Thể Là Anh

Chương 6: Ngày đầu sống chung



Hôn lễ kết thúc thì Đồng Ngữ Lam cũng chẳng tìm thấy bóng dáng Sở Mạc đâu. Cô chỉ đành ngậm ngùi bắt taxi về biệt thự Sở gia.

“Sở thiếu phu nhân, cô tới rồi.”

Lòng cô cười khổ, cả căn biệt thự rộng lớn như này cũng chỉ có mình tiểu Thanh đón cô, ngay đến cả chồng mới cưới cũng không nói không rằng mà lặn mất tăm, bỏ lại một mình cô chơi vơi giữa chốn đông người hiu quạnh.

“Thiếu phu nhân, em dẫn cô lên phòng.”

“Được…”

Đồng Ngữ Lam được dẫn lên căn phòng rộng lớn trên lầu hai, nội thất bên trong đầy đủ tiện nghi, như một ngôi nhà thu nhỏ. Phong cách sống của nhà giàu đúng thực lãng phí, chỉ là một căn phòng để ngủ thôi có cần phải xa hoa tới mức này không?

“Tiểu Thanh, phòng của Sở thiếu gia ở đâu?”

“Ngay bên cạnh ạ!”

Câu trả lời của tiểu Thanh như ngọn giáo phi thẳng vào tim Đồng Ngữ Lam, sắc mặt cô lập tức gợn sóng, trong đầu trồi lên bao suy nghĩ ghê rợn, khiến cô rùng mình.

“Hay là em thu xếp để tôi ở phòng khác được không?”

“Không được ạ, thiếu gia nói rồi: là lão gia và phu nhân có thể tới đột kích bất ngờ, sống cạnh nhau là giải pháp tốt nhất.”

Lại còn đột kích bất ngờ nữa sao?

Ôi trời ạ! Đồng Ngữ Lam, mày sắp bị nhà họ Sở hành cho ra bã luôn rồi.

Vốn đã quen sống với thói tự do, thích gì làm nấy, bỗng nhiên bị đẩy vào Sở gia, khiến Đồng Ngữ Lam cảm thấy ngột ngạt, cô sắp không thể thở nổi nữa rồi.

Sống cạnh tên Sở quái thú, có khác gì với hổ rình mồi đâu cơ chứ?

Đi vào phòng, đóng rầm cửa lại, nằm choài ra giường, chu môi thở phì phào. Đồng Ngữ Lam gần như có thể tưởng tượng được số mệnh của mình bi thảm tới cỡ nào!

Mặt trời tắt nắng, ánh sáng phủ bạc, bóng tối dần phủ kín khắp thành phố. Trong sự đen kịt loé lên luồng sáng của đèn pha xe hơi, Đồng Ngữ Lam đoán là Sở Mạc đã trở về, nhưng vẫn nằm ì trên giường không chịu xuống nhà đón chồng.

Sao cô phải đón?

Rõ ràng là anh bỏ rơi cô trước kia mà?

Không lâu sau, phòng cô vang lên tiếng gõ cửa, Đồng Ngữ Lam mệt mỏi đi ra mở, xuất hiện trước mắt cô là dáng hình phổng phao không chút hơi ấm, đôi mắt sâu như chim ưng kia, thật khiến người ta mù tịt, không tài nào đoán được là anh muốn làm gì.

“Có chuyện gì?”

Đồng Ngữ Lam dựa lưng vào tường, đan chéo hai chân, khoanh tay trước ngực, tỏ ra uy dũng. Giọng nói của cô mang theo sát khí dày đặc, phảng phất bên trong là nỗi giận dữ không tên.

“Cô có biết nghĩa vụ của vợ là phải đón chồng mỗi khi trở về nhà không?”

Sở Mạc từ tốn mở miệng, thanh âm của anh lạnh lẽo như hàn ngọc dưới lòng đất, ánh mắt quảng đại như chứa đựng cả bầu trời, tuyệt đối không phải là hạng hèn hạ tầm thường, mà ngược lại khiến người ta chói mắt.

“Anh có biết nghĩa vụ làm chồng là không thể bỏ rơi vợ sau hôn lễ không?”

Mắt cô lướt qua anh nhìn xa xăm, ánh mắt như thiêu đốt, mặt mày sạm đen lại, dường như chỉ muốn bóp nát bản tính kiêu ngạo trong anh.

Khoé miệng Sở Mạc nhếch lên giống với một nụ cười, không nói không rằng đẩy cô vào phòng, đóng rầm cửa lại, khiến Đồng Ngữ Lam được pha kinh hồn bạt vía.

“Anh… định làm gì?”

Đôi lông mày thanh tú tựa dãy núi xa xăm mờ ảo khẽ nhíu lại, vẻ mặt hoàn toàn không phải phiền phức, mà là một kiểu lo âu nghiêm túc. Đằng sau vẻ hiền hoà lại là một con người bướng bỉnh, không ai có thể kiểm soát được cô ấy, nhưng lời nói ra lại không suy nghĩ, có đôi lúc tự mang hoạ vào thân.

