Eros Không Nói Dối

Chương 1



Khi Từ Giai Vận về đến nhà, trong nhà đã có tiếng người ồn ào xen lẫn với âm thanh của trò chơi điện tử.

Cô đóng cửa, xỏ dép lê, đeo túi xách đi vào phòng khách, thấy phía trên lưng ghế sô pha có hai cái đầu đầy tóc bù xù.

“Chị ơi, chị về rồi!”

Từ Giác đang cầm gamepad đánh quái, đầu cũng không ngoảnh lại mà chìm trong thế giới trò chơi, ngoài miệng thì nói với cô một câu.

“Ừ.”

Cô đáp lại, tầm mắt không tự chủ nhìn qua cái đầu bên cạnh Từ Giác.

Người ngồi cạnh Từ Giác mặc chiếc áo hoodie màu xám, lúc này mới quay đầu nhìn cô, nghiêm túc và lễ phép nói: “Chào chị.”

Gần như là một giây sau khi cậu nói xong, màn hình tivi hiển thị nhân vật của cậu bị Từ Giác đánh gục.

“Hú!!!”

Từ Giác nhảy thẳng lên ghế sô pha, quăng điều khiển cầm tay đi, hưng phấn vui vẻ lắc lư, “Vãi, chị, chị đúng là ngôi sao may mắn của em! Em bị thằng nhóc này tẩn cả buổi chiều rồi, cuối cùng cũng có thể nở mày nở mặt!!!”

Từ Giai Vận xách túi trở về phòng, rửa tay, thay quần áo ở nhà, lúc đi ra còn lạnh lùng nói: “Lần này em thắng chẳng lẽ không phải vì Tiêu Dương nhường em sao?”

Cô vừa mới thấy rõ ràng, vì Tiêu Dương quay đầu nói chuyện với cô đã cố ý dừng động tác chơi game, để Từ Giác thắng.

Từ Giác xanh mặt, tức giận nói: “Từ Giai Vận, rốt cuộc chị có phải là chị ruột của em không thế!”

Tiêu Dương ở bên cạnh đặt gamepad xuống, lúc nghiêng người sang bên cạnh, khóe miệng thầm cong lên.

Từ Giai Vận đi đến cửa phòng bếp, cầm lấy tạp dề: “Các em có thể chơi thêm một lúc nữa, bây giờ chị nấu bữa tối, mất một ít thời gian.”

“Em không chơi nữa.” Từ Giác đi dép lê loẹt quẹt về phòng, “Còn chơi tiếp em sẽ bị Tiêu Dương làm hỏng tâm lý, em đi ngủ đây, buồn ngủ chết đi được.”

Cửa phòng mở ra, Từ Giác quay đầu lại: “Tiêu Dương, mày muốn đi ngủ không?”

Tiêu Dương nhìn cậu ta, im lặng hai giây, nhẹ giọng nói: “Tao không muốn ngủ cùng giường với đàn ông.”

Từ Giác: “….. Đệch, con mẹ nó tao cũng chẳng bảo mày ngủ giường của tao, nếu mày buồn ngủ có thể ngủ trên giường chị gái tao ấy.”

Tiêu Dương: “Tao không buồn ngủ.”

“Được.” Từ Giác ngáp dài, đóng cửa lại, “Lúc nào ăn nhớ gọi tao.”

Từ Giai Vận vào bếp lấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra.

Cô vừa đặt nguyên liệu lên quầy rửa bát, chuẩn bị rửa rau thì nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi đi tới.

Cô không quay đầu lại, vặn vòi nước bắt đầu rửa: “Ăn cơm cà ri được không?”

Người phía sau không trả lời.

Ngay khi cô đặt một ít rau đã rửa sạch sang một bên, hai cánh tay mạnh mẽ đột nhiên ôm chặt lấy cô từ phía sau.

Cô giật mình, lơ đễnh hạ giọng xuống: “… Này.”

Muốn hù chết ai vậy?

Tiêu Dương ôm cô, dùng sống mũi thẳng tắp cọ vào má cô, sau đó nhẹ nhàng hôn một cái lên vành tai.

Động tác thành thạo lại lão luyện.

Cô cảm nhận được mùi thơm mát dễ chịu trên người đàn ông: “…. Hỏi em đó.”

“Ừ.”

Cậu trả lời, bàn tay bắt đầu vờn quanh bụng cô.

Thật ra Từ Giai Vận muốn bỏ qua người đứng sau và bàn tay độc ác của cậu, nhưng có lúc cơ thể thành thật hơn lý trí. Cậu chỉ ôm cô xoa nhẹ vài cái, cô đã khó kìm nổi cắn môi.

“Chị Vận, chị có biết….” Đôi mắt sâu và đẹp của Tiêu Dương phản chiếu ánh sáng tinh khiết dưới ánh đèn, “Tạp dề trống rỗng [1] không?”

[1] Tạp dề trống rỗng là kiểu chỉ mặc mỗi tạp dề, không mặc quần áo bên trong ấy.

Bàn tay đang rửa rau run lên, dòng nước mát lạnh bắn ra làm ướt mu bàn tay đang đặt trên bụng cô.

Mặc dù cô không biết ý nghĩa của từ đó, nhưng chỉ bằng hai chữ phía trước, cô đã có thể đoán ra đây không phải là một từ tốt đẹp.

“…… Tiêu Dương.” Cô dùng khuỷu tay thúc vào ngực cậu, “Đừng quậy nữa, chị còn phải nấu cơm, em không đói sao?”

“Đói.”

Cậu trả lời đúng một chữ, lại dán chặt vào từ phía sau.

Có ma mới biết cậu nói đói là có ý gì!

Từ Giai Vận vội vàng tắt vòi nước, cố gắng cảnh cáo cậu: “Từ Giác đang….”

“….. Ừm.”

Cậu không thèm để ý đáp lại, kéo khóa váy sau lưng của cô từ cổ trở xuống, để làn da mịn màng trắng trẻo của cô lập tức lộ ra ngoài không khí.

Từ Giai Vận tránh hai lần, nhận thấy không có kết quả, thế là bỏ cuộc.

Sức của cô chỉ ngang mức cào ngứa so với cậu, huống hồ gì, trong nội tâm, hình như cô cũng không muốn chống lại cậu như vậy.

Dù sao đã hai tuần rồi không gặp, nói không nhớ thì chắc chắn là nói dối.

Hai tay của cô chống lên bệ rửa, nghe thấy tiếng cậu cởi khóa thắt lưng phía sau, hai chân thẳng tắp không chịu được run lên, thậm chí giọng nói còn thở hổn hển: “Biết đâu Từ Giác không ngủ….”

Cậu ghé vào tai cô: “Vậy lát nữa chị kêu bé thôi.”