Ép Hôn Cùng Tổng Tài Ác Ma

Chương 71: Cầu cứu



"Ào, ào" tiếng nước xối xả chảy xuống.

Người phụ nữ tay cầm roi thép mỏng dài nhuốm đầy máu tưới, ánh mắt căm hận, nụ cười độc ác đầy cay nghiệt về phía đối diện.

- "Tỉnh rồi sao? Nếu còn chưa tỉnh, tao sẽ cho người dội thêm vài xô nước lạnh nữa..."

- "Không phải mày gan lắm sao? Sự hỗn xược vẻ mặt xấc láo đâu rồi hả?"

- "Sao không gọi Hàn Thiên Dạ đến cứu mày? Hay hắn đã chơi chán mày rồi... Mày bị vứt bỏ rồi có đúng không?"

Bỏ ngoài tai những lời vô nghĩa ấy, trong ánh mắt nhỏ không còn lóe lên sự hi vọng nào nữa, người con gái với tâm thân ngọc ngà không còn nữa, cô ấy bây giờ cả người chằng chịt những vết thương xâu xé vào da thịt.

Đối lập với cơ thể non nớt làn da tựa tuyết trắng mịn màng là màu đỏ rực rỡ của máu, những giọt máu đỏ thẫm nhuốm đậm màu trên roi sắt vừa lạnh lùng vừa vô tình.

Cảm giác đau xé khắp người dần lan ra, vừa lạnh vừa rát, bất giác cơ thể cô lại run lên từng đợt.

Trong đôi mắt nhỏ bé không còn ánh lên sự hi vọng nào. Cô ấy không cầu xin cũng không sợ hãi, nắm lấy bàn tay ai đó chìa ra trước mắt hay dấn thân vào cửa tử... cô hoàn toàn buông thả mình theo dòng chảy của số phận và định mệnh.

- "Tao đã nói những gì, mày không nên tồn tại. Mày nên chết đi."

- "Dám dùng súng bắn tao? Dám nhìn ngó người đàn ông của tao?"

Vừa nói từng trận đòn roi vẫn liên tục ập đến không ngớt. Tiếng da thịt bị đánh đến hòa lẫn vào nhau " bình bịch "...

- "Hạ Tư Noãn, mày đúng là ngu ngốc khi chọn rơi vào tay tao! Tao sẽ cho mày biết thế nào là địa ngục."

- "Những kẻ sống vì người khác như mày chỉ có thể chịu thiệt thòi suốt đời mà thôi. Mày tốt bụng lắm đúng không, nhân từ lắm phải không... tao sẽ cho mày chết dần chết mòn trong sự nhân từ ấy!"

Gương mặt nhỏ rũ rượi, mãi tóc dài nhẹ buông xõa ướt đẫm mồ hôi và máu tanh, cả cơ thể nhỏ bé cứ như vậy vừa bị trói trên giá treo vừa chịu đựng những trận đòn roi không thương tiếc suốt đêm dài.

Chỉ còn lại tiếng mắng chửi của người phụ nữ và tiếng roi quất vào da thịt đầy mạnh bạo và tàn nhẫn...

*

- "Ba à, bọn họ bắt Noãn Noãn đi rồi chúng ta phải làm sao đây? Phải làm sao hả ba?"

Bác sĩ Trần nhìn vào khung cảnh tan hoang trước mắt ông sắp không nhận ra căn nhà mình sau trận càng quét và đập phá lúc nãy.

Bức tường bễ nát, xung quanh là mớ hỗn độn, bàn ghế ngã nghiêng, mái nhà cũng bị dỡ xuống, chậu cây cảnh bị đập vỡ, hàng rào cũng không thoát khỏi số phận chỉ còn là mảnh sắt vụn.

- "Là ta không tốt? Ngay từ đầu lão già này không nên để các con ở lại đây. Ta.."

- "Noãn Noãn đã đồng ý đi cùng họ để cứu chúng ta không liên quan đến chuyện này, nhưng...nếu con bé có chuyện gì, ta phải ăn nói sao với anh Hạ trên trời cao đây."

Gương mặt lão niên bỗng nhăn nhó, khóe mắt ông cay xé đầy đau thương, ông không còn mặt mũi đề nhìn người bạn chí cốt, càng không dám đối diện với thời cục này.

Đó là quý tộc, cảnh sát cũng không thể làm gì, một cô gái nhỏ tay không tấc sắt rơi vào hang cọp. Kết cục là gì ai cũng rõ, nhưng cô gái đó còn có sự lựa chọn nào khác.

Hoặc là cùng chết hoặc là chỉ mình cô chết, nếu là chuyện của mình gây ra thì bản thân cô đành phải gánh chịu hậu quả.

- "Ba ơi!!! Con... Noãn Noãn... huhu..ba..."

Cánh tay tiểu Anh run rẩy, cô ôm chặt lấy người cha đang đau đớn. Tiếng nói không thành lời. Sự sợ hãi đang ập đến, đây là lần đầu cô đối diện với cảnh tượng kinh khủng này.

Sự lo lắng và ân hận dâng lên trong lòng, nước mắt cả hai đang rơi xuống, giọt nước mắt bất lực của những con người thấp cổ bé họng trong xã hội thực dụng coi trọng quyền thế.

- "Tiểu Anh cánh tay con, sau lại chảy nhiều máu như vậy, con có sao không?"