Đồng Ngữ Lam luống cuống lùi về sau, cho tới khi va phải bàn thì cô mới dừng lại, nhìn người đàn ông mỗi lúc một tới gần, lòng dạ cô như nổi lửa, toả hơi nóng ra khắp người.

“Có phải ý cô là tôi nên thực hiện tốt nghĩa vụ của một người chồng hay không?”

Màu đen trong con ngươi ngưng tụ lại một chút âm trầm, Sở Mạc như một con sư tử dũng mãnh, mà cô chính là mồi thơm sắp bị anh xâu xé.

“Đừng… đừng tiến lại gần nữa…”

Thu ánh mắt lại, Đồng Ngữ Lam huơ tay, giống như người đàn ông trước mặt là một dã thú. Cô thừa nhận bị anh ta uy hiếp, rất muốn hung hăng tát một cái lên khuôn mặt tươi cười của anh, đánh rơi sự tự tin trong mắt anh.

Bất ngờ Sở Mạc cũng dừng bước, thẳng tay ném xấp văn kiện xuống trước mặt Đồng Ngữ Lam, rồi xoay người yên vị trên ghế sô pha.

“Đọc và kí tên đi. Còn với cái thân xác này của cô, tôi thật không có hứng thú.”

Đồng Ngữ Lam thở phào, rũ rượi ngồi sụp xuống bên ghế sô pha, cẩn trọng lật từng trang văn kiện đọc lướt qua, nói thực, mớ quy tắc bên trong đó khiến cô đau đầu, sống gần hai mươi năm trên đời cô chưa từng gặp người nào sống rập khuôn đến vậy.

“Sở thiếu gia, anh…”

“Đọc lại điều mười tám.”

Lời của cô vô duyên vô cớ bị cắt ngang, bất lực chúi đầu đọc năm dòng của điều mười tám.

“Ông xã sao? Tôi không gọi được…” Cặp mắt cô xoe tròn, miệng há hốc như gặp phải cú sốc đầu đời, nghiến răng nghiến lợi từ chối.

“Đọc điều ba mươi lăm.” Thanh âm của anh lạnh lùng, sắc mặt vẫn điềm tĩnh như tờ.

Đồng Ngữ Lam cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa rồi, sống với đống quy tắc cao hơn núi này cô thà chết còn hơn, mặt đỏ bừng như trái đào mận, cô thấu hận nhìn người đàn ông phía đối diện, chỉ hận không thể lập tức xiên thấu trái tim anh, để xem bên trong là đá cát hay đất bùn mà lại cứng ngắc tới vậy.

“Nếu gọi sai một lần sẽ bị phạt năm mươi đô. Anh muốn giết người à. Thứ quy tắc chết tiệt này tôi không kí.” Lí trí bị chữ nghĩa làm cho u mê, cô cất giọng thiểu não như chó con bị bỏ rơi.

“Đọc điều bốn mươi bảy.” Anh điềm tĩnh nói tiếp.

“Nếu trong tháng không bị phạm lỗi sẽ được thưởng hai trăm đô… Tôi nói này Sở thiếu gia, có phải anh thừa tiền không hả?”Khoé môi cô hé lên nụ cười, nụ cười ngắn và khô khan, mang đầy hàm ý châm chọc.

“Đúng, tôi rất thừa tiền, sự có mặt của cô ở đây cũng là do tôi dùng tiền mua về mà. Mau kí đi, đừng lắm lời!” Sở Mạc không cao giọng, nhưng từng chữ, từng chữ nặng ngàn cân đè lên ngực cô.

Anh hướng mắt về phía cô, đáy mắt mang theo một tia tàn ác, khiến lòng dạ cô rối như tơ tằm, không tài nào sắp xếp được mớ lộn xộn trong lòng. Cuối cùng, cô chỉ có thể run run kí tên vào xấp văn kiện.

Dù muốn chấp nhận hay không thì giờ đây Đồng Ngữ Lam đã bước chân vào ngưỡng cửa Sở gia, cũng đồng nghĩa với việc Sở Mạc chính là quy tắc bất thành văn, thuận anh thì sống, nghịch anh phải chết. Nói thực lòng, cô cũng chỉ muốn yên ổn sống cho tới khi hết hợp đồng, nhận khoản đền bù nho nhỏ, rồi ôm mẹ cao chạy xa bay, sống một cuộc sống tránh xa mùi đời bạc bẽo.

Trước kia cô từng hi vọng là cha ruột sẽ nhận mình, không phải vì cô ham muốn gia sản Đồng gia gì cả, mà cô muốn một cái danh phận, để không phải mang tiếng con hoang, để mẹ không bị người đời sỉ nhục. Nhưng, giờ đây cô đã thấu, người mà cô gọi là ba chưa từng thật lòng đối đãi với cô, cho dù cô có cố gắng hơn nữa cũng không thể lấy được sự công nhận của ông ta, như thế thì cô còn cố chấp để làm gì. Thay vì đặt hi vọng vào người khác, chi bằng cô đặt niềm tin vào chính mình.