- "Con không, vết máu này là của cậu ấy, vết thương ở bụng Noãn Noãn chắc đã bung chỉ rồi.... Chúng ta phải nghĩ ra cách đều cứu Noãn Noãn không thì cậu ấy sẽ chết mất."

- "Nhưng đối phương là quý tộc, chúng ta không thể... "

Chợt bác sĩ Trần nhớ đến tờ báo hôm trước ông đọc trên đó vẫn còn hình ảnh được đính kèm.

"Tiểu thư phá sản và ông trùm thành phố" nếu chuyện đó là thật thì Noãn Noãn vần còn một cơ hội duy nhất. Nhưng liệu nó có khả năng xảy ra không.

Màng đêm tối nay vừa dày vừa tĩnh lặng, không ai có thể nghe thấy tiếng khóc hay tiếng cầu cứu của những kẻ khốn cùng với số phận oan nghiệt.

Trời cũng bắt đầu mưa, cơn mưa tầm tã kèm theo tiếng sấm chớp vang rền, hòa cùng thân thể đau đớn là những giọt nước lạnh lẽo không lẽ cả ông trời cũng đang khóc thương cho bọn họ sao?

*

"Reng...reng..."

- "Alo là tôi đây, tiểu Anh cậu có chuyện gì sao?"

Người đàn ông đang ngủ say trong căn phòng hiện đại, bỗng bật dậy trong mơ màng mà những câu nói phía bên kia điện thoại khiến anh không thể giữ nỗi bình tĩnh.

- "Cậu nói gì, Noãn Noãn đang ở chõ Đường Uyên, chị ta muốn làm gì cô ấy chứ. Không đúng là trả thù, chắc chắn người phụ nữ đó sẽ không để yên."

Giọng nói yếu ớt phía bên kia đầu dây càng lúc càng run rẫy, kèm theo tiếng khóc nấc đứt quãng xen sự sợ hãi trong lòng.

- "Lâm Thanh xin cậu hãy đến đó cứu Noãn Noãn, cậu biết mà cả cảnh sát cũng không dám đến đó. Chỉ có cậu mới có thể cứu Noãn Noãn.

Dù trước đây tôi có ghét cậu cách mấy thì tại thời điểm này, tôi xin cậu đến đó có được không?

Noãn Noãn... Vì cứu tôi... huhu...tôi đúng là vô dụng thật.."

Nội tâm anh sôi sục đầy lo lắng vẻ mặt vừa giận vừa đau đớn. Đây đều là chuyện do anh gây ra, kẻ không dám theo đuổi cô ấy như anh cả đời này chỉ có thể mang đến đau khổ cho cô sao?

Mà nguyên nhân cô ra nông nỗi như ngày hôm nay cũng vì anh đã bất cẩn mà có quan hệ với người đàn bà độc ác kia.

- "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đến đó, đến ngay đây. Là ngôi nhà mà Hứa gia mới mua ở thành phố X gần khu ngoại ô. Chỉ có nơi đó mới có thể thoát khỏi tay mắt của anh Dạ.

Hứa Dương Dương, Hứa Đường Uyên kh*n kiếp thật, tôi sẽ đi ngay, cậu đừng lo lắng quá...".

||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||

Tay trái vội vàng cúp máy, tay phải anh bắt lấy chiếc áo khoát dày trong tủ, ánh mắt sát khí hằn học, người mặt đồ ngủ chân lê dép trong nhà, vừa hớt hải vừa vội vã chạy một mạch xuống cầu thang.

Cả người Lâm Thanh toát mồ hôi lạnh, anh ta biết Noãn Noãn sẽ lành ít dữ nhiều, điều quan trọng là đến đó càng sớm càng tốt.

Hứa Đường Uyên như kẻ điên mất trí mà bám riết lấy anh, Noãn Noãn là mối tình của đầu của anh. Ai cũng có thể nhận ra ngay từ đầu cô ta đã lên kế hoạch cho tất cả, mượn tay Hứa gia trừ khử người mình ghét nhất.

Khi ấy dù Lâm Thanh có không cam tâm thì với danh quý tộc cuộc hôn nhân này đã chắc như đinh đóng cột. Bàn tay anh bứt rứt nắm chặt chìa khóa xe, mạnh bạo mở cửa nhà mà rời đi nhanh chóng.

Vừa bước ra sân Lâm Thanh đã va phải anh mình khi vừa tăng ca ở công ty về.

- "Thanh em đi đâu? Đã khuya lắm rồi?"

- "Anh! Anh hãy nói với anh Dạ, nếu em cứu được Noãn Noãn trước anh ấy, anh ấy phải đồng ý để em đưa Noãn Noãn rời khỏi nơi này."

- "Em điên rồi sao? Những gì anh đã nói với em quên hết rồi ư? Mà khoan đã... Hạ Tư Noãn làm sao? Rốt cuộc là chuyện gì?"

- "Anh tự mình tìm hiểu đi."

Bước chân Lâm Thanh nhanh nhẹn ngồi vào xe trước đôi mắt hoang mang của anh mình.

Anh ta vô cùng kiên định và cứng rắn, người đàn ông lúc nào cũng yếu đuối sợ sệt đã đến lúc thoát khỏi vỏ bọc của gia đình mà giành lấy thứ thuộc về mình.